Ánh nắng ban mai dịu nhẹ chiếu vào phòng ngủ, khung cảnh tĩnh lặng và yên bình.
Bỗng có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, vọng vào từ bên ngoài. Giọng của người giúp việc vang lên: “Cô Vân Xu ơi, bữa sáng xong rồi ạ, mời cô dậy dùng bữa.”
Người đang ngủ say trên giường khẽ động đậy mí mắt, cố gắng mở mắt ra. Cô đưa tay lên trán che bớt ánh nắng chói chang.
Căn phòng ngủ này có ánh sáng tự nhiên rất tốt. Tối qua Vân Xu quên kéo rèm cửa, nên sáng nay khi tỉnh dậy, cả căn phòng đã ngập tràn ánh nắng.
Vân Xu nằm ngẩn ngơ trên giường một lúc, mới chậm rãi ngồi dậy. Sau khi rửa mặt xong, cô vừa bước ra khỏi phòng ngủ, một bóng hình nhỏ nhắn, nhanh nhẹn như một tia chớp lao vút đến, từ phòng khách nhảy xổ vào chân cô.
Một cảm giác mềm mại truyền đến từ bắp chân.
“Meow~.” Một chú mèo Ragdoll mềm mại như bông đang dụi vào người cô làm nũng, tiếng kêu “meow meow” ngọt ngào làm tan chảy trái tim Vân Xu.
Vân Xu ngồi xổm xuống, chú mèo Ragdoll thích thú nhảy lên vòng tay cô. Vẻ uể oải, ngái ngủ trên khuôn mặt xinh đẹp của Vân Xu tan biến, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng. Cô khẽ gãi cằm chú mèo, khiến nó phát ra tiếng kêu “grừ grừ” thoải mái, mỗi tiếng kêu một lúc lại càng lớn hơn.
“Chào buổi sáng, Noãn Noãn.” Vân Xu khẽ nói.
Bà Vương từ bếp bưng bữa sáng ra, nhìn thấy cảnh tượng này liền cười nói: “Cái con nhóc này chỉ quấn quýt mỗi cô Vân Xu thôi. Sáng nay tôi cho nó ăn hạt mà nó cứ làm bộ mặt lạnh tanh.”
Vân Xu nhẹ nhàng đổi tư thế cho Noãn Noãn, khóe miện bất giác khẽ cong lên: “Có lẽ là do Noãn Noãn có duyên với cháu hơn thôi.”
Bà Vương nhìn cảnh người và mèo quấn quýt nhau đầy hòa thuận, trong lòng không khỏi cảm khái. Trước khi nhận công việc này, bà còn lo lắng không biết chủ nhà có tính cách kỳ quặc không, nếu không thì sao chỉ thuê người chăm sóc một mình cô Vân Xu mà lại trả lương cao đến vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vân Xu, bà Vương đã ngẩn người ra một lúc lâu. Thảo nào trước đó bà được yêu cầu ký hợp đồng bảo mật, tuyệt đối không được tiết lộ thông tin về chủ nhà.
Với vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, cẩn thận một chút cũng có thể tránh được rất nhiều phiền phức không đáng có.
Sau một thời gian chung sống, bà Vương càng phát hiện ra Vân Xu có tính tình tốt đến khó tin. Bất cứ chuyện gì cô ấy cũng đều chăm chú lắng nghe, luôn suy nghĩ góc độ của người khác để suy xét vấn đề, nói chuyện thì nhỏ nhẹ, từ tốn, chưa bao giờ lớn tiếng hay khó chịu với ai. So với những gia đình bà từng làm trước đây, Vân Xu tốt hơn gấp bội.
Trong lúc Vân Xu ăn sáng, Noãn Noãn yên tĩnh ngồi yên trên đùi cô, thỉnh thoảng lại dùng chiếc đầu nhỏ dụi dụi vào người cô, vừa đáng yêu vừa mềm mại.
Noãn Noãn là một chú mèo Ragdoll thuần chủng, sở hữu bộ lông trắng dài và đẹp tuyệt trần, đôi mắt xanh biếc luôn khiến Vân Xu nhớ đến biển rộng bao la mà cô đã nhìn thấy khi mới tỉnh lại. Đôi tai của nó có màu nâu đáng yêu. Mỗi khi ôm Noãn Noãn vào lòng, Vân Xu có cảm giác như đang ôm một cục bông mềm mại.
Ừm, một cục bông có trọng lượng.
Tay nghề của bà Vương thật sự rất tuyệt vời, ngay cả món cháo trắng bình thường, bà cũng nấu được rất thơm và ngon miệng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Vân Xu ngồi xuống sofa xem TV. Đây đã trở thành thói quen hàng ngày của cô.
Hơn một tháng trước, Vân Xu được Lục Trạch đưa về khu biệt thự phía Đông. Sau khi trải qua một vài thủ tục xác minh, Lục Trạch phát hiện cô không có hộ khẩu, thậm chí đến cả chứng minh thư cũng không có. Đúng lúc Vân Xu cảm thấy bối rối và bất lực, Lục Trạch đã đề nghị giúp đỡ cô.
Vì mất trí nhớ, Vân Xu chỉ có thể mơ hồ nghe theo sự sắp xếp của người khác. Lục Trạch trấn an cô yên tâm ở lại đây, còn về thân phận của cô, anh sẽ tiếp tục điều tra. Việc cô cần làm chỉ là tự chăm sóc bản thân thật tốt, không cần phải lo lắng quá.
Vân Xu vô cùng cảm kích Lục Trạch. Để giảm bớt phiền phức cho anh, cô luôn nghe theo mọi lời anh nói.
Ngay ngày hôm sau khi Vân Xu chuyển đến, bà Vương đã đến làm việc. Bà là người được Lục Trạch mời đến để chăm sóc Vân Xu.
Bà Vương cần cù, nhanh nhẹn, lại rất nhiệt tình. Bà nhanh chóng có mối quan hệ tốt với Vân Xu, thu dọn nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, thường xuyên kể cho Vân Xu nghe những chuyện thú vị mà bà từng trải qua, khiến cô nghe mà thích thú vô cùng.
“Hồi trước còn ở quê, tôi hay cùng mấy đứa trẻ con nhà hàng xóm trèo cây hái đào. Tôi đến giờ vẫn còn nhớ cái cây đào trồng trong vườn nhà tôi, nó to lắm, bốn năm đứa trẻ con nắm tay nhau cũng không ôm hết. Đến mùa đào chín, hái xuống cắn một miếng, ngọt lịm luôn.” Vẻ mặt bà Vương lộ rõ vẻ hoài niệm sâu sắc.
“Mùa hè đến, bọn trẻ con đứa nào đứa nấy trèo lên những cành cây khác nhau, nghe mấy ông bà cụ ngồi dưới gốc cây kể chuyện ngày xưa.”
“Trẻ con trèo cây không phải rất nguy hiểm sao ạ?” Vân Xu tò mò hỏi.
Bà Vương cười lớn, xua xua tay: “Thời bọn tôi ấy mà, trẻ con đứa nào cũng nghịch như quỷ sứ ấy, ba bốn tuổi đã trèo cây khắp nơi rồi. Mùa hè đến còn rủ nhau ra hồ tắm, tắm đến tận chiều tối mới ướt sũng chạy về nhà, thế nào cũng bị bố mẹ túm tai lôi về nhà nghe một trận mắng.”
Vân Xu nghe đến nhập thần, hoàn toàn chìm đắm vào những gì bà Vương miêu tả.
Đó chắc chắn là những ngày tháng vô tư lự và hạnh phúc.
“Tôi cũng muốn thử một lần cuộc sống như thế.” Vân Xu lẩm bẩm nói.
Vô ưu vô lự, tùy tâm tự tại.
Sau khi có được chứng minh thư mà Lục Trạch chuẩn bị cho, Vân Xu vốn định ra ngoài tìm một công việc, kiếm chút tiền trả lại cho anh. Nhưng khi cô vừa đề xuất ý định này, Lục Trạch đã dùng một thái độ có thể nói là cường ngạnh từ chối.
“Em chỉ cần ở lại đây thôi, những việc khác cứ để anh lo liệu hết. Hơn nữa, bên ngoài nguy hiểm lắm, em ở đây không có người thân, không có bạn bè, anh sẽ rất lo lắng cho sự an toàn của em.”
Lời anh nói không phải là không có lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=34]
Vẻ đẹp kinh diễm của Vân Xu thoáng hiện lên nét mất mát, tựa như một đóa hoa rực rỡ dần dần héo rũ. Từ khi được đưa về đây, cô chưa từng bước chân ra khỏi cửa, bởi vì Lục Trạch nói rằng không có hộ khẩu thì trong xã hội này rất khó sống, nói không chừng còn bị người ta bán vào tận núi sâu cùng cốc.
Sau khi có chứng minh thư, Lục Trạch vẫn không cho cô ra ngoài, nhưng Vân Xu không muốn cứ mãi ở mãi một chỗ.
Mím chặt môi mỏng, Lục Trạch biết mình đã khiến mỹ nhân buồn bã ưu thương. Đối với anh, đó quả thực là một tội ác tày trời. Vì vậy, anh lùi một bước nói: “Vậy thì em chỉ được phép đi dạo trong khu dân cư thôi, tuyệt đối không được rời khỏi khu dân cư đâu đấy.”
Vân Xu đồng ý. Lục Trạch đã giúp cô rất nhiều, cô cũng không muốn gây thêm phiền phức cho anh. Nhưng cứ mãi buồn bực trong phòng thật sự rất khó chịu, có cảm giác như bị giam cầm vậy.
Mặc dù không nhớ rõ chuyện cũ, nhưng Vân Xu biết rằng mình rất ghét cuộc sống thiếu tự do.
Nói đúng hơn là, cô thích cuộc sống tự do mà bà Vương đã miêu tả, chứ không chỉ đơn thuần là thích những hoạt động trong cuộc sống đó.
Bà Vương nghe Vân Xu nói vậy, nghĩ ngợi một chút rồi đề nghị: “Cô Vân Xu hay là nói ý nghĩ của mình với Lục tiên sinh xem sao? Chắc chắn là cậu ấy sẽ cùng cô về nông thôn thôi. Bây giờ nhiều nơi cũng có du lịch nông thôn đó, hai người không cần phải lo lắng chuyện không thích ứng được đâu.”
Vân Xu không hề suy nghĩ, trực tiếp phủ nhận. Đi ra ngoài cùng Lục Trạch, cô luôn có cảm giác bị quản thúc.
Như vậy thà rằng cô cứ tự mình tản bộ trong khu dân cư còn hơn.
Trong những việc Lục Trạch đã làm cho Vân Xu, điều khiến cô vừa lòng nhất chính là sau khi biết ý định xin việc của cô không thành, lần sau đến, anh đã mang Noãn Noãn đến bầu bạn với cô.
Tâm trạng của Vân Xu nhờ vậy mà dần dần khá hơn.
Thời gian ban ngày của cô cứ thế trôi qua trong những câu chuyện phiếm với bà Vương và những chương trình TV vô vị.
Đến bữa tối, Lục Trạch tới.
Người đàn ông vẫn giống như lần đầu gặp mặt, mặc bộ âu phục đen thẳng thớm, tuấn mỹ như tượng Hy Lạp. Trong đôi mắt đen như hắc diệu thạch của anh vẫn tràn ngập vẻ bình tĩnh đạm mạc, khí chất cường đại, mang theo một tia cảm giác áp bức mơ hồ.
“Lục tiên sinh, ngài đến rồi ạ.” Bà Vương vội vàng mở cửa cho anh. Cô Vân Xu thì dễ tính dễ nói chuyện, chứ Lục tiên sinh thì không phải vậy. Anh lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, bà Vương ở trước mặt anh vẫn luôn nơm nớp lo sợ.
Ánh mắt Lục Trạch trực tiếp rơi xuống người Vân Xu đang ôm chú mèo bông ngồi trên sofa. Vẻ mặt tuấn mỹ lạnh lùng của anh trở nên nhu hòa hơn, anh bước nhanh đến, ngồi xuống cạnh Vân Xu. Hai người vẫn giữ một khoảng cách nhất định, anh biết Vân Xu không thích người khác thân cận quá mức.
“Hôm nay thời tiết đẹp, sao em không ra ngoài đi dạo một chút?” Lục Trạch nhẹ giọng hỏi.
Bàn tay như búp măng của Vân Xu nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Noãn Noãn: “Hôm qua đi bộ mệt rồi, hôm nay nghỉ ngơi một chút thôi.”
Dù mỹ nhân chỉ thể hiện một chút thái độ không để tâm thôi cũng đủ khiến người khác không thể rời mắt. Yết hầu Lục Trạch khẽ động, anh đổi chủ đề: “Lần trước anh bảo người mang đến cho em không ít tạp chí, trong đó có quần áo và trang sức nào em thích không? Nếu thích anh sẽ bảo người mang đến ngay.”
Vân Xu lắc đầu: “Không cần đâu ạ, quần áo bây giờ đủ mặc rồi.”
Từ một tháng trước khi mới chuyển đến đây, Lục Trạch đã phân phó người chuẩn bị tất cả đồ dùng sinh hoạt cần thiết cho cô, phòng chứa quần áo cũng trong thời gian ngắn nhất đã được lấp đầy. Đến bây giờ, cô vẫn còn chưa mặc hết.
Lục Trạch không lộ vẻ gì nhưng trong lòng khẽ nhíu mày. Vân Xu lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ, khiến anh muốn lấy lòng cô cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Trước kia, bạn gái của anh chỉ cần thư ký chuẩn bị quà tặng là được.
Duy chỉ có Vân Xu, mọi thứ Lục Trạch đều muốn tự tay chuẩn bị cho cô.
Chẳng phải con gái ai cũng thích quần áo và trang sức sao?
Ngay cả Tương Tĩnh Huyên khi nhận được vòng cổ, trông cũng vui vẻ hơn hẳn ngày thường.
Trong đầu Lục Trạch chợt hiện lên cái tên quen thuộc, khiến anh hơi giật mình. Anh phát hiện ra rằng, trong khoảng thời gian này, anh lại không hề nghĩ đến cô ta. Những cảm xúc nhớ nhungtrước đây dường như đã biến mất không dấu vết.
Chỉ là một quá khứ không đáng nhắc đến mà thôi, Lục Trạch đang chuẩn bị vứt chuyện này ra sau đầu, đột nhiên hô hấp của anh cứng lại.
Vân Xu có để ý đến quá khứ của anh không?
Lục Trạch đã từng bao dưỡng Tương Tĩnh Huyên. Khi đó, anh cho rằng đây là một giao dịch đôi bên cùng có lợi, anh đưa tiền, cô ta trả giá bằng thân thể, một sự trao đổi công bằng. Lục Trạch cũng không vì thế mà sinh ra những cảm xúc thừa thãi.
Nhưng nghĩ đến việc chuyện này có thể bị Vân Xu biết được, anh bắt đầu hoảng loạn.
Lục Trạch không dám tưởng tượng phản ứng của Vân Xu khi biết chuyện này. Đôi mắt kia, còn sáng hơn cả trăng rằm, liệu có hiện lên vẻ khinh thường anh không?
Cô ấy có ghét bỏ anh không?
Vẻ mặt tuấn mỹ cao lớn của người đàn ông chậm rãi trầm xuống, trong ánh mắt hơi rũ xuống lộ ra vẻ lạnh lùng.
Không, anh tuyệt đối sẽ không để Vân Xu biết những chuyện lung tung rối rắm đó. Quá khứ đã qua rồi, nên bị chôn vùi vĩnh viễn dưới lớp bùn đất, không bao giờ thấy ánh mặt trời nữa.
Anh sẽ không cho bất cứ ai cơ hội nói những điều không hay về anh trước mặt Vân Xu.
Trong mắt Vân Xu, anh sẽ chỉ là ân nhân cứu mạng của cô, và sau này sẽ là chồng của cô.
Bất cứ kẻ nào muốn phá hỏng kế hoạch của anh, anh đều sẽ không chút lưu tình mà ra tay.
“Lục tiên sinh, cô Vân Xu, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Bà Vương bưng ra đĩa cơm cuối cùng, gọi hai người, không biết có phải bà hoa mắt không, mà bà cảm thấy sắc mặt Lục tiên sinh có chút khó coi.
Bữa tối vô cùng phong phú, toàn là những món Vân Xu thích ăn.
Lục Trạch cầm đũa gắp thức ăn cho Vân Xu, cử chỉ vô cùng ân cần, giống như một người bạn trai chu đáo. Trong khoảng thời gian này, anh đã làm rất nhiều việc mà trước đây chưa từng nghĩ tới, bao gồm tự tay chọn quà tặng cho người con gái mình ngưỡng mộ, chủ động gắp thức ăn, và thường xuyên hỏi han về cuộc sống hàng ngày của Vân Xu.
Vân Xu lịch sự nói lời cảm ơn, rồi khéo léo từ chối: “Như vậy phiền toái anh quá, em tự làm được mà, anh cứ tập trung ăn cơm đi là được rồi.”
Lục Trạch lại như không nghe thấy, tiếp tục động tác gắp thức ăn trên tay: “Không sao đâu, anh rất vui lòng được phục vụ em.”
Vân Xu: “……”
Vừa mới buông đũa xuống, Vân Xu đột nhiên hỏi: “Thân phận trước đây của em có tin tức gì không?”
Bàn tay Lục Trạch đang cài cúc tay áo khẽ khựng lại, vẻ mặt không đổi sắc: “Vẫn chưa có, người anh phái đi điều tra vẫn chưa tìm được bất cứ thông tin gì.”
Đây là lời nói thật. Bất kỳ ai sống trên thế giới này đều sẽ để lại dấu vết, nhưng dù Lục Trạch có điều tra thế nào đi nữa, quá khứ của Vân Xu vẫn là một trang giấy trắng. Cô ấy giống như đột nhiên xuất hiện trên biển vậy.
Lục Trạch bắt đầu hoài nghi liệu Vân Xu có phải từ nhỏ đã bị ai đó giam lỏng trong một “nhà tù vàng son” để nuôi dưỡng hay không.
Nếu không thì, với vẻ ngoài xinh đẹp như vậy của cô, tuyệt đối không thể vô danh vô tích, không ai biết đến như thế này.
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì cũng đừng trách anh độc chiếm Vân Xu. Của quý vô giá đương nhiên là thuộc về người có năng lực.
Nghe Lục Trạch nói vậy, Vân Xu không nói gì thêm, chỉ im lặng cúi đầu xuống.
Lục Trạch mượn danh nghĩa “quan tâm”, cứ cách ba bốn ngày lại đến ăn cơm một lần, Vân Xu cũng đã quen với điều đó.
Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được. Dù Lục Trạch đã cố gắng khống chế tin tức, nhưng những tin đồn nhỏ nhặt vẫn lan đến tai vị hôn thê Tiêu Tử Nguyệt của anh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận