Phòng khách tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề.
Trạm Dương Thu đoán chắc tám chín phần mười là đúng. Những vết xe đổ trước đây vẫn còn đó, sắc mặt mọi người vô cùng tệ.
Từ trước đến nay, những người phát hiện ra mình là tụ linh thể cơ bản đều chết trẻ. Nếu Vân tiểu thư là tụ linh thể thì phải làm sao? Thể chất này là bẩm sinh, người có thể chất thông linh còn có thể phong ấn, nhưng tụ linh thể thì không được. Một khi đã là tụ linh thể, giấc mơ gần như trở thành một con đường thông suốt, căn bản không thể chặn lại.
Thông Hạ ánh mắt thương tiếc. Vân tiểu thư mới đôi mươi xuân xanh, xinh đẹp như vậy, sao lại là tụ linh thể chứ?
Đây gần như là một kết cục chắc chắn sẽ chết. Nếu là người trong giới huyền học còn có thể tự mình đối phó với tà ám, thì người duy nhất sống sót được ghi lại trong sách sử là nhờ vào bản lĩnh cao cường, tiêu diệt tất cả ác quỷ đến gần.
Nhưng Vân tiểu thư đã trưởng thành, bây giờ học huyền thuật đã quá muộn.
Mặc dù có huyền thuật sư lợi hại lúc nào cũng bảo vệ cô, nhưng con người sẽ có sơ hở. Chỉ cần một chút lơ là, những thứ bẩn thỉu kia sẽ theo sơ hở bò vào, ý đồ mang Vân tiểu thư đi.
Vân Xu nhìn người này, lại nhìn người kia, chần chừ hỏi: “Tụ linh thể là cái gì? Thực sự tệ lắm sao?”
Vì sao sau khi Trạm Dương Thu nói xong, mọi người đều im lặng?
Khí tràng quanh thân Yến Tân Tễ lạnh đi. Phản ứng của những người này đã nói lên một số vấn đề: "Xu Xu, em lên lầu trước đi, anh nói chuyện với các đại sư một chút.”
Anh lo lắng Vân Xu sẽ sợ hãi khi biết được sự thật.
“Không cần, đây là chuyện của em, ít nhất em muốn hiểu rõ.” Vân Xu từ chối lời đề nghị của anh.
Vân Xu tính tình hiền hòa, những đề nghị của vị hôn phu thường sẽ chấp nhận, nhưng lần này bị những giấc mơ làm cho bối rối suốt thời gian dài, cô không muốn cứ mãi chẳng hay biết gì.
Yến Tân Tễ nhíu mày.
Vân Xu đáng thương nhìn anh: "Anh không nói cho em biết, em sẽ cứ lo lắng mãi thôi. Đằng nào cũng lo lắng, chi bằng nói hết ra, em còn có thể đề cao cảnh giác.”
Đôi mắt sáng long lanh như nước, nhìn đến mức khiến những người xung quanh mềm lòng.
Vì thế có người lên tiếng, vẫn là Trạm Dương Thu. Anh làm lơ ánh mắt đen tối của Yến Tân Tễ, nói sơ qua tình hình, giản lược bỏ qua kết cục của những người tụ linh thể trước đây.
Vân Xu nghe xong lời anh kể, ngẩn ra một hồi. Ý của anh là bây giờ cô như đang đứng bên bờ vực thẳm, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Cô im lặng, vẻ mặt trắng bệch dần hiện ra vẻ ảm đạm.
Lòng mọi người thắt lại, hận không thể lập tức giúp cô giải ưu, giải nạn.
Phương Húc buột miệng nói: “Vân tiểu thư, tôi… chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô, cô đừng sợ!”
Giọng anh ta rất lớn, trực tiếp phá vỡ bầu không khí nặng nề, cũng thu hút ánh mắt của Vân Xu.
“Nếu ai dám làm tổn thương cô, tôi lập tức đem những thứ rác rưởi đó chiên dầu, vùi xuống đất, tiện thể giẫm thêm hai chân.” Phương Húc đối diện với ánh mắt Vân Xu, cái đầu vốn không quá thông minh càng thêm mơ hồ, thậm chí còn làm cả động tác minh họa, như đang diễn hài kịch câm.
Thật là buồn cười.
Mọi người kinh ngạc nhìn anh ta, đại khái không hiểu rõ người của Thanh Ninh Quan lại… hoạt bát như vậy.
Phù Xán Xán sắc mặt bình tĩnh, trong lòng cạn lời. Phương sư huynh, anh còn nhớ hùng tâm tráng chí ban đầu không?
Nói là muốn cho Yến gia hiểu rõ sự lợi hại của Thanh Ninh Quan đâu.
Vân Xu nhìn động tác khoa trương của anh ta, bị chọc cười đến không nhịn được, áp lực trong lòng cũng tan đi không ít.
Đúng vậy, ở đây có vài người lợi hại, có lẽ sẽ có biện pháp khác.
Khi cô cười rộ lên cũng đẹp vô cùng, khiến người ta không rời được mắt.
Đại sảnh lại im lặng, chỉ là lúc này ánh mắt của mọi người đều như có như không tập trung vào cô.
“Tỷ tỷ, chị thật là xinh đẹp.” Giọng trẻ con non nớt vang lên.
Là đứa trẻ đi theo thuật sĩ nuôi quỷ Hoàng Khải, khoảng năm sáu tuổi, mặc áo khoác nhỏ. Vừa rồi người lớn bàn chuyện, nó vẫn luôn không khóc không nháo mà ngồi bên cạnh, như một người lớn thu nhỏ. Giờ phút này, nó đang ngơ ngác nhìn cô.
Vân Xu lại cười với nó một cái, cậu bé lập tức mặt đỏ, lẩm bẩm nói: “Tỷ tỷ là người đẹp nhất mà em từng thấy.”
Hoàng Khải sờ đầu nó: "Đứa nhỏ này là cháu trai tôi, cũng là đồ đệ của tôi, tên thường gọi là Hòa Hòa.”
Vân Xu không có sức chống cự với những đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy. Cô cầm một chiếc bánh ngọt tinh xảo trên bàn trà đưa cho cậu bé, nhận được một nụ cười thẹn thùng nhưng đầy phấn khích.
“Chào em, Hòa Hòa.”
“Tỷ tỷ, chào.” Giọng nói non nớt của cậu bé khiến lòng Vân Xu mềm nhũn.
Quản gia đứng ở một bên nhẹ nhàng thở ra. Tâm trạng tiểu thư bình phục là điều tốt nhất. Sắc mặt tiên sinh cũng tốt hơn nhiều. Nếu không, ông thật lo lắng tiên sinh sẽ đối đầu với vị Trạm Thiên Sư này.
Phương Húc chua xót vô cùng. Tuy rằng vừa rồi biểu hiện có chút mất giá, nhưng anh ta đã chọc cười được đại mỹ nhân. Liệu anh ta có thể nhận được chiếc bánh ngọt do chính tay cô ấy đưa cho không nhỉ?
Vân Xu không nhận ra ánh mắt lắp bắp của anh ta. Sau khi đưa bánh cho Hòa Hòa, cô lại ngồi xuống ghế sofa, chậm rãi thở phào một hơi.
Một bàn tay thon dài hữu lực đặt lên tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, mang theo ý trấn an.
“Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.” Yến Tân Tễ nói.
Bất cứ ai làm tổn thương em, anh sẽ không chút lưu tình mà tiêu diệt hết.
Bất kể là ai.
Đôi mắt Vân Xu cong lên: "Em biết mà.”
Vị hôn phu của cô vẫn luôn bảo vệ cô.
Trạm Dương Thu nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Đôi mắt đen vốn lạnh lùng thấu suốt của anh trong ánh sáng hiện ra vài phần u ám.
Không khí sau khi bị Phương Húc và Hòa Hòa ngắt lời đã không còn nặng nề như trước. Mấy người lại thảo luận biện pháp giải quyết vấn đề của Vân Xu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=146]
Thông Hạ thở dài: "Chúng tôi ở Miêu Cương không có nhiều nghiên cứu về loại thể chất huyền học này.”
Nguyền rủa, cổ trùng linh tinh mới là sở trường của cổ nữ.
Hoàng Khải nói: “Tôi là người nuôi quỷ gia truyền, am hiểu chế phục quỷ quái và nuôi quỷ. Cái tụ linh thể này… tôi thực sự không có kinh nghiệm.”
Đại sư Di An cúi đầu, niệm một tiếng Phật hiệu: "Nói ra thật xấu hổ, bần tăng cũng biết rất ít về tụ linh thể. Nhưng trong chùa Thừa An có không ít điển tịch Phật giáo, bần tăng có thể nhờ sư môn hỗ trợ điều tra.”
Cuối cùng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào ba người của Thanh Ninh Quan.
Nói đúng hơn là vào một người trong số đó. Trạm Dương Thu tuổi trẻ thành danh, thiên tư xuất chúng. Thanh Ninh Quan cũng là nơi có nội tình thâm hậu, nhân tài xuất hiện lớp lớp, biết đâu anh có biện pháp.
Yến Tân Tễ cũng nhìn sang, đôi mắt đen nặng trĩu.
Hai người cùng tuổi, hồi thiếu niên đã từng gặp mặt một lần. Lúc đó không có cảm giác gì, nhưng bây giờ vẻ mặt bình tĩnh xa cách của Trạm Dương Thu quá chướng mắt.
Trạm Dương Thu sắc mặt không đổi nói: “Tụ linh thể quả thật phiền phức, tôi cũng cần thông báo cho những người khác trong quan để điều tra tin tức, rồi nghĩ cách.” Anh nhìn về phía Vân Xu: "Trước đó, tôi có thể vẽ cho cô một lá bùa.”
Yến Tân Tễ hỏi: “Bùa gì?”
Vân Xu đoán: “Là loại bùa trấn tà trên TV sao?”
Nhưng chẳng phải họ nói những thứ đó vô dụng sao?
Đối phương như hiểu được tâm tư của cô: "Pháp khí trừ tà và bùa chú chỉ có thể giúp cô ngăn chặn những nguy hiểm bên ngoài vào ban ngày. Tất cả những gì cô gặp phải trong giấc mơ, những thứ này đều vô tác dụng.”
“Tôi chuẩn bị vẽ cho cô một lá bùa thanh tâm, cố gắng giúp cô giữ được lý trí trong giấc mơ.”
Anh giải thích như vậy, Vân Xu hiểu ra. Nó giống như lần trước ở công viên giải trí trong mơ, giúp cô có thể kịp thời tỉnh táo, không bị mê hoặc.
Hoàng Khải và mấy người có chút buồn bực. Đều nói rõ Thanh Ninh Quan Trạm Dương Thu không để ý đến thế sự, tính cách lạnh nhạt. Năm đầu tiên xuống núi, vì không thích nói chuyện, anh còn từng có mâu thuẫn với rất nhiều người, hoặc nói là những người khác đơn phương gây mâu thuẫn với anh. Nhưng hôm nay xem ra anh nói khá nhiều.
Cũng không đúng, đối với một mỹ nhân như Vân tiểu thư mà vẫn giữ được vẻ mặt như trước mới là chuyện lạ.
Vân Xu đồng ý. Có còn hơn không.
Cô nhẹ giọng nói: “Vậy làm phiền Trạm Thiên Sư.”
Trạm Dương Thu đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Vân Xu.
Yến Tân Tễ đang nhìn anh, ánh mắt đen kịt. Ánh mắt hai người chạm nhau trong một khoảnh khắc.
Ánh mắt Trạm Dương Thu một lần nữa dừng lại trên người Vân Xu. Các ngón tay anh khẽ động, những ngón tay khớp xương rõ ràng không ngừng vẽ trong không khí, mang theo một cảm giác nhịp nhàng hài hòa, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Không điểm chu sa lăng không phù.” Đại sư Di An vẻ mặt kinh ngạc, sau đó chắp tay trước ngực, tán thưởng nói: “Thực lực của Trạm Thiên Sư thật thâm hậu, thật khiến chúng tôi hổ thẹn.”
Ngay cả Thông Hạ và Hoàng Khải cũng lộ vẻ cảm thán. Vẽ bùa trong không khí, toàn bộ giới huyền học chỉ có một vị lão tiền bối có thể làm được, thậm chí rất nhiều đại sư chuyên tâm về bùa chú cũng không làm được.
Trạm Dương Thu tuổi còn trẻ, năng lực và kiến thức này thật sự phi thường.
Phù Xán Xán sững sờ. Vẽ bùa là môn bắt buộc của đệ tử Thanh Ninh Quan, bùa thanh tâm lại càng là cơ bản trong cơ bản. Tuy rằng nét bút phức tạp, nhưng sau khi thuần thục cũng không khó vẽ.
Trạm sư tổ vẽ bùa trong không khí đích xác là bùa thanh tâm, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, như thể trong đó có thêm cái gì đó.
Là anh đã cải tiến nó?
Hay là anh vẽ căn bản không phải là bùa thanh tâm?
Lòng Phù Xán Xán hoảng loạn. Cô nhìn về phía Phương Húc, đối phương vẻ mặt chuyên chú, dường như vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường.
Cô do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Phương sư huynh, anh còn nhớ cách vẽ bùa thanh tâm không?”
Phương Húc có chút mờ mịt, sau khi phản ứng lại, anh ta phun tào: “Nhớ chứ, chẳng phải Trạm sư tổ đang vẽ cái này sao? Nét bút này quá nhiều, thật làm người đau đầu, khó trách anh mãi không học được.”
Phù Xán Xán im lặng.
Bên này, Vân Xu mắt không chớp nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt. Cô có thể cảm nhận được theo động tác của người đàn ông: "không khí” xung quanh dường như lưu động nhanh hơn.
Những luồng khí này chậm rãi hội tụ, từng chút từng chút tập trung ở vùng trán.
Cuối cùng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào trán cô.
Bùa thành.
Tinh thần Vân Xu rung lên, tư duy như vừa được gột rửa, cả người tâm thần thoải mái.
Cô ngạc nhiên nói: “Đây là bùa thanh tâm sao, thật là lợi hại.”
Trạm Dương Thu gật đầu, ngồi lại chỗ cũ, vẻ mặt thản nhiên.
Vân Xu không nhịn được nghĩ, Trạm Dương Thu có lẽ là người phù hợp nhất với hình tượng thiên sư trong tưởng tượng của cô, cảm giác như tự mang theo tiên khí vậy.
Yến Tân Tễ bắt chéo chân, thong dong ôm vai Vân Xu, không tiếng động tuyên bố, đây là vị hôn thê của anh, cũng sẽ là vợ tương lai của anh.
“Tình huống của Xu Xu tương đối phiền phức, nếu chư vị không có việc gấp, hay là ở lại đây thêm chút thời gian.”
Mọi người đồng ý. Phong thủy tổ trạch của Yến gia rất tốt, ở lại đây chỉ có lợi cho họ, huống chi ở đây còn có một đại mỹ nhân cần giúp đỡ.
Hơn nữa, họ ở lại vừa lúc có thể nghĩ thêm biện pháp khác. Để Vân Xu hương tiêu ngọc vẫn, họ thực sự không đành lòng.
Đại sư Di An trầm ngâm nói: “Vừa rồi Vân tiểu thư nhắc đến lần đầu cảm thấy nguy hiểm là ở một công viên giải trí bỏ hoang. Bần tăng cho rằng nơi đó rất có khả năng không xa nơi này. Không biết Yến thí chủ đã điều tra chưa?”
Yến Tân Tễ nói: “Ngày hôm sau khi Xu Xu mơ thấy, tôi đã phái người điều tra.”
Quản gia rất có mắt, từ một chiếc bàn khác cầm lấy một chồng tài liệu, phân phát cho mọi người.
Phù Xán Xán mở tài liệu ra, sắc mặt trở nên kinh hãi. Tập tài liệu này vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, nguồn gốc khu đất dưới chân công viên giải trí được truy ngược về vài thập niên trước, thông tin vừa xem là hiểu ngay.
Nơi đó vốn là một bãi tha ma hoang dã, sau bị một chủ đầu tư vô lương mua lại, san bằng toàn bộ mồ mả, xây thành công viên giải trí.
Vài ngày trước khi khai trương, đã có vài người bị thương. Một số người nhạy bén phát hiện ra điều bất thường, kiến nghị đóng cửa công viên, nhưng bị chủ đầu tư từ chối. Sau đó, sự việc càng trở nên tồi tệ.
Cho đến khi một bé gái rơi từ đu quay xuống tử vong, chủ đầu tư mới hoảng loạn, nhưng đến ngày đóng cửa, đã có mấy chục mạng người bỏ mạng ở đó, nguyên nhân bên ngoài đều là do máy móc trục trặc.
Việc này cho đến hôm nay đã hơn bốn mươi năm.
Đây không phải là chuyện nhỏ. Sắc mặt mấy người đều trầm trọng. Khi đó thông tin còn hạn chế, sự việc cứ như vậy mà bị che đậy.
“Các vị thấy thế nào?” Yến Tân Tễ nói.
Đại sư Di An thở dài một hơi thật dài, vẻ mặt đầy thương xót: "Sống ở nơi bị hủy hoại, cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa, oán khí tăng thêm, làm hại nhiều người bỏ mạng. Bần tăng kiến nghị trước hết siêu độ vong hồn, sau đó san bằng nơi này, ngăn chặn khả năng chúng hại người.”
Siêu độ oan hồn là sở trường của tăng nhân, những người khác không có ý kiến.
Phương Húc chen vào một câu: “Nhưng muốn san bằng một nơi như vậy không đơn giản như vậy đâu. Đầu tiên phải được chủ nhân đồng ý, còn phải làm đơn xin, được cấp trên cho phép, đi tới đi lui tốn không ít công sức.”
Thông Hạ lười biếng nói: “Đúng vậy, đi theo quy trình phiền toái nhất, đợi chờ rất lâu.”
Cô vừa rồi từ trong trại đi vào thành phố một chuyến, thực sự bị hành hạ đến mất hết tính tình.
“Không cần.” Yến Tân Tễ nói: "Ngày mai chúng ta sẽ đi.”
Phù Xán Xán nhíu mày: "Yến tiên sinh, tôi hiểu sự lo lắng của anh cho tâm trạng Vân tiểu thư, nhưng như vậy quá vội vàng, sẽ khiến người khác chú ý.”
Quản gia đứng ra nói: “Đạo trưởng nghĩ nhiều rồi. Yến gia chưa bao giờ hành động vội vàng, điều Yến gia giỏi nhất là chuẩn bị tốt mọi thứ rồi mới hành động.”
Phương Húc cảm thấy mình hiểu sai vấn đề. Đều là tiếng Hoa, sao ghép lại với nhau lại nghe không hiểu.
Quản gia lại lấy ra mấy tập tài liệu, đặt ở giữa bàn cho mọi người xem.
Yến Tân Tễ nhẹ nhàng nói: “Sau khi điều tra xong công viên giải trí này, tôi đã cho người mua lại nơi đó, cũng đã gửi đơn xin, phê duyệt đã có rồi.”
Anh chưa từng có ý định để những nơi đó tồn tại.
Đại sảnh lại một lần nữa im lặng.
Phương Húc như một người nhà quê chưa từng thấy gì, run rẩy cầm lấy một bản hợp đồng mua bán, nhanh chóng lật đến mấy trang cuối, nhìn thấy số tiền giao dịch với rất nhiều số không, lại ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hoàn toàn không để ý của Yến Tân Tễ, mặt anh ta hoàn toàn tái mét.
Đây là Yến gia danh tiếng lẫy lừng sao!
Nhớ tới lời sư phụ dặn dò thấm thía, cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao sư phụ bảo anh ta nhất định phải giữ quan hệ tốt với gia chủ Yến gia.
Phương Húc sâu sắc cảm nhận được sự khác biệt giữa người với người.
Yến Tân Tễ gia thế giàu có, thủ đoạn sắc bén, dung mạo tuấn mỹ, ngay cả Vân Xu mà anh ta một lòng ngưỡng mộ vẫn là vị hôn thê của đối phương.
Trái lại, anh ta từ nhỏ đã vào đạo quán, độc thân từ trong bụng mẹ, ngay cả tay con gái cũng chưa từng chạm vào, tài sản lại càng nghèo nàn đáng thương.
Phương Húc u buồn.
Những người khác rõ ràng cũng bị hành động quyết đoán của Yến gia làm cho chấn động.
Đại sư Di An cầm lấy giấy phê duyệt, xem một lần: "Nếu gió đông đã đến, vậy ngày mai hành động thôi.”
Mấy người lại thảo luận một hồi, Vân Xu trên mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Cô vốn dĩ tinh thần không tốt, sau khi trò chuyện với mọi người hai tiếng, đã có chút không chịu nổi.
“Hôm nay đến đây thôi, tôi đưa Xu Xu lên nghỉ ngơi.” Yến Tân Tễ đứng dậy nói: “Quản gia đã chuẩn bị phòng rồi, các vị nghỉ ngơi cho tốt.”
Dáng vẻ anh đứng lên nói chuyện luôn mang theo vài phần cảm giác áp bức, đôi mắt lại trầm xuống đen kịt, chỉ khi nhìn về phía người con gái bên cạnh mới hơi hòa hoãn.
“Các vị tôi xin phép đi trước.” Vân Xu lễ phép nói.
“Vân tiểu thư nghỉ ngơi tốt.”
“Vân tiểu thư chú ý sức khỏe.”
“Tỷ tỷ, tạm biệt.”
Vân Xu được Yến Tân Tễ nắm tay lên lầu, trong đôi mắt lạnh lùng của Trạm Dương Thu rõ ràng phản chiếu bóng dáng của họ, không nói một lời.
Phù Xán Xán đứng một bên chú ý tới cảnh này, khẽ nhếch môi.
Sau khi Yến Tân Tễ và Vân Xu rời đi, không khí trong đại sảnh thoải mái hơn nhiều.
Thông Hạ trêu ghẹo nói: “Đại sư Di An, vừa rồi sao ngài cứ nhìn chằm chằm xuống đất vậy, chẳng lẽ trên đất mọc hoa?”
Đại sư Di An thở dài: "Thông thí chủ đã biết rõ nguyên do, hà tất trêu ghẹo bần tăng.”
Thông Hạ nhún vai, đám hòa thượng này đúng là như vậy, chẳng thú vị chút nào: "Đại sư cũng thật là không biết nói chuyện.”
Đại sư Di An nói: “Không nói chuyện không có nghĩa là không thể nói, huống chi người xuất gia không thích nói dối.”
Thông Hạ đau đầu nói: “Được rồi được rồi, biết rồi.”
Đại sư Di An rũ mắt không nói gì nữa. Ông ấy có vẻ ngoài tuấn tú, hiện giờ mới hơn ba mươi tuổi, chỉ là vẻ mặt thương xót khiến tuổi có vẻ lớn hơn.
Trước đây không muốn ngẩng đầu, chắc chắn là vì trước mặt có sự tồn tại đủ để lay động tâm trí người tu Phật.
Nhớ tới dung nhan tuyệt mỹ kia, ông ấy lại nhắm mắt, trong lòng niệm kinh thanh tâm.
Chung quy vẫn là tu hành chưa đủ.
Quản gia đợi mấy người trò chuyện đến không sai biệt lắm, dẫn họ đến phòng khách. Tổ trạch của Yến gia chiếm diện tích rất lớn, phòng khách dư dả.
Mấy người Thanh Ninh Quan dừng lại ở phía cuối. Phương Húc lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về những con quỷ đáng ghét như thế nào, lại dám quấy rối Vân tiểu thư vô tội yếu đuối.
Phù Xán Xán bị anh ta nhắc đi nhắc lại đến mức cả người khó chịu, không nhịn được nói: “Phương sư huynh, anh còn nhớ lời thề son sắt trước khi đến đây của mình không!”
“Đương nhiên nhớ.” Phương Húc nghiêm trang nói: "Bây giờ anh trịnh trọng tuyên bố hành vi của Yến Tân Tễ quá chính xác! Vân tiểu thư vừa yếu đuối lại xinh đẹp, anh còn cảm thấy chỉ có mấy người chúng ta là thiếu.”
Phù Xán Xán lại một lần nữa im lặng, khó trách sư phụ Phương Húc lén dặn cô phải đảm đương nhiều hơn.
Phương Húc không dám đến trêu chọc Trạm Dương Thu, chẳng phải còn có cô để trêu chọc sao.
Đối diện.
Thông Hạ đi đến trước cửa phòng, đột nhiên nghi hoặc nói: “Nói đến Trạm Thiên Sư, vì sao anh ấy biết mệnh cách của Yến tiên sinh?”
Mệnh cách thông thường được suy tính từ bát tự ngày tháng năm sinh, nhưng dù là người mới vào nghề trong giới huyền học cũng biết không thể tùy tiện nói cho người khác biết bát tự của mình. Một khi bát tự bị nắm giữ, chẳng khác nào giao một nửa số mệnh vào tay đối phương.
Đặc biệt là người có mệnh cách quý trọng như Yến Tân Tễ, càng ít người biết bát tự càng tốt.
Hoàng Khải mở cửa còn chưa bước vào, thuận miệng trả lời: “Yến gia và Thanh Ninh Quan vốn có giao tình, Trạm Thiên Sư biết bát tự của Yến tiên sinh cũng không có gì kỳ lạ.”
Điều này cũng có thể giải thích được, Thông Hạ gật đầu, bước vào phòng, không nghĩ nhiều nữa.
Quản gia đưa khách đến phòng, xoay người chuẩn bị đi về phía phòng khách để dọn dẹp. Khi đi ngang qua một nơi, ông ấy nhìn thấy một bức ảnh treo trên tường, bước chân dừng lại.
Trong ảnh có bốn người: gia chủ đời trước của Yến gia và vợ, Yến Tân Tễ và Vân Xu.
Yến gia tuy có nội tình thâm hậu, nhưng không khí gia đình lại rất tệ, hoặc nói là tình cảm của Yến Tân Tễ với cha mẹ quá lạnh nhạt. Dù sống chung nhiều năm, họ vẫn như người xa lạ.
Ánh mắt anh nhìn ai cũng khiến người khác lạnh sống lưng, không hề có chút tình cảm nào. Ngay cả năm đó, vị đại sư đoán mệnh cũng nghi hoặc không thôi, người có mệnh thuần dương tính tình không nên như vậy mới đúng.
Tuy rằng Yến Tân Tễ năng lực xuất chúng, thậm chí còn làm Yến gia thêm lớn mạnh, lão gia chủ vẫn lo lắng không thôi, thậm chí có lần nghi ngờ liệu đối phương có thực sự là con cháu của Yến gia hay không.
Nhưng mọi chuyện đã thay đổi sau khi Vân tiểu thư đến. Biểu cảm của tiên sinh ngày càng nhiều, càng ngày càng giống một người bình thường.
Anh sẽ quan tâm đến mọi thứ của Vân Xu, chú ý đến cảm xúc của cô.
Lão gia chủ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng giao phó mọi việc, rồi cùng vợ rời đi.
Vốn tưởng rằng mọi thứ đều đang tốt lên, không ngờ Vân tiểu thư lại có thể chất đoản mệnh như vậy.
Quản gia lặng lẽ cầu nguyện Vân Xu mọi sự suôn sẻ. Lời cầu nguyện này không chỉ xuất phát từ sự yêu mến đối với Vân Xu, mà còn lo lắng rằng nếu Vân Xu xảy ra chuyện gì, tiên sinh sẽ làm ra những điều không thể cứu vãn.
Ông ấy quá rõ sự chấp nhất của tiên sinh đối với Vân Xu.
Hy vọng mọi chuyện đều có thể thuận lợi.
Ngày hôm sau.
Tinh thần Vân Xu không tệ, không biết có phải do lá bùa của Trạm Dương Thu hay không mà cô đã có một đêm không mộng mị.
Sau bữa trưa, đoàn người đi đến công viên giải trí theo địa chỉ. Vân Xu muốn đi theo, Yến Tân Tễ ban đầu không đồng ý.
“Nhưng em không muốn rời xa anh.” Vân Xu níu lấy cổ tay áo vị hôn phu: "Em sợ.”
Yến Tân Tễ đầu hàng, đơn giản cho tất cả mọi người đi theo cùng.
Công viên giải trí bỏ hoang cách tổ trạch của Yến gia khoảng hai tiếng đường, ở một vùng ngoại ô vô cùng hẻo lánh.
Sau khi xuống xe.
Vân Xu ngẩng đầu. Dưới bầu trời xanh thẳm là tấm biển hiệu lớn. Hai bên cổng là hai hàng hề, mỗi động tác không giống nhau, đều đang biểu đạt sự chào đón, khuôn mặt quỷ dị.
Cảnh tượng trong mơ và thực tế vào giờ phút này giao thoa.
Vân Xu lẩm bẩm nói: “Hóa ra thật sự giống hệt.”
Thông Hạ ghét bỏ phẩy phẩy mũi gần không khí: "Hôi quá!”
Ngay cả cổ trùng trên người cô ta cũng ghét bỏ đến mức rụt người lại.
Đại sư Di An nhíu mày: "Nơi này tệ hơn trong tưởng tượng, chắc chắn không chỉ có những con số trên tài liệu. Mấy năm gần đây chắc chắn vẫn còn người bị hại.”
Trong mắt những huyền học giả có tu vi cao thâm, vô số oán khí đáng sợ đang lơ lửng trên mảnh đất trước mắt.
“Bắt đầu thôi.” Yến Tân Tễ nói.
Hôm nay ở đây không chỉ có mấy người từ Yến gia đến, còn có một đội phá dỡ và xây dựng lại. Đợi sau khi siêu độ xong oan hồn, trừ bỏ ác linh, là có thể phá hủy hoàn toàn nơi này.
Hoàng Khải và mấy người liếc nhau, gật đầu, mỗi người đều mang theo đồ nghề, đi về phía công viên giải trí.
Trạm Dương Thu lập tức đi về phía khu vực có oán khí nặng nhất.
Yến Tân Tễ và Vân Xu đợi ở bên ngoài công viên giải trí. Để đề phòng bất trắc, Phương Húc và Phù Xán Xán ở lại bảo vệ.
Các thành viên của đội phá dỡ và xây dựng lại nhỏ giọng trao đổi.
“Lý đội, chỗ này không có vấn đề gì chứ.”
Công việc của họ rất chú trọng phong thủy, đối với một số việc trong lòng hiểu rõ. Hiện tại thấy trận trượng lớn như vậy, mọi người đều có chút hoảng.
“Mấy vị kia đều là đại sư có tiếng tăm lừng lẫy, họ ra tay chắc chắn không có vấn đề gì. Nơi này… xong sớm thì tốt sớm, đỡ phải lại hại người.”
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ánh mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến người ta có chút hoảng hốt.
Ô ô…… Ô ô……
Ô ô ô……
Giống như có người đang khóc, Vân Xu nhìn về một hướng.
Là ảo giác sao? Cảm thấy biểu cảm của những con hề thay đổi.
Trong mơ, những con hề cười quỷ dị. Vừa rồi đến đây cô không nhìn kỹ, nhưng bây giờ biểu cảm của những con hề có vẻ hơi dữ tợn, lại như đang khóc.
Chúng dường như… đang gọi cô.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận