Giải Dục Thành bế cô động tác rất vững, ngay cả rung lắc cũng rất ít, Vân Xu an tĩnh rúc vào trong lòng anh, bên tai là tiếng tim đập lúc có lúc không.
Từ lúc bị bế lên đến khi được cẩn thận đặt xuống ghế, thời gian ngắn ngủi vài phút, lại giống như đã qua rất lâu.
Giải Dục Thành ngồi xổm xuống, hỏi ý kiến cô: “Anh muốn xem vết thương của em, được không?”
Đầu gối Vân Xu rất đau, chạm vào cũng không muốn chạm, đã như vậy buông cũng không được, cô chỉ có thể nói: “Vậy anh động tác nhẹ một chút.”
“Yên tâm, anh sẽ cố gắng cẩn thận.” Giải Dục Thành an ủi cô.
Vân Xu khom lưng, sờ soạng vén ống quần lên, vì sợ đau, động tác của cô rất chậm.
Giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo tuyệt luân từ từ được gỡ bỏ lớp khăn che mặt, bắp chân trắng như tuyết từng chút từng chút hiện ra trong mắt người đàn ông, cô thật sự không có chỗ nào không tinh tế, không có chỗ nào xấu xí, ngay cả động tác bình thường do cô thực hiện cũng thêm một phần quyến rũ.
Yết hầu Giải Dục Thành khẽ động, đôi mắt anh nhuốm màu đen, cho đến khi đầu gối hoàn toàn lộ ra ngoài, ánh mắt anh khựng lại, tâm trạng trầm xuống.
Trên làn da trắng ngọc không tì vết xuất hiện vết bầm tím xanh lét cực kỳ chướng mắt, dữ tợn chiếm cứ trên đó, nhìn thấy ghê người.
Giải Dục Thành khi quay phim từng vào bệnh viện rất nhiều lần, vết bầm tím nhỏ này đối với anh mà nói, căn bản sẽ không để trong lòng, nhưng khi tình huống xảy ra trên người Vân Xu, anh phát hiện sự nhẫn nại của mình đột ngột giảm xuống mức thấp nhất.
Người đàn ông không nói lời nào, Vân Xu có chút luống cuống: “Sao vậy?”
Chẳng lẽ vết thương rất nghiêm trọng, chân cô không sao chứ.
Giải Dục Thành hoàn hồn nói: “Không sao, chỉ là bầm tím thôi.”
Vân Xu nhẹ nhàng thở ra, chỉ là bầm tím, vậy thì đợi thêm một thời gian sẽ tự động khỏi thôi.
Giải Dục Thành nói: “Emngồi ở đây, tôi đi hiệu thuốc vừa nãy mua một lọ thuốc xoa, xoa vào sẽ tốt thôi, hai ngày nữa là có thể khỏi.”
Xoa xoa?
Vân Xu choáng váng, lúc này chạm vào một chút cũng đau muốn chết, lại còn xoa nữa thì chẳng phải đau chết sao, cô lập tức nghiêm túc lắc đầu, bày tỏ ý cự tuyệt rõ ràng.
Giải Dục Thành nhìn ra ý nghĩ của cô, nói: “eM bị thương ở đầu gối, khi đi đường đầu gối vốn đã chịu áp lực rất lớn, cứ để mặc như vậy, có lẽ thời gian tới đi đường sẽ rất đau.”
Hơn nữa Vân Xu rõ ràng bị thương rất nặng, đi hai bước đã đau không chịu nổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Xu nhăn lại, rơi vào thế khó xử, nếu cứ để mặc thì khi phát sóng trực tiếp sẽ rất phiền phức, sau khi trải qua lựa chọn khó khăn, cô vẫn đồng ý, dù sao cũng không thể cứ liên lụy đến tiến độ của đoàn làm phim.
Giải Dục Thành động tác rất nhanh, chưa đến mười phút, đã cầm lọ thuốc xoa trở lại đình hóng gió.
Anh ngồi xuống một bên, vặn nắp lọ thuốc, mùi hương cay nồng lan tỏa ra.
Vân Xu nói: “Làm phiền anh, để EM tự làm cho.”
Giải Dục Thành hỏi: “Em từng có kinh nghiệm chưa?”
Vân Xu thành thật lắc đầu.
“Vậy để anh làm cho.” Anh chặn lời Vân Xu chuẩn bị từ chối: “Anh trước kia quay phim thường xuyên bị thương, mỗi lần đều tự mình làm, nhiều lần như vậy cũng có chút kinh nghiệm, hơn nữa người mới làm lần đầu, lực tay cũng không đo lường được.”
Vân Xu do dự một hồi, đồng ý, Giải Dục Thành trước đó thật sự đã nói với cô những chuyện này, cô vẫn rất tin tưởng anh.
Giải Dục Thành đổ thuốc xoa vào lòng bàn tay, hít sâu một hơi, tay anh khẽ run lên khi chạm vào làn da non mềm kia, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp, lực độ vừa đúng chỗ ngứa.
Nhưng Vân Xu vẫn đau đến nước mắt lưng tròng, thân hình nhỏ bé thường xuyên run rẩy, trông vô cùng đáng thương.
Giải Dục Thành để chuyển hướng sự chú ý của cô, lại kể cho cô nghe những chuyện xảy ra ở đoàn làm phim trước đây, anh kể chuyện rất hay, sự chú ý của Vân Xu dần dần bị những trải nghiệm trong lời kể của anh cuốn đi, cơn đau ở đầu gối cũng dần giảm bớt.
Giải Dục Thành đang kể về việc anh từng đóng vai một công tử phong lưu thời dân quốc, vị công tử này tài mạo xuất chúng, chiếm được trái tim mỹ nhân dễ như lấy đồ trong túi.
Vân Xu nghe đến nhập thần, không nhịn được hỏi: “Thật sự có người như vậy sao?”
Ánh mắt Giải Dục Thành lóe lên: “Đương nhiên là có.”
Anh nói quá chắc chắn, Vân Xu ngược lại không tin: “Không thể nào, mọi người đâu phải ngốc, biết rõ anh ta hoa tâm, còn thích anh ta.”
“Bởi vì anh ta quá hiểu cách điều khiển cảm xúc của một người.” Giọng anh dường như mang theo một tia ý vị khác: “Em muốn biết không?”
Vân Xu lộ vẻ nghi hoặc.
Trong khoảnh khắc.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông lại lần nữa đến gần, ngay sát bên, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả vào má, sợi tóc mai bên tai được nhẹ nhàng vén lên, ngay sau đó là giọng nói khàn khàn, từ tính vang lên.
“Cô nương sinh ra xinh đẹp như vậy, không sợ bị ta - loại đăng đồ tử này cướp về nhà sao?”
Âm cuối hơi nâng lên mang theo một chút trêu ghẹo, như là tùy ý cười khẽ, lại như là một lời tuyên bố.
Thân thể Vân Xu cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vừa rút đi màu đỏ, lúc này lại một lần nữa ửng lên, tim cô đập nhanh hơn.
Nhưng người đàn ông vẫn còn ngại chưa đủ, tiếp tục cười nói: “Cô nương, tim cô đập nhanh hơn rồi, chẳng lẽ là ——.” Anh kéo dài giọng điệu, mang theo một chút cười khẽ “—— yêu mến ta.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Xu hoàn toàn đỏ bừng, anh, anh vậy mà trực tiếp ở đây bắt đầu diễn, không cần phải nghiêm túc như vậy chứ.
Tiếng hít thở vẫn còn bên tai, Vân Xu động cũng không dám động, cho đến khi một xúc cảm mềm mại lướt qua vành tai, cô mới hoảng loạn che tai lại, lùi về một bên, như gặp phải kẻ thù lớn.
Như vậy cô giống như một chú thỏ con che tai lại, người khác nhìn thoáng qua, lòng yêu mến liền đột nhiên nảy sinh.
Người đàn ông rũ mắt nhìn xuống, chiếc cổ trắng như ngọc nhuốm màu hồng nhạt, dù không nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng vành tai tinh xảo như ngọc kia chắc chắn là đỏ đến chảy máu, mê người ngon miệng.
Anh cười thầm trong lòng, thong thả ung dung nói: “Em xem, đây chính là thiết lập nhân vật của vị công tử phong lưu kia.”
Giải Dục Thành nói rất nghiêm trang, nhưng vẻ đỏ trên mặt Vân Xu thế nào cũng không biến mất, một lúc lâu sau, cô mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Giải Dục Thành ôn tồn nói: “Bây giờ đầu gối còn đau không?”
Được anh nhắc nhở, Vân Xu ngạc nhiên phát hiện đầu gối vốn đau không chịu nổi, lúc này thật sự không đau nữa, cô đứng dậy đi hai bước, cũng chỉ hơi đau một chút.
“Anh thật sự rất lợi hại nha.” Cô khen ngợi.
Nhớ lại một chút, trừ lúc ban đầu hơi đau ra, những lúc khác, sự chú ý của cô luôn bị anh dẫn dắt, đặt vào những chuyện khác, không khó chịu như trong tưởng tượng.
Đương nhiên lần sau nếu đổi một cách khác thì tốt rồi, trực tiếp bắt đầu diễn quá kích thích.
Giải Dục Thành nói: “Quen tay hay việc thôi, em hai ngày tới ít đi lại một chút, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
Vì sự trì hoãn này, hai người trở lại nông trại đã là buổi trưa, Kê Phi Bạch và Việt Tinh Trì đã sớm chờ ở trong sân, thấy hai người trở về, vài bước đón lại, trước khi chất vấn, liền phát hiện Vân Xu không ổn.
Việt Tinh Trì vội vàng hỏi: “Chị à, sao vậy?”
Vân Xu nói: “Không có gì, chỉ là lúc nãy không cẩn thận va vào một cái, vừa nãy ở trên đường……”
Cô kể lại ngọn ngành sự việc một cách đại khái.
Việt Tinh Trì thở dài nói: “Lần sau ra cửa vẫn là gọi em đi cùng, em tuyệt đối sẽ luôn luôn ở bên chị, không để chị bị thương.”
Giải Dục Thành nói: “Lần này là tôi sơ ý, không nên để Vân Xu một mình ở phía trước, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Vân Xu không tán đồng nói: “Đây là nói cái gì vậy, là em tự mình muốn đi một chút, kết quả không cẩn thận va vào, anh sau đó không phải đã giúp em ——.” lời nói đột nhiên im bặt, cô như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt ửng đỏ.
Việt Tinh Trì nheo mắt lại, lập tức nhìn về phía Giải Dục Thành: “Giải lão sư vừa nãy còn làm gì nữa?”
“Không có gì, giúp cô ấy xoa thuốc xoa thôi.” Giải Dục Thành bình tĩnh nói.
Vân Xu nghe anh nói, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, da thịt ở chỗ bị thương dường như nóng lên.
Kê Phi Bạch thu hết biểu hiện của mấy người vào đáy mắt, rũ mí mắt xuống, ánh mắt không rõ.
……
Buổi tối.
Ánh đèn vàng ấm áp lặng lẽ chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp của người đàn ông, nhuộm lên vẻ yên tĩnh dịu dàng.
Kê Phi Bạch ngồi trước bàn, trước mặt bày mấy tờ giấy trắng, có tờ trống không, có tờ đã có dấu vết.
Bàn tay thon dài cầm bút chì tùy ý vẽ những đường ngang, lưu lại hết nốt nhạc này đến nốt nhạc khác, chúng kết hợp lại với nhau, sẽ tạo thành những bản nhạc vô cùng tuyệt diệu.
Kê Phi Bạch trong giới ca hát cực kỳ nổi tiếng, tài năng âm nhạc gần như không ai theo kịp, muốn nói điểm yếu duy nhất, có lẽ chính là chưa từng sáng tác bất kỳ ca khúc nào về tình yêu.
Trước khi đến đây, anh thật ra vẫn chưa đặt quá nhiều hy vọng vào show tổng nghệ này, cũng chưa bao giờ nghĩ đến thế giới cô độc của mình sẽ có thêm bóng dáng một người khác.
Nhưng mà, ở nơi này anh đã gặp được một người, một người khiến anh có nhận thức rõ ràng về tình yêu.
Chỉ cần nhớ đến cô, nguồn cảm hứng vô tận như suối trào dâng từ đáy lòng, thế giới đơn giản chỉ có đen và trắng thêm những màu sắc khác, khóe môi anh sẽ tự nhiên nở nụ cười.
Kê Phi Bạch muốn đem tất cả những cảm xúc này gửi gắm vào âm nhạc, sau đó hướng toàn thế giới tuyên bố tình cảm này.
Anh hồi tưởng lại những hình ảnh hai người ở bên nhau, ngòi bút lưu loát lướt trên giấy, cho đến khi nhớ đến cảnh tượng ban ngày, anh đột ngột dừng lại, hàng mi rủ xuống che khuất ánh mắt.
Vẻ đẹp luôn khiến người ta mơ ước.
Đôi mắt cong cong của cô, nụ cười trên môi, giọng nói nhẹ nhàng, vẻ mặt thuần khiết, tất cả, tất cả đều tỏa ra sức hấp dẫn chết người, khiến người ta không thể trốn thoát.
Thời gian từ từ trôi qua.
Cả căn phòng tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, ẩn chứa sự cô tịch không lời, thế giới ban đầu của anh vốn là như vậy, cô tịch đến mức không ai có thể bước vào, cô tịch đến mức không ai muốn bước vào.
Ánh mắt Kê Phi Bạch rũ xuống.
Giờ phút này, anh đột nhiên muốn gặp cô, vô cùng, vô cùng muốn gặp cô.
Trong sân nhỏ.
Vân Xu đang ở trong sân hóng mát, gió đêm hôm nay thổi rất dễ chịu, cô nhàn nhã ngồi dưới tán cây lê, tận hưởng đêm tĩnh lặng này.
Đang lúc Vân Xu mơ màng sắp ngủ, có tiếng động truyền đến từ cổng viện, tiếng động rất nhỏ, nhưng vẫn bị cô nghe thấy.
Cô đứng dậy, chậm rãi dò dẫm gậy đến sau cánh cửa, hỏi: “Ai đó?”
Ngoài cửa im lặng một hồi.
Có lẽ là người đi ngang qua không cẩn thận gõ vào cổng viện, Vân Xu xoay người chuẩn bị trở về, một giọng nói quen thuộc, dễ nhận ra vang lên: “Là anh.”
Vân Xu ngẩn ra, đã trễ thế này, Kê Phi Bạch sao lại ở đây.
Cô trở lại cổng viện mở khóa, đang muốn kéo ra, đột nhiên phát hiện cổng viện không kéo được.
“Đừng mở cửa.” Xuyên qua khe cửa hẹp, những lời này rõ ràng lọt vào tai Vân Xu, mang theo tiếng thở dốc nhẹ, như vừa trải qua vận động mạnh.
Cô ngơ ngác dừng động tác trong tay, chần chờ nói: “Anh không vào nghỉ ngơi một chút sao?”
“Đợi một lát.” Kê Phi Bạch áp trán vào cánh cổng, đôi mắt bình tĩnh của anh dao động dữ dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=123]
Anh muốn gặp cô, ý niệm này không ngừng xoay tròn trong tim, vì thế anh đến, chỉ cần nghĩ đến hai người chỉ cách nhau một cánh cổng, trái tim đang rộn ràng của anh cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.
Một lát sau, Vân Xu dẫn anh vào nhà, hai người ngồi xuống ghế đá.
Vân Xu hỏi: “Sao giờ này anh mới đến vậy, đã trễ thế này rồi.”
“Muốn cho em nghe một thứ, nên anh đến.” Kê Phi Bạch nhìn thấy cây đàn kalimba trên bàn đá: “Em đang luyện đàn sao?”
Vân Xu ừ một tiếng, cô vừa nãy luyện một lúc.
Kê Phi Bạch ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh: “Anh có thể nghe một chút không?”
Vân Xu ngượng ngùng cười: “Đương nhiên có thể, anh không chê khó nghe là được."
Cô ôm đàn trong tay, dựa theo ký ức, nghiêm túc diễn tấu, giai điệu quen thuộc vang vọng trong sân nhỏ, âm sắc mát lạnh càng làm tăng thêm vẻ yên tĩnh cho đêm.
Vân Xu diễn tấu ngắt quãng đến giữa chừng thì dừng lại, tiếc nuối nói: “Em vẫn chỉ có thể đàn đến đây, đàn cũng không hay lắm.”
Bản nhạc này tương đối đơn giản, nhưng cô học mãi vẫn không nhanh.
“Sao lại thế được, anh nghe rất hay, em rất tuyệt, thật sự.” Kê Phi Bạch nghiêm túc nói.
“Cảm ơn anh đã khích lệ.” Vân Xu không nhịn được cười nói, được anh khen như vậy, cô cảm thấy tự tin hơn nhiều.
Tiếp theo cô tò mò nói: “Đúng rồi, anh đến để em nghe cái gì? Bài hát mới sao?”
Kê Phi Bạch ừ một tiếng, mở chiếc hộp đen chắc chắn ra, lấy nhạc cụ bên trong, bắt đầu chuẩn bị: “Anh bắt đầu học nhạc từ khi còn rất nhỏ, từng cho rằng cuộc đời mình chỉ cần âm nhạc.” Anh dừng lại một chút, bổ sung nói: “Trước khi đến show tổng nghệ này.”
Trước khi gặp được em.
Vân Xu an tĩnh nghe anh tự thuật, vẻ mặt dịu dàng.
“Bây giờ anh phát hiện một số quan niệm trước đây là sai lầm, nhưng có một điều chắc chắn, âm nhạc có thể truyền tải cảm xúc của con người.” Anh nói.
Kê Phi Bạch nhìn chăm chú người trước mắt, chỉ cần nhìn thấy cô, vô số nốt nhạc linh hoạt liền xâu chuỗi trong đầu thành những chương nhạc duyên dáng, dây đàn rung lên, tiếng đàn du dương trút xuống, chảy xuôi trong sân nhỏ.
Tim Vân Xu khẽ run lên, tiếng nhạc như rót vào lòng cô, ngọt ngào và hạnh phúc đan xen, chấp nhất và khát vọng quấn quýt không rời, nó đang kể về tình cảm mãnh liệt dành cho một người, nồng nàn đến mức như muốn vỡ tung khỏi trái tim.
Ngay cả không khí cũng phảng phất như tẩm mật ong, tràn ngập vị ngọt.
Nhớ lại biểu hiện thường ngày của Kê Phi Bạch, cô rất khó liên hệ bản nhạc này với anh, như dòng nước tĩnh lặng ẩn chứa vô số mạch nước ngầm, thật khó tưởng tượng.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt chuyên chú của đối phương luôn dừng trên người mình, rất lâu không rời.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang đặt trên đùi cô khẽ cuộn tròn.
Một khúc nhạc kết thúc.
Đêm đã khuya, trăng sáng treo cao, ánh trăng dịu dàng rải xuống sân nhỏ.
Anh nhẹ giọng nói: “Đây thật ra không phải là khúc nhạc anh chuẩn bị cho em trước khi đến đây.”
“Cái gì?” Vân Xu kinh ngạc nói.
Lời này có ý gì.
“Đây là bài hát mới anh vừa sáng tác.” Anh nói: “Ngay lúc nãy.”
“Nhìn thấy em, anh liền có được vô tận cảm hứng.”
Tim Vân Xu hẫng một nhịp, bản nhạc tuyệt diệu vừa nãy dường như vẫn còn văng vẳng trong lòng, suy nghĩ của cô vẫn còn đắm chìm trong giai điệu ngọt ngào khát vọng, đối phương nói một cách dễ dàng như vậy đã tạo nên ảnh hưởng lớn đối với cô.
Sân nhỏ trở lại yên tĩnh, tiếng bước chân lại vang lên, âm thanh đó càng ngày càng gần cô, tiếng bước chân dừng lại, Vân Xu cảm thấy anh đã đi đến trước mặt cô.
Vân Xu mím môi, lòng cô rối bời, một lát sau, một tiếng gõ cửa rất nhỏ truyền đến.
Người đàn ông quỳ một gối trước mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng sạch sẽ của anh nửa ẩn dưới ánh trăng.
Đôi mắt mù của người con gái giống như con dê tế thần, nhưng trong lòng Kê Phi Bạch, cô không phải là dê, cô là nàng thơ của anh, lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã hiểu điều này.
Vân Xu khẩn trương ngồi tại chỗ, trước mắt cô là một màu đen kịt, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang bao bọc lấy cô.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, có thể nghe thấy tiếng tim đập từng nhịp.
Hương hoa lê thoang thoảng tràn ngập trong sân nhỏ, vây quanh hai người, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt, kéo dài không dứt.
Một lúc lâu sau, bàn tay đang cuộn tròn của Vân Xu bị đối phương nắm lấy, sau đó anh áp trán lên mu bàn tay cô, đó là một thái độ vô cùng trịnh trọng.
“Em là nàng thơ của anh, là nữ thần độc nhất vô nhị của anh.” Vẫn là giọng nói lạnh lùng như băng tuyết, nhưng bên trong lại ẩn chứa tình cảm nóng bỏng.
Giờ khắc này, dường như thời gian ngừng trôi, bên tai chỉ còn tiếng anh vang vọng.
Mắt Vân Xu mở to.
……
《Sinh Hoạt Nông Thôn》 show tổng nghệ trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã trở thành chương trình hot nhất cả nước, dễ dàng vượt mặt tất cả các đối thủ, rất nhiều người không phục, nhưng không phục thì sao, họ lại không tìm được một đại mỹ nhân như vậy.
Vô số khán giả mỗi ngày đúng giờ ngồi trước màn hình phát sóng trực tiếp, chỉ để xem đại mỹ nhân, mỗi ngày kích động kêu gào, hận không thể xông vào màn hình.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, sau khi show kết thúc, đại mỹ nhân cũng biến mất theo, người xem trời sụp đất nứt, sôi nổi lên mạng đăng bài kêu than, có người cố gắng điều tra tin tức của cô, lại phát hiện tin tức bị che giấu kín không kẽ hở, khiến người ta không biết bắt đầu từ đâu.
“Ô ô ô, ai biết Xu Xu ở đâu không, tôi rất muốn biết tình hình của cô ấy.”
“Đáng ghét!!! Nhất định phải gửi dao cạo cho tổ chương trình, chắc chắn là họ đã giấu người đi.”
“A a a, không gặp lại được Xu Xu, tôi muốn chết!!”
“Tôi nghe nói một tin không biết thật giả, Xu Xu giống như đi điều trị mắt.”
“Thật hay giả!!!”
Bệnh viện, trong một phòng bệnh đơn.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng, tấm rèm màu xanh nhạt bay nhẹ theo gió, bên cạnh giường trên tủ bày một bình hoa tinh xảo, bên trong cắm những đóa hoa bách hợp trắng tinh, mang đến một chút sức sống cho căn phòng bệnh yên tĩnh.
Y tá đẩy cửa ra liền thấy người con gái cần giúp đỡ ngồi dậy, dáng người cô uyển chuyển, ngồi ở đó giống như một bức tranh, duy chỉ đôi mắt quấn quanh lụa trắng.
Y tá vội vàng tiến lên nói: “Cô Vân, sao dậy mà không báo cho tôi biết.”
Vân Xu cười nói: “Tôi cũng vừa mới dậy thôi.”
Cô cười, y tá lại bắt đầu ngơ ngác, cô đã tốn bao công sức mới có thể vượt trội hơn đồng nghiệp, giành được quyền chăm sóc phòng bệnh này, mỗi ngày có thể nhìn thấy cô Vân, thật sự quá hạnh phúc.
Nhớ trước đây sau khi show kết thúc, cô cũng lo lắng đến không yên, nào ngờ vòng vo thế nào, Vân Xu lại đang điều trị mắt ở bệnh viện cô làm việc, y tá thật sự mừng rỡ.
Sau khi chăm sóc Vân Xu xong, y tá dọn dẹp phòng, dặn dò một câu có việc thì gọi cô, sau đó quyến luyến rời đi, chuẩn bị cho công việc khác.
Ai, những ngày như vậy không còn lâu nữa.
Đóng cửa phòng bệnh lại, tiếng giày da gõ xuống sàn hành lang vọng đến, y tá quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một người trong số bốn người kia, từ khi cô Vân vào viện, bốn người đó mỗi ngày đều như đi làm, chạy đến bệnh viện.
Vẫn là cô Vân cuối cùng tức giận, họ mới đổi thành cách mấy ngày đến một lần.
Y tá thầm cười trong lòng, mấy người trên TV thì chỉnh tề sáng sủa, lén lút chẳng phải ngày nào cũng quanh quẩn bên cô Vân sao.
“Xu Xu tỉnh rồi à?” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Y tá nói: “Kê tiên sinh, cô Vân vừa mới tỉnh dậy không lâu.”
Kê Phi Bạch gật đầu: “Cảm ơn.” Sau đó nhanh chân bước vào phòng bệnh.
Vân Xu dựa vào giường bệnh, nghe thấy tiếng mở cửa, cô nghiêng đầu về phía cửa phòng, “Ai vậy?”
“Là tôi.”
Vân Xu cười nói: “Anh đến rồi.” Cô ngửi ngửi, một mùi hương thoang thoảng trong không khí: “Còn mang theo hoa nữa.”
“Hôm nay là ngày em tháo băng mắt, nên anh mang hoa đến chúc mừng.” Kê Phi Bạch đặt hoa sang một bên, anh tin rằng ba người kia cũng sẽ đến rất nhanh thôi.
Quả nhiên, không lâu sau, tiếng mở cửa liên tiếp vang lên.
Việt Tinh Trì mặt mày hớn hở: “Chị à, buổi sáng tốt lành nha.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Giải Dục Thành ôn hòa cười: “Bữa sáng ăn thế nào, có khỏe không?”
“Cũng không tệ lắm, cháo kê rất dễ uống.”
Cốc Tông dựa vào tường: “Lát nữa phải tháo băng rồi, lo lắng không?”
Khóe môi Vân Xu cong lên: “Vốn là lo lắng, có mọi người ở đây, em không lo lắng nữa.”
Mấy người ngẩn ra, trong mắt hiện lên ý cười.
Chỉ lát sau, bác sĩ phẫu thuật cho cô bước vào, thấy bốn người đứng trong phòng bệnh, cũng không ngạc nhiên, cười nói: “Nhìn thấy các anh như vậy, tôi lại nhớ đến lúc nhận được bốn cuộc điện thoại, mời tôi phẫu thuật cho cùng một người, tôi suýt chút nữa tưởng là trò đùa dai.”
Vân Xu mím môi cười.
Từ sau khi show kết thúc, mấy người không hề che giấu tâm tư của mình, người trước người sau biểu hiện trước mặt cô, Vân Xu dù chậm hiểu đến đâu cũng nên biết, họ đang theo đuổi cô, vì thế cô còn rối rắm một thời gian.
Cô ban đầu chỉ muốn kết bạn mà thôi.
Vẫn là Cốc Tông đứng ra nói: “Em không cần vì chuyện này phiền lòng, chỉ cần cuối cùng nói cho chúng anh biết ý định của em là được.”
Đương nhiên, cho dù cô chọn một trong số họ, những người còn lại có buông bỏ hay không lại là chuyện khác.
Bác sĩ đứng trước mặt Vân Xu, cẩn thận mở băng gạc cho cô, từng lớp từng lớp gỡ bỏ, ông vừa làm vừa cảm thán, sau khi nhìn thấy người thật, ông mới hiểu sự lo lắng của những người kia, ngay cả ông ở tuổi này cũng thực sự ngẩn người một lúc lâu.
Bác sĩ cầm lấy băng gạc, tránh ra không gian: “Không cần vội mở to mắt, trước cứ từ từ thích ứng với ánh sáng.”
Bốn người Giải Dục Thành đều khẩn trương đứng trước mặt cô, hy vọng cô sẽ nhìn thấy mình đầu tiên, mấy người đàn ông trưởng thành như trẻ con tranh giành vị trí, khiến bác sĩ thầm bật cười.
Hàng mi dài của Vân Xu run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, khoảnh khắc ấy, dường như muôn vàn vì sao đều rơi xuống trong đôi mắt cô.
Cô nhẹ giọng nói: “Anh là……”
Kết thúc thế giới 7. Meo meo. Truyện do Mèo Ghiền Truyện edit, vui lòng không reup nha mấy bạn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận