Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 71: Nữ phụ ác độc bị lưu đày xuất ngoại (6)

Ngày cập nhật : 2025-06-06 20:11:06
Từ Nguyên Khải không rời mắt khỏi bóng hình kiều diễm kia, ánh mắt nóng rực không hề che giấu. Anh khao khát được làm quen với chủ nhân của đôi mắt tuyệt đẹp đó, muốn đến gần hơn, thật gần để tiếp xúc với cô.

Ý nghĩ đó thôi thúc mãnh liệt trong đầu, khiến Từ Nguyên Khải quên mất vị đối tác đang chờ trong phòng VIP. Anh không kìm được bước chân, hướng về phía cô bước tới, nhất định phải làm quen với người con gái này.

Lúc này, người con gái nghiêng đầu sang hướng khác, Từ Nguyên Khải chỉ kịp thấy làn da trắng ngần như ngọc ở bên má cô.

Bên cạnh cô còn có một người con gái thanh tú tóc ngắn mặc vest đen và một nhân viên nhà hàng. Anh nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ nhiệt tình gọi với nụ cười niềm nở: “Tiểu thư Vân Xu.”

Bốn chữ ấy như tiếng sấm nổ bên tai, Từ Nguyên Khải khựng lại. Anh nghĩ mình đã nghe lầm, làm sao có thể có người gọi cô gái khiến tim anh rung động là Vân Xu chứ? Cô sao có thể là Vân Xu, người bị cho là cố ý quyến rũ Giang Văn?

Nhưng theo thông tin anh thu được, Vân Xu luôn có một nữ vệ sĩ tóc ngắn đi bên cạnh, và người trước mắt cũng vậy. Không thể phủ nhận, cô chính là Vân Xu mà anh và Giang Văn đã kết luận là trở về để trả thù bọn họ.

Từ Nguyên Khải cũng giống Giang Văn, đã phái người điều tra Vân Xu, nhưng thu được rất ít thông tin. Giờ đây, khi chạm mặt người thật, anh lẽ ra phải tiến lên dò hỏi mục đích thực sự của cô, vạch trần bộ mặt thật của cô. Nhưng đôi chân anh như bị dính chặt xuống sàn, không thể nhấc bước.

Lý trí và tình cảm giằng co dữ dội, giằng xé nhau. Anh tự nhủ phải từ bỏ cô, không chỉ vì Giang Văn, mà còn vì mục đích của cô. Hãy quên đôi mắt ấy đi, coi như chưa từng gặp cô. Từ Nguyên Khải tự trấn an mình.

Bên kia, cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhân viên phục vụ làm động tác mời chuẩn mực: “Tiểu thư, mời ngài đi theo tôi đến phòng VIP.”

Người con gái xoay người lại, Từ Nguyên Khải cuối cùng cũng nhìn rõ toàn bộ dung nhan cô. Trong khoảnh khắc ấy, mọi suy nghĩ trong đầu anh như ngừng lại.

Mái tóc đen tuyền, đôi môi đỏ thắm, làn da trắng như tuyết, cùng với cặp mắt long lanh như những vì sao. Gương mặt đó hoàn toàn chiếm giữ tâm trí anh, không chút nể nang, không màng đúng sai. Từ Nguyên Khải giờ đã hiểu vì sao Giang Văn lại nhanh chóng si mê Vân Xu đến vậy.

Không phải vì Vân Xu dùng thủ đoạn, thực tế cô không cần làm gì cả. Vẻ đẹp tuyệt trần ấy chỉ cần đứng đó thôi, cũng đủ khiến người khác xao xuyến. Ngay cả anh cũng không thể thoát khỏi sức hút đó.

Từ Nguyên Khải cũng thấu hiểu sự hối hận của Giang Văn. Vân Xu đáng lẽ đã có thể ở lại Đông Thành cùng họ lớn lên, họ đã có thể tham gia vào cuộc đời cô, chia sẻ những vui buồn, nâng niu cô như đóa hoa trân quý nhất của Đông Thành. Nhưng chỉ vì một đề nghị của anh, Vân Xu đã bị ép buộc rời khỏi quê hương.

Bị mọi người lựa chọn bỏ rơi, cô lúc đó hẳn đã bất lực và đau khổ đến nhường nào. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt đau buồn của Vân Xu, tim Từ Nguyên Khải lại thắt lại.

Tất cả là do anh, chính anh đã làm tổn thương Vân Xu, chính anh đã khiến Vân Xu phải xa rời họ suốt tám năm trời.

Từ Nguyên Khải thậm chí căm ghét chính mình ngày xưa, vì sao lại có thể tàn nhẫn với một cô bé mười mấy tuổi như vậy.

Nỗi hối hận như thủy triều dâng trào, anh cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng, ngay cả nói cũng trở nên khó khăn. Anh không nên bỏ qua sự bắt nạt của Giang Văn đối với cô, không nên làm ngơ sự lạnh nhạt của Mạc Hồng Huyên với cô. Và nhất là, không nên vì tình yêu của Ấn Tiểu Hạ và Mạc Hồng Huyên mà đề nghị đưa cô ra nước ngoài. Nếu không, anh đã không phải đến tận bây giờ mới gặp lại cô.

Giờ nghĩ lại việc trước đây anh còn nghi ngờ cô cố ý quyến rũ Giang Văn, thật quá nực cười.

Vân Xu liếc nhìn người đàn ông đang đứng sững sờ cách đó không xa. Anh ta cứ ngây ngốc nhìn cô, Vân Xu chẳng mấy hứng thú, thu hồi ánh mắt. Cô gặp phải những người như vậy nhiều đến mức đã quen.

Nhân viên phục vụ bên cạnh vẫn nhiệt tình giới thiệu: “Tiểu thư Vân Xu, gần đây bếp trưởng mới nghiên cứu ra một món tráng miệng mới, được rất nhiều lời khen, hôm nay ngài có thể thử ạ.”

Vừa nói, cô vừa lén ngắm mỹ nhân, trong lòng gào thét phấn khích. Vẻ đẹp của tiểu thư Vân Xu dù ngắm bao nhiêu lần cũng khiến người ta xao xuyến. Ôi trời, đẹp quá!

Ánh mắt Vân Xu sáng lên: “Thật sao? Vậy lát nữa tôi phải thử mới được. Ừm… cho hai phần nhé, Sương Sương cũng ăn thử xem, thế nào?” Cô nghiêng đầu nhìn Lam Sương, ánh mắt mong chờ.

Vẻ mặt lạnh lùng của Lam Sương dịu đi: “Được ạ.” Thực ra Lam Sương không quá hứng thú với đồ ngọt, nhưng tiểu thư thích, cô cũng tự nhủ mình thích.

Từ Nguyên Khải ngơ ngác đứng nhìn bóng lưng Vân Xu, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi một nhân viên phục vụ khác nhẹ giọng hỏi anh có cần giúp gì không, Từ Nguyên Khải mới sực nhớ ra đối tác vẫn đang đợi trong phòng VIP, vội vàng quay trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=71]

Nhưng trong đầu anh vẫn in đậm gương mặt đẹp đến nghẹt thở kia.

Vân Xu dùng bữa xong cũng đã hơn một tiếng sau. Nhà hàng mang phong cách Trung Hoa truyền thống này rất hợp khẩu vị của cô. Từ khi đến Đông Thành, cô đã nhiều lần đến đây dùng bữa, lần nào cũng hài lòng. Chờ Leonard đến Đông Thành, cô nhất định phải kéo anh đến đây cùng thử.

Khi Vân Xu đi ra phòng khách, một người đàn ông đang ngồi ở khu vực chờ đứng dậy, tiến về phía cô. Ánh mắt Từ Nguyên Khải dán chặt lên người cô, cảm xúc trong mắt phức tạp khó đoán: “Vân Xu, đã lâu không gặp.”

Lại một người nhận ra cô. Vân Xu tùy tiện đáp lời: “Anh là Từ Nguyên Khải phải không?” Cách nói chuyện của người này cũng giống như Giang Văn trước đó.

Yết hầu Từ Nguyên Khải khẽ động. Trong đôi mắt đẹp kia phản chiếu hình ảnh của anh, chỉ có mình anh, như thể anh là tất cả của cô. Nghĩ đến đây, máu trong người Từ Nguyên Khải như sôi lên. Anh vừa trò chuyện với Giang Văn, bóng gió dò hỏi được biết ký ức của Vân Xu có phần thiếu hụt.

Vân Xu không nhớ những chuyện họ đã làm với cô. Quá khứ của Giang Văn là sự bắt nạt trắng trợn, còn phần lớn thời gian Từ Nguyên Khải thờ ơ lạnh nhạt. Điều đó có nghĩa là không có bằng chứng nào chứng minh Từ Nguyên Khải đã làm gì tổn thương cô, chỉ cần Mạc Hồng Huyên và Giang Văn không hé răng. Anh không cần phải nơm nớp lo sợ như Giang Văn, lúc nào cũng sợ hãi chuyện mình bắt nạt người khác bị phơi bày. Anh có thể bắt đầu lại với cô.

Anh đau khổ vì những sai lầm trong quá khứ, nhưng lại nuôi hy vọng xa vời rằng mình có thể bắt đầu lại với cô.

Những lời biện hộ sáo rỗng của Giang Văn, giờ đây Từ Nguyên Khải lại tự nhủ với chính mình. Anh sẽ cố gắng bù đắp cho cô, chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra.

Vân Xu đã chịu nhiều thiệt thòi ở nước ngoài, ở Đông Thành sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra lần nữa.

“Anh là Từ Nguyên Khải.”

Lúc này Vân Xu mới nghiêm túc đánh giá anh một lượt: “Anh là bạn của Giang Văn và Mạc Hồng Huyên nhỉ.”

Trong mảnh vụn ký ức của cô, sự tồn tại của Từ Nguyên Khải không đậm nét bằng Giang Văn, càng không bằng Mạc Hồng Huyên, chỉ là thỉnh thoảng xuất hiện thoáng qua. Thật trùng hợp hôm nay lại gặp mặt.

“Anh tìm tôi có việc sao?” Cô hỏi.

“Chỉ là nghĩ rằng chúng ta đã quen biết từ trước, hôm nay lại tình cờ gặp nhau, nên đến chào hỏi.” Từ Nguyên Khải đáp: “Mấy năm nay em ở nước ngoài sống thế nào?” Vừa hỏi, tim anh vừa hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

Vân Xu đáp: “Cũng tốt.” Câu trả lời nhẹ nhàng của cô khiến Từ Nguyên Khải hơi yên tâm. Nếu Vân Xu lộ vẻ khó chịu, anh sẽ không thể tha thứ cho chính mình.

“Chúng ta tìm thời gian tụ tập nhé, em không muốn biết Đông Thành mấy năm nay thay đổi thế nào sao?” Từ Nguyên Khải giả vờ không biết chuyện ký ức của Vân Xu có vấn đề, thử thăm dò bằng một lời mời.

Ánh mắt Lam Sương lập tức sắc bén. Vân Xu không nhớ chuyện quá khứ, nhưng những người bên cạnh cô đều biết rõ mọi chuyện, bao gồm Lam Sương và Vân Phi Vũ.

Họ rất rõ ràng những người thừa kế của tam đại gia tộc Đông Thành năm đó đã làm gì. Lam Sương định nói cho Vân Xu biết những chuyện đó, nhưng nhớ đến lời dặn dò của cô trước khi đến Đông Thành, rằng không cần phải nhắc nhở cô về quá khứ, cô lại nuốt lời định nói vào trong.

Nếu Từ Nguyên Khải có ý đồ xấu, đừng trách cô tàn nhẫn. Gia tộc Từ có lợi hại cũng chỉ giới hạn ở Đông Thành, so với gia tộc Khắc Lạc Tư Đặc thì kém xa, hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Mà sau lưng Vân Xu là toàn bộ gia tộc Khắc Lạc Tư Đặc, không ai có thể làm tổn thương cô.

Vân Xu suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Biết đâu khi trò chuyện với đối phương, cô có thể nhớ lại được chút gì đó.

Từ Nguyên Khải không dây dưa thêm, làm vậy chỉ khiến ấn tượng của cô về anh xấu đi. Anh đứng ở cửa nhà hàng, nhìn theo bóng dáng Vân Xu lên xe.

Khi cô cúi người, chiếc vòng cổ giấu trong áo khoác khẽ lộ ra, chiếc nhẫn khắc hoa văn màu vàng kim lơ lửng giữa không trung, rõ mồn một trước mắt Từ Nguyên Khải.

Ánh mắt anh khựng lại, họa tiết trên chiếc nhẫn có chút quen thuộc, hình như anh đã từng gặp ở đâu đó.

Buổi tối, lại đến giờ trò chuyện với Leonard. Hôm nay, trong màn hình có thêm một người. Vân Xu vui vẻ chào hỏi người quản gia đứng tuổi: “Johan, đã lâu không gặp, gần đây ông thế nào?”

Vị quản gia tóc hoa râm nghiêm nghị khi nhìn thấy cô, sắc mặt liền dịu đi: “Tôi rất khỏe, nhưng tiểu thư có vẻ gầy đi, ở bên đó có quen không ạ?” Tuy Vân Xu là người Hoa, nhưng cô suy cho cùng đã sống ở châu Âu tám năm sau khi mất trí nhớ. Ông rất lo lắng cô không quen cuộc sống ở Đông Thành.

Vân Xu nghĩ đến con số nhảy vọt trên chiếc cân điện tử cách đây mười phút, sâu sắc nghi ngờ mắt của quản gia. Cô rõ ràng là béo lên so với trước kia: “Tôi ở đây rất tốt, ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, tôi còn thường xuyên cùng Sương Sương ra ngoài chơi nữa.”

Ăn ngon lại chơi vui, cân nặng muốn không tăng cũng khó. Hơn nữa, vì có lời dặn của Leonard, người hầu và đầu bếp trong biệt thự đều là những người đã từng chăm sóc cô ở châu Âu.

Ngoại trừ việc thay đổi địa điểm, cộng thêm việc Leonard và những người khác không ở bên cạnh, cuộc sống của cô thực ra không có nhiều thay đổi.

Quản gia yên tâm hơn, tiểu thư vui vẻ là tốt rồi. Sau khi hỏi han Vân Xu xong, quản gia rất ý tứ rời khỏi phòng, thời gian còn lại là dành cho gia chủ và tiểu thư.

Mái tóc vàng óng như ánh hoàng hôn, đôi mắt xanh lam tựa biển sâu thăm thẳm. Người đàn ông tựa lưng vào chiếc ghế nhung đỏ, đôi chân dài thon thả vắt chéo, hai bàn tay đan vào nhau. Dáng vẻ ung dung, tao nhã ấy khiến người ta không thể rời mắt. Leonard nhìn cô đầy dịu dàng: “Hôm nay có vui không?”

Vân Xu lập tức gật đầu, khoe: “Vui lắm ạ! Đồ ngọt ở một nhà hàng kiểu Hoa mà Sương Sương tìm được ngon tuyệt vời. Leonard, nhà hàng đó có một món mới ra, em thấy ngon lắm, đợi anh đến Đông Thành, chúng ta cùng đi nhé.” Nói đến đây, cô lại có chút ỉu xìu: “Rốt cuộc khi nào anh mới đến vậy?”

Vân Xu rất muốn Leonard ở bên cạnh cô. Từ sau khi tỉnh lại sáu năm trước, anh luôn ở bên cạnh cô, chưa bao giờ rời xa. Hiện tại tuy ngày nào cũng trò chuyện video, nhưng cô vẫn muốn hai người ở gần nhau hơn.

Cô muốn nắm tay anh, muốn làm nũng với anh, muốn nhìn anh nở nụ cười bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều, chứ không phải chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh anh qua màn hình lạnh lẽo.

Vân Xu càng nghĩ càng buồn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ thoáng vẻ mất mát. Cô ôm chặt chiếc chăn nhỏ, không muốn nói gì nữa. Vẻ đẹp của mỹ nhân dù có chút u buồn vẫn rung động lòng người. Chỉ cần cô khẽ chau mày, vô số người sẽ vì cô mà đau lòng. Leonard nhìn cô chăm chú, lòng mềm nhũn. Từ đầu đến cuối, người có thể khiến trái tim anh dao động chỉ có một mình cô, chưa từng có ngoại lệ.

“Rất nhanh thôi, em đợi thêm một thời gian nữa thôi, anh sẽ đến.” Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng kiên định. Câu nói ngắn gọn ấy đại diện cho ý chí của gia tộc Khắc Lạc Tư Đặc, đồng nghĩa với việc sẽ có thêm vài người quyền cao chức trọng phải ngã ngựa.

Lời hứa hẹn của Leonard cuối cùng cũng khiến Vân Xu cảm thấy dễ chịu hơn. Cô miễn cưỡng vui vẻ trở lại, tiếp tục trò chuyện với anh. Leonard liếc nhìn tập tài liệu đặt bên tay phải, hỏi: “Hôm nay em có gặp ai không?”

Vân Xu kể: “Có gặp một người tự xưng là quen biết em, là bạn của Giang Văn lần trước, tên là Từ… Từ Nguyên Khải.” Cô suýt chút nữa quên mất tên đối phương: “Anh ta chắc là bạn thân của Giang Văn và Mạc Hồng Huyên.”

Leonard hỏi: “Em thấy anh ta thế nào?”

Vân Xu đáp: “Cũng bình thường thôi, không có cảm giác gì đặc biệt. Ấn tượng của em về anh ta còn nhạt nhòa hơn cả Giang Văn. Nhưng anh ta có mời em đi tụ tập, em đã đồng ý.”

Leonard cụp mắt xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, anh hỏi một câu: “Nếu có một tập thể, bọn họ từng bắt nạt một người, hiện tại lại cố tình lừa gạt người đó, em nghĩ bọn họ nên chịu trừng phạt như thế nào?”

Giọng Leonard nghe như có ẩn ý, nhưng cũng có vẻ như chỉ là một câu hỏi vu vơ.

Một câu hỏi khá kỳ lạ, nhưng Vân Xu vẫn nghiêm túc suy nghĩ: “Đã làm sai chuyện thì phải chịu trừng phạt thích đáng. Em nghĩ có thể vạch trần bộ mặt thật của tập thể đó trước mặt người bị bắt nạt và lừa gạt, khiến bọn họ bẽ mặt trước mọi người.”

Vân Xu vỗ tay, hào hứng nói: “Tất nhiên, nếu có thể khiến bọn họ tự cắn xé nhau thì càng tốt.” Giống như trong phim điện ảnh, đám phản diện cuối cùng lục đục nội bộ, chắc chắn sẽ rất thú vị.

“Ý kiến hay đấy.” Leonard khẽ cong môi cười.



Từ Nguyên Khải nhanh chóng đưa ra lời mời. Vân Xu xác nhận ngày hẹn không có lịch trình nào khác nên đồng ý. Cô cũng khá tò mò về những thay đổi ở Đông Thành mà anh nhắc tới. Từ Nguyên Khải nhận được câu trả lời khẳng định, cả người như lâng lâng trong hạnh phúc.

Anh cũng biết hành động của mình có vẻ quá vội vàng, nhưng không thể kiềm chế được cảm xúc. Không hẳn là vì Giang Văn cũng thích Vân Xu, mà là vì anh nhớ lại chiếc nhẫn trên cổ Vân Xu hôm đó.

Về đến nhà, anh không yên tâm, phác họa lại hoa văn trên chiếc nhẫn. Sau khi kiểm chứng, anh phát hiện đó là gia huy của một gia tộc cổ xưa ở châu Âu – gia tộc Khắc Lạc Tư Đặc, một tập đoàn tài chính hàng đầu châu Âu.

Từ Nguyên Khải, người được đào tạo tinh hoa từ nhỏ, đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của nó. Vì vậy, trong lòng anh đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi vô bờ bến.

Anh, Mạc Hồng Huyên và Giang Văn đều là những nhân vật nổi bật ở Đông Thành, từ nhỏ đã quen được tung hô, lời nói và hành động đều thể hiện điều đó. Chỉ đến khi tiếp quản cơ nghiệp gia đình, họ mới thu liễm lại.

Nhưng gia thế khiến họ có thể tự do tự tại ở Đông Thành lại không thể so sánh với gia tộc Khắc Lạc Tư Đặc. Từ Nguyên Khải không hề nghi ngờ chiếc nhẫn kia là giả. Anh nghĩ đến chiếc siêu xe sang trọng, kín đáo đưa đón Vân Xu, nữ vệ sĩ bên cạnh cô với khí thế áp đảo, bộ trang phục lộng lẫy, đắt giá cô đang mặc, và cuối cùng là chiếc nhẫn tinh xảo, cổ xưa kia.

Việc ban đầu anh và Giang Văn không thể tra ra thông tin gì về đối phương cũng đã chứng minh điều này. Nghĩ kỹ lại, với nhan sắc của Vân Xu, việc cô có thể một mình sống tự do ở nước ngoài nhất định là có một thế lực hùng mạnh bảo vệ phía sau. Và người đó chắc chắn sẽ không để Vân Xu đeo nhẫn của gia tộc khác.

Vân Xu nhất định có quan hệ với gia tộc Khắc Lạc Tư Đặc. Việc cô nói mình sống rất tốt, cũng không phải là nói dối. Rất có thể cô đang sống bên cạnh một người nào đó trong gia tộc Khắc Lạc Tư Đặc, người đó đã chăm sóc cô rất chu đáo.

Vân Xu không có ký ức, lại sống ở châu Âu nhiều năm như vậy, sau này rất có khả năng sẽ trở về châu Âu. Điều này khiến Từ Nguyên Khải cảm thấy vô cùng gấp gáp, sợ Vân Xu sẽ bị “cướp” mất, vĩnh viễn không trở lại Đông Thành.

Anh tự nhận điều kiện của mình không tệ, nhưng so với gia tộc danh trấn châu Âu, thì quá nhỏ bé.

Anh hy vọng có thể xây dựng mối liên hệ tình cảm sâu sắc hơn với Vân Xu, khiến cô có thêm chút lưu luyến với Đông Thành. Từ Nguyên Khải và Giang Văn là anh em, nhưng dù tình nghĩa anh em có tốt đến đâu, cũng không có nghĩa là anh sẵn lòng nhường người mình yêu cho người khác.

Năm xưa anh bằng lòng buông tay Ấn Tiểu Hạ, xét cho cùng là vì tình cảm của anh dành cho Ấn Tiểu Hạ chỉ dừng lại ở mức thiện cảm. Nhưng với Vân Xu, anh không muốn buông tay, dù điều đó có thể khiến anh đối đầu với người bạn chí cốt nhiều năm. Ánh mắt Từ Nguyên Khải trầm xuống.



Đúng hẹn, Từ Nguyên Khải đặc biệt chăm chút vẻ ngoài của mình. Anh chọn một địa điểm thanh nhã, yên tĩnh, đến trước để chuẩn bị. Trong quá trình chờ đợi, từng giây từng phút đều là sự mong chờ.

Ánh mắt anh thường xuyên hướng về phía cửa ra vào, như thể giây tiếp theo người trong lòng anh mong nhớ sẽ xuất hiện ở đó. Bàn tay đặt trên bàn nắm chặt rồi lại thả lỏng.

Cuối cùng, khi chỉ còn mười phút nữa là đến giờ hẹn, Vân Xu đến. Cô vẫn xinh đẹp như lần trước, đẹp đến mức Từ Nguyên Khải vừa nhìn thấy đã cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Vẻ đẹp tuyệt trần ấy lại một lần nữa xuất hiện trước mắt, anh thầm thở dài mãn nguyện. Điều duy nhất đáng tiếc là bên cạnh Vân Xu vẫn đi theo nữ vệ sĩ lần trước.

Từ Nguyên Khải luôn cảm thấy ánh mắt nữ vệ sĩ nhìn anh không mấy thiện cảm, nhưng anh biết quan hệ của mình với Vân Xu không thể so sánh với đối phương, nên anh chọn im lặng.

Sau khi mỹ nhân an tọa, Từ Nguyên Khải đưa bó hoa đã chuẩn bị trong tay cho cô: “Em thích chứ?”

Vân Xu ngạc nhiên nhìn bó hoa bách hợp được gói ghém tinh xảo trên tay. Chỉ là một buổi gặp mặt với người miễn cưỡng coi như bạn bè, vậy mà còn phải tặng hoa sao? Đối phương nhìn cô đầy mong chờ, Vân Xu cũng không tiện từ chối, nhận lấy hoa rồi nói lời cảm ơn.

Cô không nói thích hay không, lòng Từ Nguyên Khải chợt chùng xuống, bắt đầu lo lắng liệu mình có tặng sai hoa hay không. Nhưng thông tin về Vân Xu quá ít ỏi, sở thích của cô căn bản không thể nào tìm hiểu được.

Từ Nguyên Khải chỉ biết được rằng cô từng thích hoa, vì vậy anh đã tặng hoa bách hợp. Nhưng vẻ mặt cô hờ hững, xem ra lần sau anh phải tặng hoa khác thôi, anh thầm nghĩ.

Vân Xu đặt bó hoa lên bàn, ánh mắt trầm tĩnh dừng trên người anh: “Chúng ta có thể nói về chuyện trước kia được không?”

“Đương nhiên.” Có thể trò chuyện với cô nhiều hơn, Từ Nguyên Khải còn mong muốn hơn thế nữa. Nhưng anh tuyệt đối không thể kể lại sự thật về quá khứ, điều đó quá bất lợi cho anh, Vân Xu chắc chắn sẽ ghét anh. Ngay cả chính anh cũng cảm thấy hành vi năm xưa của mình thật quá đáng, huống chi Vân Xu là người trong cuộc. Từ Nguyên Khải không thể chấp nhận ánh mắt chán ghét của cô.

“Lần đầu gặp mặt, chúng ta đều vẫn còn là những đứa trẻ. Em đi theo người nhà, tựa như một cô công chúa nhỏ, xinh đẹp và đáng yêu.” Từ Nguyên Khải vừa nói thật vừa nói dối.

Là vị hôn phu của Mạc Hồng Huyên, việc quen biết Vân Xu từ sớm là điều đương nhiên, nhưng khi đó cả ba người bọn họ đều không ưa cô, thậm chí còn ít khi giao tiếp. Từ Nguyên Khải chậm rãi thuật lại một quá khứ nửa thật nửa giả.

Vân Xu nghe mà như đang suy tư điều gì đó. Giống như Giang Văn, cô cũng cảm thấy Từ Nguyên Khải đang nói dối. Cảm giác gượng gạo, khó chịu trong lòng cô vẫn không thể xóa bỏ. Cả hai người họ đều đang nói dối, rốt cuộc là vì điều gì?

Khi nói chuyện đến mệt, Từ Nguyên Khải dừng lại uống nước, nghỉ ngơi một lát. Ánh mắt anh luôn đặt trên người Vân Xu, như thể sợ cô rời đi mất.

Tuy Từ Nguyên Khải nói rất mơ hồ, nhưng ký ức của Vân Xu lại rục rịch, dường như một vài mảnh ký ức rõ ràng hơn sắp sửa hiện ra trước mắt cô.

Cô nhận ra quyết định của mình không hề sai lầm, trò chuyện với người quen biết, có thể giúp cô khôi phục trí nhớ. Cảm giác như thể đã tìm được mảnh ghép trò chơi chính xác, Vân Xu cảm thấy khá phấn khích.

Vân Xu lại nghĩ đến người đàn ông khác tự xưng quen biết cô, cất tiếng hỏi: “Anh và Giang Văn cũng quen nhau từ nhỏ phải không?”

Động tác của Từ Nguyên Khải khựng lại một chút: “Ừ, bọn anh thỉnh thoảng tụ tập ăn cơm cùng nhau.”

Câu nói này vừa thừa nhận anh và Giang Văn là bạn thanh mai trúc mã, lại vừa hé lộ một thông tin khác, đó là quan hệ của anh và Giang Văn chỉ ở mức bình thường – một sự hàm hồ đầy dụng ý.

“Nghe cũng thú vị đấy.” Vân Xu nghĩ đến cảnh tượng Giang Văn bị Lam Sương dễ dàng đè xuống bãi cỏ không thể động đậy trong lần gặp mặt trước, lại liên tưởng đến cảnh Vân Bân bị gã đàn ông lực lưỡng đè nghiến xuống đất, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Nụ cười của cô còn rạng rỡ hơn cả những đóa hoa bách hợp trên bàn, Từ Nguyên Khải vừa say mê ngắm nhìn nụ cười cô, vừa vô thức siết chặt tay thành nắm đấm.

Vì sao Vân Xu lại bật cười khi nhắc đến Giang Văn? Chẳng lẽ cô có cảm tình với Giang Văn? Cảm thấy thú vị là đang nói về Giang Văn sao? Nghĩ đến khả năng này, tim Từ Nguyên Khải như bị ai đó nắm chặt, vừa đau đớn vừa khó thở.

Người đàn ông ngoại quốc kia đã là một mối đe dọa lớn, anh không biết đối phương là ai, chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhưng giờ đây, chẳng lẽ anh lại sắp thất bại trước Giang Văn sao? Không, anh không chấp nhận. Giang Văn đã bỏ lỡ Vân Xu, rồi sẽ gặp được người khác. Hơn nữa, Giang Văn đã từng bắt nạt Vân Xu, Vân Xu ở bên cạnh anh cũng không phù hợp.

Xin lỗi, Giang Văn, giữa anh em có nhiều thứ có thể nhường nhau, nhưng người yêu thì tuyệt đối không. Từ Nguyên Khải thầm xin lỗi bạn mình trong lòng, rồi lên tiếng: “Vân Xu, tuy rằng anh và Giang Văn là bạn bè, nhưng có một chuyện anh vẫn muốn nói cho em biết.”

Giọng điệu trang trọng của anh thu hút sự chú ý của Vân Xu. Cô tò mò hỏi: “Chuyện gì?” Đôi mắt trong veo của cô càng khiến ý định của anh thêm kiên định.

Từ Nguyên Khải nói: “Năm đó, Mạc gia từng tổ chức một buổi tiệc, em từng tham dự với tư cách… bạn gái của Giang Văn. Chính tại buổi tiệc đó, em đã bị người ta cố ý ngáng chân, ngã vào bàn tiệc, rượu và thức ăn đổ hết lên người em.”

“Và chính Giang Văn là người đã làm chuyện đó, chính Giang Văn đã khiến em mang tiếng xấu trong buổi tiệc.”

Vân Xu ngẩn người. Hóa ra thời niên thiếu cô đã từng trải qua chuyện như vậy, nghe thôi đã thấy khó chịu. Đúng lúc cô định lên tiếng, một giọng nói đầy phẫn uất, không thể tin nổi vang lên: “Nguyên Khải, sao cậu có thể đối xử với tôi như thế!”

Giang Văn đứng cách đó không xa, khóe mắt như muốn rách ra. Anh chưa từng nghĩ đến người bạn chí cốt mà mình tin tưởng lại có thể đâm sau lưng anh một nhát đau điếng, ngay lúc anh còn ôm hy vọng.

Từ Nguyên Khải sao có thể, ngay khi anh đang cố gắng chôn vùi chuyện cũ, lại đem mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng? Nhìn ánh mắt Vân Xu hướng về phía mình, Giang Văn hoàn toàn suy sụp.

Bình Luận

2 Thảo luận