Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 91: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (10)

Ngày cập nhật : 2025-06-07 09:35:01
Theo lời Cố Tu Thành, sắc mặt mọi người trở nên vô cùng kỳ quái, muốn cười lại không dám cười, chỉ đành cố gắng nhịn.

Vị tổng giám đốc Cố gia công khai đưa đón Tần tiểu thư gia tại các buổi tiệc tùng, giờ lại nói chỉ là “quan hệ quen biết” với Tần tiểu thư gia, quả thực là trơ tráo nói dối. Giới thượng lưu Hải Thành ai mà không biết hai người họ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau?

Nếu như hành động của Cố Tu Thành trong buổi tiệc lần trước chỉ là làm Tần Mạn Ngữ mất mặt, thì những lời này hôm nay chẳng khác nào chà đạp thể diện cô xuống bùn đen, còn cố tình nghiền nát, không hề nể nang.

Ngay cả những người vốn không ưa Tần Mạn Ngữ cũng bắt đầu cảm thấy đồng tình với cô. Có một người bạn thanh mai trúc mã nổi tiếng chưa chắc đã là chuyện tốt. Với độ nổi tiếng của Cố Tu Thành, ngày mai Tần Mạn Ngữ sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ giới thượng lưu.

Mặt Tần Mạn Ngữ đỏ bừng, đứng sững tại chỗ, móng tay gần như muốn cào rách cả lòng bàn tay.

Cố Tu Thành chẳng hề nể tình nghĩa xưa kia, trước mặt một người con gái khác, công khai phủ nhận quan hệ với cô. Giờ phút này, hai người họ đã trở thành người xa lạ.

Cô tức giận đến ngực cũng đau nhói.

Khuyết Tư Viễn vì chuyện Vân Xu bị bắt cóc mà căm ghét Cố Tu Thành đến cực điểm, lời nói ra chẳng chút nể nang:

“Tổng giám đốc Cố, anh nói vậy chẳng khác nào đẩy Tần tiểu thư vào chỗ khó xử. Hai người vốn là cặp đôi được Hải Thành công nhận, hơn nữa tôi nghe nói nửa năm trước, trong tiệc sinh nhật của Tần tiểu thư, anh còn tặng cô ấy một chiếc vòng cổ vô cùng đắt giá.”

Cố Tu Thành vì tình thế cấp bách mà hoảng loạn phủ nhận, nhưng vừa nói ra đã nhận thấy không đúng. Vân Xu đã biết đủ loại tin tức về anh và Tần Mạn Ngữ, bây giờ nói hai người không có quan hệ, chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”.

Lời nói bổ sung của Khuyết Tư Viễn càng khiến lời biện minh kia trở nên tái nhợt vô lực.

Đúng như dự đoán, ánh mắt Vân Xu càng thêm chán ghét và khinh thường, như cứa thêm một nhát dao vào lòng Cố Tu Thành.

Anh cố nén hoảng loạn nói: “Tổng giám đốc Khuyết có vẻ rất thích bát quái chuyện đời tư của người khác.”

Đoạn quay sang nói với Vân Xu: “Quan hệ giữa anh và Tần Mạn Ngữ không phải như em nghĩ đâu. Cô ấy là em gái của bạn anh, ngày thường anh chiếu cố cô ấy hơn một chút thôi.”

Anh nói nghe hay như vậy, nhưng Vân Xu vẫn không tin.

Cố Tu Thành mím môi, đột nhiên nhìn về phía Tần Mạn Ngữ, trong mắt hàm chứa ý tứ ám chỉ.

Anh muốn cô giải thích với người con gái trước mặt này. Tần Mạn Ngữ ý thức được điều đó, não bộ thoáng chốc trống rỗng. Hành vi của Cố Tu Thành lại một lần nữa vượt quá giới hạn chịu đựng của cô, nhưng cô thậm chí không thể nổi giận hay phản bác.

Vì hình tượng của cô trong lòng Cố Tu Thành là một người “thiện lương”.

Trước dẫm cô một chân, sau lại bắt cô phải giải thích. Tần Mạn Ngữ chưa từng chịu qua uất ức như vậy, nhưng thời khắc mấu chốt, cô không thể làm Cố Tu Thành bất mãn. Trái tim nhân ngư vẫn cần dựa vào anh ta mới có thể có được.

Tần Mạn Ngữ đè nén mọi tâm tư xuống đáy lòng, mỉm cười tiến lên một bước: “Vân tiểu thư, cô hiểu lầm rồi. Tôi và Cố Tu Thành chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, lần này gặp mặt cũng chỉ là tụ tập một chút thôi.”

Cô thể hiện tao nhã đại thể, ra dáng một tiểu thư khuê các nhà hào môn.

Nhưng Vân Xu lại có thể mơ hồ cảm nhận được người con gái trước mắt này ôm giữ cảm xúc tiêu cực với mình.

Trước khi nhìn thấy Tần Mạn Ngữ, cô còn có chút đồng tình đối phương, vì cô ta gặp phải một gã tra nam. Nhưng sau khi nhìn thấy Tần Mạn Ngữ, nội tâm cô sinh ra một cảm giác bài xích, giống như lần đầu tiên gặp Cố Tu Thành vậy.

Tần Mạn Ngữ lại nói: “Những tin đồn trước đây đều là giả, cô đừng để ý.”

Vân Xu “Ừm” một tiếng, rồi thôi, cô không hứng thú với những ân oán tình thù của hai người này.

Nụ cười trên mặt Tần Mạn Ngữ suýt chút nữa không giữ được. Vân Xu rõ ràng không hề để cô vào mắt, còn Cố Tu Thành thì chỉ tập trung chăm chăm vào người con gái kia, căn bản không để bụng tình cảnh của cô.

Cô đứng ở đây chẳng khác nào một trò hề, những ánh mắt xem kịch vui xung quanh khiến lưng cô như bị kim châm.

Khuyết Tư Viễn đánh giá hai người kẻ xướng người họa trước mặt, nói: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi đi, đừng quấy rầy Vân Xu nghỉ ngơi.”

“Tôi nghe nói sức khỏe Tần tiểu thư không tốt, không chịu được kích thích lớn. Tổng giám đốc Cố vô tình như vậy, nễu lỡ Tần tiểu thư ngất xỉu, kết quả lại đổ thừa lên đầu chúng tôi.”

Khuyết Tư Viễn nghe như thể đang nói giúp Tần Mạn Ngữ, nhưng kỳ thực ẩn chứa sự châm biếm, khiến sắc mặt Tần Mạn Ngữ lúc xanh lúc trắng.

Cố Tu Thành vất vả lắm mới gặp lại được Vân Xu, đương nhiên không muốn rời đi: “Có thể cho anh xin phương thức liên lạc không? Anh đảm bảo chuyện trước kia tuyệt đối không tái diễn, anh chỉ là muốn thỉnh thoảng có thể trò chuyện cùng em.”

Thái độ của anh ta thật sự là vô cũng chân thành, khiến những người bàng quan lần nữa cảm thán, đây là tiểu thư nhà ai mà có mị lực lớn đến vậy?

Tần Mạn Ngữ thậm chí không thể tin được người đàn ông trước mắt là tổng giám đốc Cố thị cao ngạo. Đối mặt với Cố Tu Thành, cô phải cẩn thận lấy lòng mới có thể củng cố vị trí của mình trong lòng anh ta, còn người con gái kia nói chuyện chẳng chút khách khí, Cố Tu Thành lại khúm núm, nhẹ giọng khép nép, sợ đối phương không vui.

Cô cũng nhận ra người con gái đối diện, nghe nói vị Khuyết tổng này đến từ một gia tộc lợi hại. Bản thân cô còn nghĩ đến việc làm thân với vị tiên sinh này, kết quả nâng chén rượu qua đi, chỉ nhận được sự lạnh nhạt.

Khuyết Tư Viễn tuấn mỹ vô cùng, cặp mắt kia lại vô cùng sắc bén. Tâm tư nhỏ của cô trước mặt đối phương chẳng khác nào bị lột trần, khiến Tần Mạn Ngữ không dám nảy sinh bất cứ ý niệm nào khác, chỉ muốn tránh xa.

Còn người đàn ông mà cô cho là không thể tiếp cận kia khi nhìn về phía Vân Xu, vẻ lạnh lùng biến mất, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

Cố Tu Thành và Khuyết Tư Viễn, hai người đàn ông xuất sắc nhất Hải Thành đều đặt tâm tư lên người con gái không rõ mặt trước mắt, sự đối lập mãnh liệt khiến tim Tần Mạn Ngữ như rỉ máu. “Được mọi người yêu thương lấy lòng” bao lâu nay, cô rốt cuộc đã biết mùi vị của ghen tị.

Trước kia, khi Cố Tu Thành đứng bên cạnh, cô ngạo nghễ đánh giá những người con gái ghen tị xung quanh, trong lòng cười nhạo.

Hiện tại đến lượt cô nếm trải cảm giác phát điên này.

Vân Xu đã không muốn nói chuyện nữa. Dù cô cự tuyệt thế nào, Cố Tu Thành vẫn cứ như người điếc không nghe thấy.

Khuyết Tư Viễn nhận thấy sự bực bội của Vân Xu, liếc mắt về phía trước đài: “Xu Xu, đồ đã gói xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Vân Xu nhìn về phía sau, nhân viên phục vụ đang nơm nớp lo sợ đứng ở quầy, bên cạnh là hộp bánh ngọt đã gói xong. Cô thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng xong.”

Bánh ngọt đã làm xong từ vài phút trước, nhưng nhân viên phục vụ lại không dám thông báo cho khách, không khí bên kia căng thẳng quá, anh ta thật sự không không có dũng khí. May mắn là một người khách trong đó nhìn thấy hộp bánh ngọt, chủ động lên tiếng.

Nhân viên phục vụ khẩn trương gấp cả 1000 lần, đặt bánh ngọt lên bàn, rồi vội vã trở lại vị trí làm việc.

Trong lúc đó, một nữ khách hàng vô tình đối diện ánh mắt với anh. Anh thoáng thất thần, đó là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, phảng phất cất giữ vô vàn tinh tú, khó trách vị Cố tiên sinh kia cứ mãi dây dưa không thôi. Vị tiểu thư này nhất định là một đại mỹ nhân tuyệt sắc.

Nhân viên phục vụ trở lại trước quầy, nhưng tâm trí không thể nào tập trung được, trong đầu chỉ còn đôi mắt xinh đẹp kia, tựa như có ma lực vậy.

Vân Xu đứng dậy, Khuyết Tư Viễn xách hộp bánh ngọt lên, hai người chuẩn bị rời đi.

Anh nói: “Tôi và Xu Xu xin phép không tiếp chuyện nhiều được, hai người cứ tự nhiên.”

Cố Tu Thành không muốn cứ vậy từ bỏ, anh xoay người, muốn nắm lấy tay người con gái, nhưng bị chặn lại giữa chừng.

Xung quanh tĩnh lặng như tờ, mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người đàn ông giằng co.

Khuyết Tư Viễn nắm chặt cánh tay đối phương, ánh mắt sắc bén, thanh âm lạnh như băng: “Tổng giám đốc Cố, xin tự trọng!”

Giờ khắc này, khí thế của anh trực tiếp áp chế Cố Tu Thành.

Vân Xu đứng sau lưng Khuyết Tư Viễn, nhẹ nhàng kéo nhẹ vạt áo anh: “Thôi được rồi, chúng ta đi nhanh thôi.”

Đó là tư thái vô cùng tín nhiệm, Cố Tu Thành ngẩn người. Vân Xu trước mặt anh chưa từng biểu hiện như vậy.

Khuyết Tư Viễn buông tay ra, ôn hòa nói: “Được.”

Cố Tu Thành trầm mặc, Tần Mạn Ngữ đứng bên cạnh căn bản không dám lên tiếng, sợ bị vạ lây.

Một lúc lâu sau.

Người đàn ông nói: “Anh về trước, em cũng về đi.”

Nói rồi lập tức rời đi, thậm chí không thèm quay đầu lại.

Tần Mạn Ngữ đỉnh những ánh mắt chế giễu dường như có như không của người khác, nụ cười trên mặt biến mất. Cô cảm thấy trái tim mình âm ỉ đau nhói, cảm giác vô lực lan khắp toàn thân. Cô rõ ràng đã nắm được quân bài tốt nhất, vì sao lại đi đến bước đường này?

Quán cà phê càng lúc càng xa.

Vân Xu vẫn có chút không thoải mái, vốn dĩ vui vẻ ra ngoài mua đồ, kết quả lại gặp phải hai người đáng ghét.

Khuyết Tư Viễn an ủi cô: “Ghét anh ta thì sau này chúng ta không gặp anh ta nữa.”

Vân Xu nhíu mày: “Kỳ thực không chỉ Cố Tu Thành, cả vị Tần tiểu thư bên cạnh anh ta, em cũng không thích.”

Khuyết Tư Viễn khựng bước. Vân Xu rất ít khi nói không thích người hay đồ vật gì, lần này lại nói thẳng không thích Tần Mạn Ngữ, có phải hay không đã nhận ra điều gì không ổn? “Vậy em và Tần tiểu thư trước kia từng gặp nhau chưa?”

“Chưa ạ.” Vân Xu nói: “Chỉ là cô ấy cho em cảm giác không thoải mái.”

Khuyết Tư Viễn cười nhạt, thì ra vẫn là cô tiên cá nhỏ mẫn cảm.

Người con gái Tần Mạn Ngữ này cũng không phải là hạng vừa, thái độ bề ngoài luôn là hiền hậu, thiện lượng đến mức hoàn mỹ. Tần gia và Cố gia bị cô ta hoàn toàn xoay vòng vòng, vì sức khỏe của bản thân, có thể không từ thủ đoạn. Người bình thường thật đúng là không đấu lại cô ta.



Hôm nay thời tiết Hải Thành rất tệ, mây đen kéo đến, trời đất u ám.

Một người đàn ông mặc áo mưa cúi đầu bước đi trên đường, mũ trùm che khuất mặt. Người đi ngang qua sẽ liếc nhìn thêm một cái, nhưng cũng không thấy kỳ lạ. Hôm nay trời có vẻ như muốn trút mưa to, mặc áo mưa trước cũng là chuyện bình thường.

Thời tiết thật hay thay đổi, người qua đường nhíu mày, bước nhanh về nhà.

Gió lạnh thổi qua, cuốn theo lá khô trên mặt đất, mang theo khí lạnh đến thấu xương.

Người đàn ông mặc áo mưa dáng người cao lớn, đi thẳng trên đường không hé một lời, chỉ cắm cúi bước đi, mãi đến khi đến trước một tiệm tạp hóa cũ nát mới dừng chân, bước vào.

Chủ tiệm là một thanh niên tóc vàng hoe, đang say sưa chơi game, tiếng nhạc nền đinh tai nhức óc vang vọng trong tiệm tạp hóa nhỏ hẹp. Đột nhiên bóng đen phủ xuống.

“Mua gì?” Người tóc vàng hỏi, mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.

Bóng đen vẫn không nhúc nhích.

Người tóc vàng rốt cuộc nhận ra có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên, thấy rõ khuôn mặt người tới, điện thoại “bịch” rơi xuống đất. Anh ta lập tức đứng dậy, lắp bắp nói: “Đông, Đông ca, sao ngài lại tới đây?”

Vị đại gia này không phải bị bắt vào tù rồi sao? Sao lại xuất hiện ở tiệm tạp hóa của anh ta?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=91]

Người tóc vàng trong lòng kêu khổ không ngừng, anh ta không muốn sau này bị gọi lên đồn cảnh sát hỏi chuyện.

Ánh mắt nặng nề của Đông ca dừng trên người người tóc vàng: “Cậu yên tâm, tôi chỉ đến lấy vài thứ thôi.”

Người tóc vàng cúi đầu khom lưng nói: “Ngài muốn gì cứ tự nhiên lấy, tự nhiên lấy.”

Chỉ cần không liên lụy đến anh ta là được.

Đông ca trầm mặc bước vào trong tiệm.

Nửa giờ sau, người đàn ông mặc áo mưa lại lần nữa bước ra khỏi tiệm tạp hóa, trong tay xách theo một túi ni lông. Hắn ta tìm một chỗ khuất ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc này sắc trời đã hơi tối, đêm xuống mới là thời cơ hành động tốt nhất.

Đông ca hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua. Sự việc bùng nổ quá nhanh, mọi thứ như thể có người đứng sau giật dây vậy. Những manh mối cứ thế tìm đến hắn, khiến hắn bị bắt.

Tuy rằng Tần Đằng cũng bị tống vào tù, nhưng Đông ca mơ hồ nhận thấy tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Tần Đằng. Hắn ta nhắm mục tiêu vào người con gái mà trước đó Tần Đằng yêu cầu bắt.

Dựa vào những mối quan hệ còn sót lại, hắn ta rốt cuộc biết người con gái kia không hề không có bối cảnh như lời Tần Đằng nói. Sau lưng cô là Khuyết Tư Viễn. Chính người đàn ông này, chỉ vì lần trước hắn ta phái người đi bắt cô, mà đã dễ dàng tiêu diệt bọn họ.

Hiểu rõ tiền căn hậu quả, Đông ca tự nhiên không muốn bó tay chịu trói. Hắn ta thừa dịp sơ hở khi áp giải, tập kích cảnh sát, trực tiếp đào thoát.

Đông ca có thể làm mưa làm gió ở Hải Thành, phần lớn là do hắn ta đủ tàn nhẫn. Tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với chính mình. Hắn ta không quan tâm đến tình cảnh của mình sau này, nhưng nhất định phải khiến ba người xuất hiện ngày hôm đó trả giá đắt.

Người đàn ông chắc nịch cắn từng miếng bánh mì trong túi, chờ đợi bóng tối buông xuống.



Nước mưa xối xả gõ lộp bộp trên mái hiên, càng lúc càng dữ dội.

Ngoài phòng lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp.

Trong phòng khách sáng trưng.

Người con gái ôm gối hình cá heo biển ngồi dựa vào sofa, mơ màng sắp ngủ. Mái tóc đen mềm mại rủ xuống vai, đầu nhỏ thỉnh thoảng khẽ gật gù, cuối cùng không chống đỡ được nữa, gục xuống gối bên cạnh, mới tỉnh táo lại.

Vân Xu dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ, từ lúc Thiệu Dương ra ngoài mua đồ đến giờ đã hơn một tiếng, mà vẫn chưa thấy về.

Ngoài trời mưa thật sự rất to, cô hé rèm nhìn ra ngoài, lòng không khỏi lo lắng. Chẳng lẽ Thiệu Dương bị mắc mưa rồi? Sớm biết vậy cô đã nhất quyết không đồng ý để anh ra ngoài.

Vân Xu đang định kéo rèm lại, ánh mắt chợt nhìn thấy được một bóng người đứng trước cổng sắt, người đó chỉ mặc độc chiếc áo mưa, trong mưa rền gió thét trông thật đáng thương.

Cảm giác thật thảm thương. Anh ta có cần giúp đỡ không?

Vân Xu chần chừ. Cô chỉ có một mình ở nhà, mời người lạ vào nhà tránh mưa là không thể, nhưng cứ thế bỏ mặc người ta thê thê thảm thảm đứng ngoài kia, cô lại không đành lòng. Chỗ gần đây này lại không có chỗ nào để trú mưa.

Phải làm sao bây giờ?

Ra ngoài dùng ô cầm tay trong thời tiết này cũng chẳng ích gì. Có công cụ nào khác có thể tạm thời giúp anh ta che chắn mưa gió không?

Đúng rồi!

Mắt Vân Xu sáng lên. Phía sau nhà kho bên cạnh có mấy chiếc ô che nắng lớn, vừa hay có thể đưa cho anh ta dùng. Dù sao mùa mưa to cũng không kéo dài bao lâu, che chắn tạm trận này, để anh ta nhanh chóng rời đi.

Nghĩ vậy, Vân Xu vội vàng khoác áo mưa, trùm kín bản thân kín mít. Đôi chân cô không thể tiếp xúc với nhiều nước, nên phải hết sức cẩn thận.

Chuẩn bị xong xuôi, cô đầu tiên là chạy ra trước cổng lớn, hỏi han tình hình người đàn ông.

Đông ca trầm mặc đứng trước căn nhà. Đây là nơi ở của hai nam một nữ kia, tường rào xung quanh cao đến phi lý. Trong lúc hắn ta nghĩ cách trèo vào thì một giọng nữ nhẹ nhàng, dễ nghe vang lên trong mưa lớn.

“Tiên sinh, tôi thấy anh cứ đứng ở đây mãi, có cần giúp gì không?”

Thanh âm này quá mức êm tai. Đông ca theo bản năng nhìn sang, rồi đối diện với một đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Trong đôi mắt ấy phảng phất chứa đựng vô tận ánh sáng lấp lánh, vẻ lo lắng bên trong rõ ràng đến thế.

Hắn đã rất lâu rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy.

Động tác xoay người của Đông ca khựng lại. Vân Xu ngỡ anh ta cam chịu, nói: “Chỗ này không có chỗ nào trú mưa cả. Nếu anh không ngại, chờ tôi một lát nhé, trong nhà có ô che nắng lớn, có thể giúp anh che mưa tạm thời, tôi đi lấy cho anh.”

Nói xong, Vân Xu xoay người đi lấy ô.

Đông ca nhìn bóng dáng nhẹ nhàng của cô, không biết suy nghĩ gì, cuối cùng vẫn im lặng đứng tại chỗ, mặc cho mưa gió vần vũ.

Vân Xu vốn đã mặc áo mưa, lại còn cầm thêm ô, nhưng vì chiếc ô che nắng lớn, cô chỉ có thể buông chiếc ô nhỏ cầm tay, hai tay kéo ô che nắng, chậm rãi tiến về phía trước. Tóm lại, bảo vệ đôi chân cho tốt là được.

Ngoài cổng lớn, người đàn ông vẫn đứng im trong mưa gió.

Vân Xu vẫy vẫy tay về phía anh ta: “Tôi sẽ nhét ô từ bên dưới qua, anh nhận lấy rồi mở ra là được.”

Đông ca nhìn đôi mắt lấp lánh kia, làm theo lời cô, ngồi xổm xuống, kéo ô che nắng ra ngoài cổng.

Vân Xu giục: “Mau mở ra đi, tôi cảm giác áo mưa bên trong anh chắc là ướt hết rồi.”

Chiếc ô che nắng trong tay có cấu tạo đơn giản, Đông ca dễ dàng mở ra. Chiếc ô rộng màu xanh trắng đan xen che chắn phần lớn mưa gió, ngay cả cái lạnh trên người dường như cũng vơi đi phần nào.

Vân Xu thở phào nhẹ nhõm. Như vậy đối phương hẳn là sẽ thoải mái hơn một chút.

Vì vừa rồi chỉ mặc áo mưa, không ít nước mưa đọng lại trên mặt, giờ phút này cảm giác dinh dínhtrên da khiến Vân Xu rất khó chịu. Cô bất giác đưa tay xoa xoa mặt, rồi phát hiện ra điều bất thường.

A, dây khẩu trang bị đứt rồi.

Lực chú ý của Đông ca toàn bộ đặt trên người cô, tự nhiên cũng chú ý tới chiếc khẩu trang rơi xuống.

Sau đó, hắn thấy một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Từ đuôi lông mày đến cằm, mỗi đường nét đều tinh xảo đến khó tin. Đây là vẻ đẹp không thuộc về nhân thế, đôi mắt ngưng tụ muôn vàn ánh sáng hoa lệ giờ phút này mang theo một chút mờ mịt.

Nên hình dung tâm tình trong khoảnh khắc ấy thế nào nhỉ? Đại khái giống như là rõ ràng thân trong bão táp, hắn lại như được ánh dương soi rọi khắp người.

Trong đêm tối tăm mờ mịt, cô là ánh sáng duy nhất.

Yết hầu Đông ca khô khốc. Vẻ đẹp này vượt xa dự tính của hắn, khiến hắn không còn tâm tư muốn gây tổn thương nữa. Nghĩ đến việc mình đã từng có hành động gây tổn thương cô, Đông ca liền không khỏi hối hận.

Nghe đàn em nói, Vân Xu lúc ấy còn nhảy xuống biển. Cô có lẽ đã rất sợ hãi nên mới có thể hành động cực đoan như vậy. Tất cả đều là do hắn.

Đông ca mím chặt môi, vẻ mặt hối hận.

Vân Xu lập tức quyết định quay vào phòng lấy thêm một chiếc khác: “Anh chờ một chút, tôi đi lấy đồ.”

Trong phòng và ngoài phòng quả thực là hai thế giới. Vừa bước vào cửa, Vân Xu đã cảm nhận được hơi ấm ùa vào cơ thể. Cô vào phòng rửa mặt rửa qua mặt, rồi đến phòng bếp hâm nóng chút đồ ăn mang theo, cầm thêm một lọ sữa bò nóng, một lần nữa đeo khẩu trang, cầm ô đi ra ngoài.

“Tôi mang cho anh chút đồ ăn, anh có muốn ăn không?” Giọng nói ngọt ngào lại lần nữa vang lên: “Quần áo anh chắc là ướt hết rồi, ăn chút đồ nóng sẽ thoải mái hơn đấy.”

Đông ca muốn hỏi cô, em đối với bất kỳ người xa lạ nào cũng tốt bụng như vậy sao?

Nhưng hắn không nói được thành lời, chỉ trầm mặc nhận lấy đồ ăn. Bình thủy tinh đựng sữa bò truyền đến từng đợt hơi ấm, dường như lan tỏa đến tận đáy lòng, khiến hắn vô thức nắm chặt thân bình.

“Cảm ơn.” Hắn trầm giọng nói.

Vân Xu mắt cong cong. Giúp đỡ được người khác, cô vẫn rất vui vẻ: “Anh mau uống thử đi, sữa bò nhãn hiệu này ngon lắm, ngày nào tôi cũng uống.”

Đông ca cẩn thận mở nắp bình. Đây là Vân Xu đưa cho, hắn không muốn làm hỏng bất cứ thứ gì.

Bánh mì nóng và sữa bò nóng xuống bụng, toàn thân dường như tràn ngập nhiệt lượng.

Lúc này Đông ca đã không còn bất cứ ý định gây thương tổn nào nữa, chỉ tham luyến từng giây từng phút giây phút này.

Vân Xu tò mò đánh giá người đàn ông trước mặt. Mũ áo mưa của anh ta rất lớn, che khuất nửa khuôn mặt trong bóng tối. Đến giờ cô vẫn chưa nhìn rõ mặt anh ta: “Tôi có thể nhìn xem anh trông như thế nào sao?”

Ánh mắt cô thuần khiết trong veo, không vướng chút tạp chất nào, lại khiến Đông ca trong lòng trào dâng cảm giác tự ti.

Đông ca trước kia chưa từng để ý đến vết sẹo trên mặt. Đó là quá khứ thuộc về hắn, nhưng Vân Xu tốt đẹp đến vậy, vết sẹo lại xấu xí đến thế. Chỉ nghĩ đến việc cô có thể lộ ra vẻ sợ hãi, chán ghét khi nhìn thấy vết sẹo, Đông ca vốn không sợ trời không sợ đất cũng bất giác sinh lòng rụt rè.

Vân Xu lý giải sự trầm mặc của Đông ca. Đối phương không muốn để cô biết dung mạo của mình. Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không phải chuyện quan trọng. Vân Xu ngược lại liền bỏ qua.

Mưa rơi dần nhỏ hạt.

Vân Xu nhìn nhìn bầu trời: “Chắc là lát nữa mưa tạnh thôi, anh cũng có thể về nhà.”

Người đàn ông mặc áo mưa vẫn im lặng không đáp. Vân Xu cũng không để ý, có lẽ tính cách anh ta vốn vậy.

Tạnh mưa rồi.

Vân Xu vừa định mở miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát mơ hồ, bực bội nói: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ phụ cận có chuyện gì xảy ra?”

Không có tiếng đáp lời.

Đông ca vẫn sừng sững tại chỗ. Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng dồn dập. Hắn biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, nhưng cũng không có ý định đào tẩu. Ý nghĩ của hắn so với lúc mới đến đã thay đổi rất nhiều.

Hắn không muốn sống cuộc đời trốn chui lủi nữa. Hắn muốn có một ngày có thể quang minh chính đại bước ra, nhìn ngắm cô, dù chỉ là từ một góc khuất xa xôi.

Đông ca biết mình không xứng với Vân Xu. Cô là một sự tồn tại tốt đẹp đến vậy. Người đứng bên cạnh cô, người có tư cách bảo vệ cô, ít nhất cũng phải như Khuyết Tư Viễn kia, còn hắn thì lấm lem bùn đất, không có bất cứ tư cách nào.

Vân Xu cho rằng xe cảnh sát chỉ đi ngang qua, nhưng xe lại dừng ngay gần cổng lớn, trong đó còn có chiếc xe của Thiệu Dương lái vào.

Cô từ từ cảm thấy có gì đó không đúng.

Thiệu Dương đã xuống xe, lạnh lùng nói: “Xu Xu! Lùi lại! Lập tức!”

Vân Xu theo bản năng nghe theo lời anh, lùi về phía sau một bước.

Cảnh sát trên xe đồng loạt bước xuống, dàn trận địa. “Đứng im!”

Cảnh sát từng bước tiếp cận. Người đàn ông mặc áo mưa vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vẫn dán chặt vào Vân Xu vừa lùi lại phía sau một bước.

Mãi đến khi vai hắn bị cảnh sát khống chế, ấn mạnh xuống đất.

Thiệu Dương vội vã mở cửa, vội vã bước nhanh đến trước mặt Vân Xu, xem xét cô có bị thương không. Xác nhận cô không sao, trái tim treo cao của anh rốt cuộc cũng hạ xuống, trên mặt vẫn còn vẻ kinh hoàng: “May mắn, may mắn là em không sao.”

Vân Xu bị giữ chặt vai vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu vì sao người xa lạ vừa rồi cô giúp đỡ lại bị bắt.

Thiệu Dương muốn mang Vân Xu về phòng, bị cự tuyệt, cô muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thiệu Dương không lay chuyển được cô, chỉ có thể bồi cô đứng ở trong đình viện.

Mũ áo mưa của người đàn ông bị lột ra, để lộ một vết sẹo lớn vắt ngang khuôn mặt hắn ta. Như muốn trốn tránh, hắn ta nghiêng đầu đi, không nhìn về phía cô gái, cũng không hề chống cự gì cả.

Những cảnh sát đè hắn ta xuống không khỏi ngạc nhiên, tặc lưỡi khen lạ. Họ vốn nghĩ sẽ phải vật lộn một hồi mới bắt được, ai ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh chóng và dễ dàng như vậy.

Không chỉ viên cảnh sát đó, mà những người khác ở hiện trường cũng cảm thấy khó hiểu trong lòng. Tuy có nghi ngờ, nhưng họ chỉ giữ trong bụng chứ không nói ra ngoài.

Viên cảnh sát dẫn đầu bước đến trước mặt hai người Khuyết Tư Viễn và Vân Xu, nói: “Cảm ơn hai vị đã hợp tác giúp chúng tôi bắt được tên tội phạm vượt ngục.”

Vân Xu ngơ ngác, trong đầu hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi. Sau một thoáng định thần, cô dè dặt hỏi lại: “Anh ta là tội phạm vượt ngục sao?”

“Đúng vậy, lại còn là một tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm nữa. Cô không bị thương, thật là may mắn.”

Vân Xu vẫn còn bàng hoàng. Nhưng cô cảm thấy người đàn ông kia dường như không có ý định làm hại mình.

Ánh mắt cô dõi theo người đàn ông đang bị áp giải về phía xe cảnh sát. Hắn ta cúi gằm mặt, vẫn im lặng như trước. Vân Xu không biết có phải mình ảo giác hay không, nhưng cô cứ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông kia vẫn luôn hướng về phía mình.

Khi xe cảnh sát khuất bóng, cảm giác ấy cũng dần tan biến.

Bình Luận

2 Thảo luận