Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 38: Thay đổi số phận vị hôn thê pháo hôi của bá đạo tổng tài (6)

Ngày cập nhật : 2025-06-05 23:36:13
Vài ngày sau.

Vân Xu nói với Tiêu Tử Nguyệt rằng cô muốn ra ngoài làm việc. Trong lòng cô có chút thấp thỏm, vì lần trước ý định này đã bị Lục Trạch thẳng thừng từ chối, nhưng sau khi rời khỏi Lục Trạch, ý nghĩ đó lại một lần nữa trỗi dậy.

Đôi mắt đẹp của Vân Xu ánh lên vẻ mong chờ quá đỗi mãnh liệt, Tiêu Tử Nguyệt không thể cưỡng lại ánh mắt tha thiết ấy, buột miệng đồng ý.

“Được thôi, tôi sẽ giúp cậu.”

Vẻ vui sướng như muốn trào ra từ đáy mắt Vân Xu khiến Tiêu Tử Nguyệt cảm thấy hơi hối hận, nhưng thôi vậy, cùng lắm thì sắp xếp cho Vân Xu vào làm ở tập đoàn Tiêu Thị, cô luôn có thể bảo vệ được cô ấy.

Thực lòng mà nói, Tiêu Tử Nguyệt cũng không muốn Vân Xu ra ngoài làm việc. Vân Xu vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, Tiêu Tử Nguyệt luôn lo lắng cô ấy sẽ bị người khác bắt nạt ở những nơi khuất mắt mình. Hơn nữa, là thiên kim nhà họ Tiêu, cô hoàn toàn có khả năng che chở cho Vân Xu cả đời.

Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của Vân Xu, cô ấy mất trí nhớ, không người thân thích, cứ phải sống cuộc đời trôi dạt theo dòng nước, cả ngày chỉ có thể ở trong phòng, Tiêu Tử Nguyệt cũng không thể ở bên cạnh bầu bạn với cô ấy cả ngày. Có lẽ trong lòng Vân Xu luôn cảm thấy bất an và sợ hãi, chỉ là không nói ra mà thôi.

Nghĩ vậy, Tiêu Tử Nguyệt lại rất tán thành việc Vân Xu đi làm, cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của việc này.

“Xu Xu, cậu có thích công việc gì không?” Tiêu Tử Nguyệt dịu dàng hỏi.

Mục đích của Tiêu Tử Nguyệt rất rõ ràng, công việc chỉ là để Vân Xu cảm thấy thoải mái hơn, cô không muốn Vân Xu phải lao tâm khổ tứ. Vân Xu chỉ cần sống vui vẻ, hạnh phúc dưới sự che chở của cô là đủ.

“Tôi thích đọc sách, tôi có thể làm việc ở thư viện được không?” Đôi mắt Vân Xu lấp lánh ánh sáng.

Tiêu Tử Nguyệt suy nghĩ một lát rồi uyển chuyển nói: “Thư viện mỗi ngày có rất nhiều người ra vào, cậu làm việc ở đó chắc được vài ngày, số người đến thư viện có lẽ sẽ quá tải mất.”

Không khéo còn có người ngày ngày quấy rầy Vân Xu nữa.

Vân Xu cụp mắt xuống, vẻ mặt thoáng buồn bã, gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần dường như cũng mất đi vẻ rạng rỡ. Nghe vậy thì có lẽ cô không thể ra ngoài làm việc được rồi, sẽ gây phiền phức cho người khác mất.

Tiêu Tử Nguyệt đau lòng muốn chết, vội vàng ngồi sát lại bên cạnh cô, ôm lấy bờ vai Vân Xu, nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao đâu, không sao đâu mà. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển rồi, ngoài việc ra ngoài làm, chúng ta vẫn có thể làm việc tại nhà mà.”

“Rất nhiều người tự mở xưởng nhỏ tại nhà, chuyên nhận đơn hàng online đó thôi. Hay là chúng ta cũng thử xem sao?”

“Thật ạ?” Vân Xu ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn Tiêu Tử Nguyệt, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay mà thôi.

Tiêu Tử Nguyệt nhìn đôi mắt ấy mà lòng tan chảy: “Đương nhiên là thật rồi, tôi hứa với cậu.”

“Vậy chúng ta có thể mở xưởng làm gì?” Vân Xu tò mò hỏi.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=38]


Tiêu Tử Nguyệt nhớ lại những gì mình biết, “Xưởng thì có nhiều loại lắm, có xưởng may quần áo, xưởng làm búp bê, xưởng làm đồ trang sức, tôi còn thấy có cả xưởng làm kẹo nữa. Tôi thích nhất là một nghệ nhân làm nước hoa, người đó cũng tự mở một xưởng riêng.”

“Cậu thích làm gì thì chúng ta sẽ học làm cái đó, học xong rồi mở xưởng, thế nào? Chắc chắn sẽ có người thích sản phẩm của cậu.” Tiêu Tử Nguyệt dịu dàng dỗ dành Vân Xu, trong lòng thầm nghĩ, cùng lắm thì cô bỏ tiền ra, thuê nhân viên công ty xếp hàng mua hàng ủng hộ, thể nào cũng giúp Vân Xu có thêm tự tin để tiếp tục.

Vân Xu rốt cuộc cũng vui vẻ trở lại, Tiêu Tử Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Sau một hồi bàn bạc, Vân Xu quyết định sẽ học làm thú nhồi bông. Thú nhồi bông đáng yêu như vậy, cô muốn làm thật nhiều tặng cho Tiêu Tử Nguyệt.

Tiêu Tử Nguyệt sau khi xác nhận ý định của Vân Xu, liền gọi điện thoại cho người mang đến một bộ dụng cụ làm thú nhồi bông, còn cho người dọn dẹp phòng khách, biến nó thành xưởng làm việc của Vân Xu.

Đúng là có tiền có khác.

Có việc để làm, Vân Xu quả nhiên vui vẻ hơn hẳn. Tiêu Tử Nguyệt thấy tinh thần cô ấy phấn chấn hơn, trong lòng cũng cảm thấy hài lòng. Vân Xu vốn không hợp với vẻ mặt u sầu, dáng vẻ tràn đầy sức sống mới là đẹp nhất.

Điều khiến Tiêu Tử Nguyệt bất ngờ là, Vân Xu lại có năng khiếu đặc biệt trong lĩnh vực này. Con thú nhồi bông đầu tiên cô làm ra đã rất ra dáng, một chú Noãn Noãn phiên bản chibi, dù không phải người trong nghề cũng có thể nhận ra đó là mèo Ragdoll.

Vân Xu đưa chiến lợi phẩm đầu tay của mình cho Tiêu Tử Nguyệt.

“Xu Xu cứ yên tâm, tôi sẽ cất vào két sắt, bảo quản cẩn thận.” Tiêu Tử Nguyệt trịnh trọng nói.

Vân Xu: “…”

Cũng không cần phải nghiêm trọng đến vậy đâu, nó chỉ là một con thú nhồi bông thôi mà.

Tiêu Tử Nguyệt lại không nghĩ vậy, đây là sản phẩm đầu tiên mà Vân Xu làm ra, vô cùng có giá trị kỷ niệm. Nếu để Lục Trạch biết được, chắc chắn anh ta sẽ ghen tị chết mất.

Từ khi chuyển đến đây, số lần Lục Trạch tìm đến Vân Xu đã giảm đi đáng kể, anh ta chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại, điều này khiến Vân Xu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cho đến một ngày nọ, một cuộc gọi lạ gọi đến.

Vân Xu liếc nhìn màn hình điện thoại, đặt cây kim khâu xuống, bắt máy: “Xin chào, xin hỏi ai đầu dây ạ?”

“Là Vân Xu đấy à?” Người ở đầu dây bên kia cất tiếng: “Tôi là mẹ của Lục Trạch đây. Tôi nghĩ chúng ta nên gặp mặt nhau một lần, nói chuyện cho ra nhẽ.”

Giọng người phụ nữ đanh thép và vô lễ, mang theo vẻ kêu ngạo từ người địa vị cao nhìn xuống thấp.

Vân Xu hoang mang nhìn điện thoại, tại sao mẹ của Lục Trạch lại gọi cho cô? Hai người họ chưa từng gặp nhau thì có gì để nói chứ? Hay là đầu dây bên kia là kẻ lừa đảo?

Nhớ đến những lời Tiêu Tử Nguyệt từng dặn dò về các chiêu trò lừa đảo qua điện thoại, Vân Xu lập tức cảnh giác, cô còn chưa kiếm được đồng nào, không thể bị lừa mất tiền được.

“Bà nói bà là mẹ của Lục Trạch, vậy bà có cách nào chứng minh thân phận không? Không thể cứ nói là gì thì là như thế chứ ạ.”

Mẹ Lục nghẹn lời, kịch bản này sai rồi. Rõ ràng trước kia bà gọi điện cho Tương Tĩnh Huyên, đối phương chẳng nói chẳng rằng đã vội vã đến gặp bà, sao đến lượt Vân Xu lại thành ra thế này?

“…Tôi chính là mẹ của nó, không cần phải chứng minh.”

Vân Xu hiểu rồi, đây đúng là kẻ lừa đảo. Cô dứt khoát cúp máy, không việc gì phải dây dưa với bọn lừa đảo cả.

Bây giờ bọn lừa đảo đúng là thần thông quảng đại, đến cả thông tin cá nhân và số điện thoại liên lạc cũng có thể có được.

Bên kia đầu dây.

Mẹ Lục không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Bà đã vất vả lắm mới tìm được thông tin liên lạc của Vân Xu, vậy mà lại bị cúp máy. Bà, Lục phu nhân, lại bị một đứa con nít ranh cúp điện thoại!

Sau lần trước Lục Trạch về nhà bày tỏ ý định hủy hôn, mẹ Lục càng nghĩ càng tức giận. Tiêu Tử Nguyệt là đại tiểu thư nhà họ Tiêu, gia thế tốt, ngoại hình xinh đẹp, cư xử lại khéo léo lễ phép, cả Đông Thành này không có thiên kim tiểu thư nào xuất sắc hơn cô ấy.

Trong mắt mẹ Lục, chỉ có Tiêu Tử Nguyệt mới xứng đôi với đứa con trai ưu tú của bà. Bà đã vất vả lắm mới đuổi được cái con bé tình nhân không ra gì kia đi, bây giờ lại xuất hiện thêm một cô Vân Xu khiến Lục Trạch kiên quyết đòi hủy hôn.

Mẹ Lục tức muốn nổ phổi. Sao con trai bà lại không hiểu được tấm lòng của bà chứ? Con dâu nhà họ Lục nhất định phải là người có thể đường đường chính chính xuất hiện trước công chúng, cái loại phụ nữ “không môn đăng hộ đối” không thể gánh vác trách nhiệm làm chủ mẫu Lục gia.

Tựa như cái con Tương Tĩnh Huyên kia, bà chỉ cần ném cho một tấm séc, chẳng phải nó đã ngoan ngoãn nhận lấy, rồi lập tức ra nước ngoài biến mất đó sao? Loại phụ nữ này chỉ biết có tiền là tất cả, bà khinh không thèm nói nhiều.

Nếu Lục Trạch hờ hững, qua loa trong việc sắp xếp chỗ ở cho Vân Xu, mẹ Lục có lẽ đã không lo lắng đến vậy. Bởi điều đó cho thấy Lục Trạch không hề để tâm đến cô gái kia. Nhưng chính việc Lục Trạch cố gắng che giấu tung tích của Vân Xu đã khiến bà nổi hồi chuông cảnh báo. Mẹ Lục linh cảm thấy con trai mình lần này là thật lòng.

Vì vậy, mẹ Lục quyết định dùng lại chiêu bài cũ, gặp mặt Vân Xu để nói rõ về sự khác biệt thân phận giữa hai người, khiến cô tự động rời xa con trai bà.

Bà không ngờ rằng, mình lại bị cúp điện thoại. Mẹ Lục lập tức gọi lại, lại bị cúp, bà lại gọi.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần.

Cuối cùng, điện thoại cũng có người bắt máy trở lại. Lần này, mẹ Lục đã chuẩn bị trước, bà nói vài thông tin để chứng minh thân phận, miễn cưỡng có được sự tin tưởng của Vân Xu.

“Quán cà phê Góc Đường Phố Đông, chúng ta gặp mặt nói chuyện.” Giọng mẹ Lục hụt hẫng, có lẽ đã bị mấy cuộc điện thoại vừa rồi làm cho mất hết kiên nhẫn.

“Vâng ạ.” Giọng nói nhẹ nhàng êm ái từ đầu dây bên kia truyền đến. Chỉ nghe giọng thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy người đang nói chuyện chắc chắn là một đại mỹ nhân tuyệt sắc.

Mẹ Lục âm thầm gán cho Vân Xu cái mác “hồng nhan họa thủy”.

Bà muốn xem xem rốt cuộc là dạng phụ nữ nào mà lại khiến con trai bà mê mệt đến thất điên bát đảo như vậy.

Vân Xu sau khi cúp điện thoại, vẫn còn thắc mắc không hiểu vì sao mẹ Lục Trạch lại muốn tìm mình. Nhất là khi bà Lục nhấn mạnh phải giữ bí mật chuyện gặp mặt với Lục Trạch. Dù sao thì cũng chỉ là gặp mặt mẹ của bạn thôi mà, Vân Xu cũng không để bụng nhiều.

Hai ngày sau.

Quán cà phê Góc Đường Phố Đông.

Mẹ Lục bước xuống từ chiếc xe sang trọng. Bà diện một bộ trang phục hàng hiệu đắt tiền, toát lên vẻ sang trọng quý phái. Khuỷu tay bà khoác chiếc túi xách hàng thửa, ngẩng cao đầu bước vào quán cà phê.

Chuông gió dưới mái hiên khẽ rung lên theo mỗi bước chân bà, tạo ra âm thanh trong trẻo.

Tiến đến bàn đã hẹn trước, mẹ Lục thấy một người phụ nữ đeo kính râm và khẩu trang kín mít, che gần hết khuôn mặt.

Trang điểm kỳ quái gì vậy? Mẹ Lục thầm cười nhạo trong lòng. Bà càng thêm kiên quyết với ý định không để Vân Xu bước chân vào cửa nhà họ Lục.

“Xin hỏi, có phải cô là tiểu thư Vân Xu?” Dù là câu hỏi, giọng Mẹ Lục vẫn đầy vẻ khẳng định.

Vân Xu đang thất thần suy nghĩ thì bị giọng nói đột ngột kéo về thực tại. Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ quý phái, ăn mặc chỉnh tề trước mặt. Khuôn mặt bà có vài nét tương đồng với Lục Trạch, đây chắc hẳn là mẹ của anh.

Vân Xu đứng dậy chào hỏi: “Chào bác gái.”

Mẹ Lục hờ hững gật đầu, ngồi xuống và gọi đồ uống, chỉ gọi hai ly cà phê.

Quán cà phê này chính là nơi lần trước bà đã gặp gỡ Tương Tĩnh Huyên để thương thảo. Bà hy vọng lần này cũng sẽ đạt được kết quả tương tự.

“Cô Vân, nghe nói A Trạch đã cứu cô trên biển, vì cô không có chỗ ở nên đã nhường lại căn hộ riêng của mình cho cô ở tạm, đúng không?”

“Vâng, tôi rất cảm kích anh ấy.” Vân Xu thành thật nói, dù Lục Trạch có vài hành động khiến cô không thoải mái, nhưng anh ấy quả thật đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Sắc mặt mẹ Lục vẫn không đổi, bà chậm rãi nói: “Lục gia ở Đông Thành này có thể nói là số một số hai, bản thân Lục Trạch cũng vô cùng ưu tú. Mỗi năm đều có vô số thiên kim tiểu thư hào môn muốn kết hôn với nhà họ Lục. Gia tộc như chúng tôi chỉ chấp nhận những cô con dâu môn đăng hộ đối.”

Mẹ Lục cho rằng lời mình nói đã đủ rõ ràng, đủ để thể hiện ý tứ hai người không xứng đôi.

Vân Xu ngơ ngác bưng ly cà phê vừa được mang lên. Thấy mẹ Lục có vẻ đang chờ đợi câu trả lời của mình, cô dè dặt nói: “Vậy thì bác cứ để cho anh ấy đi xem mắt nhiều lần vào ạ? Biết đâu lại tìm được cô con dâu vừa ý thì sao.”

Khóe miệng mẹ Lục giật giật, bà nghi ngờ Vân Xu đang cố tình chế giễu mình. Bà dời mắt xuống, vô tình nhìn thấy đôi bàn tay Vân Xu đang bưng ly cà phê, lời nói chợt ngừng lại. Đôi tay kia còn tinh xảo hơn tất cả những ngón tay đàn piano mà bà từng thấy.

Mẹ Lục vốn là người coi trọng nhan sắc, mỗi năm bà chi ra một khoản tiền không nhỏ cho việc làm đẹp và bảo dưỡng nhan sắc. Đôi tay của Vân Xu quá đẹp, bà muốn hỏi xem rốt cuộc cô ấy đã chăm sóc đôi tay mình như thế nào.

Ý nghĩ vừa lóe trong đầu đã bị bà gạt phăng đi. Mẹ Lục tự nhắc nhở mình đừng quên mục đích chính của cuộc gặp mặt hôm nay.

“Tôi cảm thấy con người ta nên biết tự lượng sức mình. Nếu bản thân không đủ điều kiện, thì đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình. Cũng đừng ảo tưởng rằng chỉ cần may mắn phá hoại hôn ước của người khác, là có cơ hội leo lên cao.” Mẹ Lục nói đầy ẩn ý.

Vân Xu càng thêm mờ mịt. Cô cảm thấy giữa mình và mẹ Lục dường như có một bức tường vô hình, khiến cô chẳng thể nào hiểu nổi đối phương đang nói gì.

Mẹ Lục cũng bực bội không kém. Bà đã nói thẳng thắn đến vậy rồi, bảo bà nói trắng trợn hơn nữa thì bà không thể mở miệng được. Nhất là khi thông tin về mối quan hệ giữa hai người vẫn còn mơ hồ, bà không thể giống như lần đối phó với Tương Tĩnh Huyên, ném thẳng bằng chứng vào mặt cô ta được.

Thôi được, đành dùng đến hạ sách vậy.

Mẹ Lục dứt khoát lấy ra một tấm séc từ trong túi xách, mạnh tay đặt lên bàn. Bà vừa định mở miệng nói: “Đây là 5 triệu tệ, cô hãy rời xa con trai tôi.”

Nhưng khi ánh mắt bà vô tình lướt qua Vân Xu, bà lại đổi giọng: “Sao đến giờ cô vẫn còn đeo kính râm và khẩu trang vậy?”

Đến giờ bà vẫn chưa biết rõ mặt mũi Vân Xu ra sao.

Vân Xu ngập ngừng một lát, rồi vẫn quyết định tháo khẩu trang và kính râm xuống. Gặp mặt mẹ của bạn bè, cứ che mặt như vậy có vẻ không lịch sự cho lắm.

Mẹ Lục vừa định tiếp tục màn kịch của mình, bỗng dưng khựng lại.

Người phụ nữ ngước mắt lên, chớp mắt một cái. Khoảnh khắc ấy tựa như vầng trăng sáng trong trẻo từ mặt biển từ từ nhô lên, ánh trăng nhu hòa tươi sáng trên mặt biển. Hàng mi dài khẽ run run vừa đẹp vừa yếu ớt. Chỉ cần thoáng nhìn thôi, đến hô hấp cũng phải lặng đi vì vẻ đẹp ấy.

“Bác gái?” Vân Xu nghi hoặc nhìn mẹ Lục như thể bị ai đó ấn nút tạm dừng, ánh mắt tò mò rơi xuống tờ giấy đặt giữa bàn.

Cô hơi nghiêng người về phía trước, muốn nhìn rõ nội dung trên tờ giấy.

Bộp ——.

Mẹ Lục đột ngột đặt mạnh tay lên tờ giấy, che khuất hoàn toàn trang giấy. Gương mặt được bảo dưỡng kỹ càng của bà cố gắng nở một nụ cười hiền hậu, thân thiện, “Không có gì, bác gái chỉ lấy nhầm đồ thôi.”

Nói rồi bà nhanh như chớp rút tay về, vơ lấy tấm séc, vo tròn nhét vào túi xách.

Tiếp đó, bà cởi chiếc vòng ngọc phỉ thúy thượng hạng đang đeo trên cổ tay xuống, trực tiếp đưa cho Vân Xu: “Đây, đây là quà gặp mặt bác gái tặng cho cháu. Ôi trời, trí nhớ của bác dạo này kém quá, suýt nữa thì quên mất.”

Mẹ Lục cười hiền đến lạ.

Vân Xu ngơ ngác nhìn hành động khó hiểu của mẹ Lục, món quà này quá quý giá, chiếc vòng tay này vừa nhìn đã biết là hàng cực phẩm, cô không thể nhận.

Nhưng mẹ Lục mặt mày cau có ép Vân Xu phải nhận lấy: “Chỉ là một chiếc vòng ngọc thôi mà, người lớn tặng quà cho trẻ nhỏ, lẽ nào lại đi tặng đồ kém chất lượng? Cháu không nhận chẳng khác nào chê lễ vật này của bác gái không ra gì.”

Vân Xu đành phải nhận lấy món quà, để mẹ Lục tươi cười hớn hở giúp cô đeo vào tay.

Bình Luận

2 Thảo luận