Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 21

Ngày cập nhật : 2025-05-25 16:32:01
Giọng điệu của Quý Phong khiến cô ấy khó lòng từ chối, âm lượng cũng khá lớn.
Không chừng cả Vương Á Khâm trong nhà cũng có thể nghe thấy.
Tuy nhiên trong nhà lại không có tiếng động nào, tất cả dường như đang được ngầm đồng ý.
Ngầm đồng ý để Quý Phong đưa Ôn Noãn ra ngoài, ngầm đồng ý cho cuộc hẹn nhau đi ăn lần này.
"Cậu buông ra đi."
Ôn Noãn hạ giọng, cô ấy không muốn mẹ nhìn thấy cảnh mình và Quý Phong giằng co như vậy.
Quý Phong cũng không phải kiểu tổng tài bá đạo, ép buộc không cho từ chối.
Thế nên lúc này anh liền buông tay.
Từ biểu cảm và cách ăn mặc của Ôn Noãn, anh đã phần nào đoán được cô gái nhỏ đang kháng cự điều gì.
Ai mà không yêu cái đẹp, ngay cả một người hướng nội như Ôn Noãn cũng không ngoại lệ.
Nhưng vẻ đẹp cũng cần được tôn lên mới thấy rõ.
Bộ đồng phục học sinh tầm thường kia cộng thêm tóc mái dày chỉ càng che lấp hết vẻ đẹp vốn có của cô ấy.
Ngọc sáng mà bị phủ bụi thì chẳng còn ánh hào quang.
"Tớ buông ra rồi, giờ có thể đi chưa?"
"Tớ không muốn đi nữa, tớ đưa cậu tiền, cậu tự đi ăn đi."
Quý Phong: ???
Đưa tiền cho anh? Anh là người thiếu tiền sao? Đây là kiểu suy nghĩ bình thường của người bình thường có thể nói ra sao? Quý Phong hơi sững sờ.
Nhưng anh cũng nhận ra, cảm giác tự ti của Ôn Noãn mạnh mẽ đến mức nào.
Tự ti và lòng tự trọng, đôi khi thực sự rất khó phân định, chính vì lòng tự trọng của Ôn Noãn quá cao, nên cô ấy mới sinh ra cảm giác tự ti.
Quý Phong gãi đầu, suy nghĩ một lát: "Cậu rất để ý đến ngoại hình sao?"
"..." Ôn Noãn quay đầu đi, không trả lời.
Cô ấy cảm thấy Quý Phong đang nói nhảm, trên đời này có ai là không để ý đến vẻ bề ngoài?
Những người nói rằng không quan tâm đến ngoại hình, đều là kẻ nói dối.
Quý Phong dĩ nhiên cũng hiểu điều đó, vào những lúc thế này thì nói mấy lời sáo rỗng truyền cảm hứng với một cô gái là vô ích, cách của anh là đi ngược lại hoàn toàn.
"Nếu cậu thật sự quan tâm đến ngoại hình của mình, vậy thì càng nên đi với tớ."
Ôn Noãn ngẩng đầu lên, ánh mắt có phần nghi hoặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=21]


"Tớ có thể giúp cậu thay đổi, trở thành dáng vẻ mà cậu từng tưởng tượng."
"Nghe như thể cậu biết tớ đang nghĩ gì vậy."
Vừa dứt lời, Ôn Noãn đã hối hận. Nói như vậy thật sự rất bất lịch sự, với tính cách của Quý Phong, chắc chắn anh sẽ giận.
Thật ra cô ấy rất muốn đi, nhưng cô ấy cảm thấy bản thân và Quý Phong... hình như không phải người cùng một thế giới.
"Nếu cậu không tin, vậy thử đi với tớ xem."
Giọng Quý Phong vẫn rất dịu dàng, trông không hề có vẻ gì là tức giận.
Ôn Noãn vẫn còn kháng cự, nhưng cũng có chút dao động.
May mà cô ấy không phải người hay do dự quá lâu, chỉ suy nghĩ một chút thì đã có câu trả lời cho riêng mình.
Đi với anh, không chỉ vì muốn biết cái gọi là "thay đổi" mà Quý Phong nói là như thế nào. Mà bản thân Ôn Noãn vốn dĩ vẫn luôn muốn được đi ra ngoài chơi cùng Quý Phong, từ lâu đã muốn rồi.
"Mẹ ơi, con đi đây." Ôn Noãn nói vọng vào trong phòng.
"Được rồi, đi đường cẩn thận nhé."
Nghe thấy tiếng vọng từ trong nhà, Quý Phong thầm nghĩ: xong rồi, nãy to tiếng như vậy, chắc chắn mẹ của Ôn Noãn đã nghe hết.
"Đi thôi."
"Ừ."
Hai người rời khỏi con hẻm nhỏ hẹp trong khu ổ chuột thành phố.
Chỉ là lần này, Ôn Noãn luôn giữ khoảng cách với Quý Phong, trông như thể đang cố tỏ ra không quen biết.
Quý Phong cũng không vạch trần cô ấy, bởi vì tính cách con người thì đâu dễ mà thay đổi được như vậy.
Người dạy người thì chẳng mấy tác dụng, đời dạy người mới là bài học thật sự.
Chỉ khi nào Ôn Noãn thật sự cảm nhận được sự thay đổi nơi bản thân, thì những khiếm khuyết trong tâm lý ấy mới dần dần được bù đắp.
"Bám chắc vào nhé!"
Leo lên chiếc xe máy độ, chàng trai và cô gái biến mất nơi cuối con phố.

Khi hai người đến khu phố thương mại trong trung tâm thành phố, lúc đó mới chỉ chín giờ sáng.
Theo thường lệ, vào giờ này Quý Phong đáng lẽ sẽ đưa Ôn Noãn đến thư viện, rồi tiếp tục “cày” đề.
Nhưng hôm nay thì khác, ngay từ đầu anh đã không có ý định đến thư viện.
"Đến đây làm gì vậy?" Ôn Noãn nhìn trung tâm thương mại trước mặt, biểu cảm có chút phản kháng.
"Tớ vừa ăn sáng xong, bây giờ mới chín giờ năm, ăn trưa thì hơi sớm nên đi dạo một chút để giết thời gian. Đi cho đến khi đói, để đến trưa có lý do mà ăn một bữa no nê cùng cậu."
Lý do của Quý Phong nghe có vẻ hơi khiên cưỡng, nhưng Ôn Noãn lại chẳng tìm được cách nào để phản bác.
"Tớ..."
Khi Ôn Noãn còn đang lưỡng lự, Quý Phong nói tiếp: "Sau này cậu còn phải lên đại học, không thể mãi sống thu mình như ở trường cấp ba được. Vì tương lai đại học của cậu, hôm nay tớ đành miễn cưỡng đưa cậu đi mở mang tầm mắt một chút."
Cuộc sống đại học...
Ôn Noãn chưa từng nghĩ xa đến thế. Trước giờ, mọi suy nghĩ của cô ấy chỉ dừng lại ở cấp ba.
Cô ấy muốn chứng minh với mẹ, chứng minh năng lực của bản thân.
Còn về tương lai thì… mặc kệ nó.
Bây giờ nghe Quý Phong nhắc đến tương lai, nhắc đến cuộc sống đại học, khuôn mặt anh dưới ánh nắng bất giác khiến cô ấy có một chút mong chờ.
"Ừ."
Quý Phong vốn nghĩ nói vậy thì Ôn Noãn sẽ hừ lạnh một tiếng, rồi quay mặt đi giả vờ kiêu ngạo.
Không ngờ cô ấy lại gật đầu đồng ý, thực sự khiến anh bất ngờ.
"Đi nào!"
Dẫn theo cô gái có phần tự ti bước vào trung tâm thương mại, việc đầu tiên Quý Phong làm là đưa cô ấy thẳng đến khu thời trang nữ.
Thái độ rõ ràng không cho phép từ chối.
Đây không phải là khu thời trang cao cấp ở tầng trên nên quần áo ở đây tương đối rẻ.
Tuy nhiên, dù sao cũng là trung tâm thương mại, mỗi món đồ cũng có giá từ một trăm đến hai trăm tệ.
Đối với Ôn Noãn mà nói, quần áo có thương hiệu cao cấp là quá đắt, những món vượt quá năm trăm tệ thì cô ấy chắc chắn không thể chấp nhận được, nhất định sẽ từ chối thẳng thừng.
Dù cho số tiền đó là do Quý Phong trả, cô ấy cũng không thể chấp nhận.
Đây là quan niệm không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Muốn thay đổi được, cần phải có sự cải thiện căn bản về điều kiện kinh tế của Ôn Noãn.
Mức giá một hai trăm tệ đối với Ôn Noãn hiện tại là hợp lý.
Chuyện ăn mặc, điều quan trọng nhất là gu thẩm mỹ và con mắt phối đồ, thương hiệu hay giá cả tạm thời không phải yếu tố cần bận tâm.
Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của riêng Quý Phong.
Nhưng Ôn Noãn, khi nhìn thấy giá trên các món đồ, trong lòng đã bắt đầu có ý muốn rút lui.
"Quý Phong, chúng ta… sẽ mua quần áo ở đây sao?"
Ôn Noãn rất thông minh, Quý Phong nói muốn cô ấy thay đổi, cô ấy cũng thấy có lý.
Vậy thay đổi từ đâu? Tất nhiên là bắt đầu từ cách ăn mặc.
"Tất nhiên rồi, quần áo ở đây giá cả hợp lý, kiểu dáng lại đa dạng, rất dễ phối đồ."
"Giá cả hợp lý…" Ôn Noãn trong lòng bắt đầu rối bời.
Vì muốn mời Quý Phong ăn một bữa, hôm nay cô đã mang theo tận hai nghìn tệ.
Cô ấy không biết một bữa ăn sẽ tốn bao nhiêu, trước giờ cũng chưa từng mời ai, chỉ sợ không đủ nên mới chuẩn bị nhiều như vậy.
Nhưng nếu phải mua quần áo ở đây thì…
Ôn Noãn cúi đầu, không dám nghĩ tiếp nữa.
Cô ấy không muốn để lộ sự khó xử, thiếu thốn của mình trước mặt Quý Phong, dù biết chắc rằng Quý Phong sẽ không coi thường mình, cô ấy vẫn không muốn như vậy.
Khi Ôn Noãn còn đang bối rối trong lòng, thì bên phía Quý Phong đã bắt đầu chọn đồ rồi.
Anh xem rất nhanh, phần lớn quần áo chỉ liếc qua một cái, rồi nhanh chóng chọn ra vài món trông có vẻ ổn.
Sau đó lại lọc tiếp từ những món "có vẻ ổn" đó, chọn ra mấy bộ có cảm giác là đẹp nhất.
"Này, nhân viên, lấy giúp tôi mấy bộ này, bộ này, bộ này, cả bộ này... và bộ này nữa, để cô ấy thử."
Ôn Noãn tròn xoe mắt nhìn anh.
"Thật sự phải thử sao? Là tớ thử sao?"
"Chứ sao? Không lẽ cậu muốn tớ mặc thử rồi làm ‘anh chàng thích vận đồ nữ’ à?"
"Nhưng mà..."
"Thôi đừng ‘nhưng mà’ nữa, mau đi đi. Thử đồ đâu có mất tiền, hơn nữa, con người luôn phải thay đổi thì mới trưởng thành được. Tớ không định nói mấy lời sáo rỗng kiểu như ‘đồng phục cũng rất đẹp’ đâu. Người đẹp vì lụa. Thay một bộ đồ mới có khi sẽ khiến cậu trông xinh hơn, tự tin hơn. Cậu thấy sao? Mau đi đi, thay xong để tớ xem chơi cái nào!"

Bình Luận

0 Thảo luận