Bầu trời xanh lam mênh mông vô bờ, mặt cỏ xanh mướt tràn đầy sức sống. Bông hoa tươi trong tay tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, nhụy hoa vàng nhạt khẽ run rẩy chen chúc vào nhau. Vân Xu khẽ vuốt cánh hoa mềm mại, cười khẽ về phía chú chim sẻ đang lượn vòng trên không: “Cảm ơn món quà của cậu, tôi thích lắm.”
Cảnh tượng yên tĩnh vài giây, cánh chim sẻ đang bay khựng lại, rồi từ trên cao lao thẳng xuống như máy bay hỏng. "Lạch cạch" một tiếng, chú chim rơi xuống giữa bãi cỏ. Lông vũ đen thẳng tắp dựng lên trong bụi cỏ.
Vân Xu hoảng hốt, lo lắng nói: “Có sao không? Có bị thương không?” Động vật ở đây đều là học sinh, nhỡ té bị thương thì không hay. Cô đi tới, định giúp đỡ kiểm tra tình hình.
Chú chim sẻ vừa hoàn hồn định bò dậy. Nhìn thấy Vân Xu đang đến gần, nó nhanh chóng nhắm mắt lại, nằm vật xuống đất giả chết, lặng lẽ chờ mong diễn biến tiếp theo. Biết đâu cô sẽ nhẹ nhàng nâng nó lên, dịu dàng hỏi han vết thương. Nghĩ đến đó, trái tim nhỏ bé của học sinh kia đập thình thịch.
Những học sinh khác liếc mắt một cái đã nhận ra tâm tư của chú chim sẻ. Trong lòng cười lạnh. Linh giả dù là biến ảo thành chân thân huyết mạch, hay là thân hình con người, thể chất đều vượt xa người thường. Độ cao này vốn dĩ không đáng là gì. Con chim xấu xí này rõ ràng đang cố tình tranh thủ sự chú ý. Không thể để tên này đạt được ý đồ. Học sinh chuyển trường vẫn còn chưa quen ai trong bọn họ.
Con đại bàng khổng lồ đang bay lượn kêu lên một tiếng thét chói tai. Con sói trắng với bộ lông bạc như tuyết hạ thấp thân thể, làm động tác chuẩn bị vồ mồi.
Những loài chim bay cá nhảy khác cũng đồng loạt lộ ra ánh mắt nguy hiểm. Học viện Linh Giả không phải là một môi trường hòa bình.
Thường xuyên có những xích mích nhỏ, và ban giám hiệu từ trước đến nay luôn chủ trương ân oán nên giải quyết ngay tại chỗ, không được trả thù lén lút. Bởi vậy, các cuộc tỷ thí thường xuyên diễn ra.
Chú chim sẻ cảm nhận được sát khí xung quanh, nhắm chặt mắt lại. Hiên ngang lẫm liệt nghĩ: chết dưới chân người đẹp, làm quỷ cũng phong lưu. Nếu có thể được học sinh chuyển trường ôm vào lòng, dù có bị toàn trường truy giết, cũng đáng giá!
Đáng tiếc, tưởng tượng thì đẹp đẽ, hiện thực lại tàn khốc. Những bạn học khác còn chưa kịp ra tay, con sư tử vàng uy vũ đã sải bước mạnh mẽ đứng chắn trước mặt Vân Xu. Cái đuôi dài ngoẵng vẫy qua vẫy lại.
“Câụ ta không sao đâu. Nghỉ ngơi một lúc là được. Bãi cỏ này được bồi dưỡng đặc biệt, có thể giảm bớt lực va chạm. Sinh mệnh lực cũng đặc biệt tràn đầy.”
Vân Xu bừng tỉnh “Ồ” một tiếng. Cô nhớ cốt truyện tiểu thuyết rất mơ hồ, càng không nói đến các tiện nghi trong trường. Nếu bạn học đều nói vậy, chắc không có vấn đề gì.
“Vậy tôi đưa nó đến cái ghế đằng kia nhé.” Chú chim sẻ trông giống như chim én, nằm im lìm ở đó, nhìn có vẻ đáng thương.
Học sinh giả vờ bất tỉnh nội tâm từ u ám chuyển sang vui sướng, trống ngực đập thình thịch. Quả không hổ là học sinh chuyển trường, người đẹp tâm thiện.
Chu Cảnh sẽ cho hắn cơ hội này sao? Đương nhiên là không. Vì thế, anh nói: “Người bị ngất càng cần phải nghỉ ngơi bất động. Cứ để hắn nằm ở đây. Tỉnh dậy tự nhiên là tốt nhất.”
Vân Xu nghi hoặc nhìn về phía các bạn học khác để xác nhận. Mọi người đồng thời gật đầu, ánh mắt tràn đầy chân thành.
Kỳ Nhạc kinh ngạc nhìn về phía Chu Cảnh. Đại thiếu gia mắt cao hơn đỉnh thế mà lại nói hươu nói vượn. Quả thực làm đảo lộn thế giới quan nhiều năm của anh, quá sốc rồi. Anh cần thời gian để hoàn hồn.
Còn học sinh giả vờ bất tỉnh vẫn giữ nguyên tư thế nằm, trong lòng thầm mắng bạn học vô tình, không cho mình chút cơ hội nào.
Vân Xu, với tư cách là học sinh chuyển trường mới đến, sẽ không nghi ngờ những bạn học đã học được một thời gian. Cô vui vẻ tiếp nhận lời mọi người, sự chú ý dần chuyển sang những bạn học khác, để lại chú chim sẻ với nội tâm lặng lẽ chảy dài nước mắt.
Ông trời đối xử với hắn quá tàn nhẫn!
Trong số các loài động vật, sư tử đặc biệt nổi bật, khí thế vượt xa những con khác. Vân Xu biết anh. Độc giả suy đoán anh là nam chính được chọn của tiểu thuyết. Đại thiếu gia cùng lớp, gia thế hiển hách, thiên tư xuất chúng.
Ban đầu anh hoàn toàn lờ đi nữ chính, coi cô như người trong suốt. Khi nữ chính bị bắt nạt, anh cũng chỉ cười nhạo một tiếng. Hai người cùng nhau trải qua vài lần nhiệm vụ, đại thiếu gia mới dần thay đổi cách nhìn về nữ chính.
Trong tiểu thuyết miêu tả đại thiếu gia vô cùng kiêu ngạo, khinh thường chú ý đến kẻ yếu và người không có giá trị. Một trong những sở thích của anh là tỷ thí với cường giả.
Vân Xu có chút băn khoăn. Liệu anh có coi cô là đối thủ, muốn hẹn đánh nhau không? Nhưng cô thật sự là người sức chiến đấu bằng không, không chịu nổi đánh. Vừa phiền não, vừa nhịn không được hướng sự chú ý về phía anh.
Con sư tử vàng thật sự quá đẹp trai! Vạm vỡ, bộ lông bóng mượt, chiếc đuôi vàng như cọ vẽ lắc nhẹ, phần cuối có một chòm lông vàng. Trong đôi mắt sâu thẳm như có ngọn lửa thiêu đốt. Nếu đứng dưới ánh hoàng hôn trong cánh đồng lúa mạch vàng óng, tùy tiện chụp một tấm cũng có thể làm ảnh nền.
Vân Xu rục rịch. Muốn sờ! Siêu cấp muốn sờ! Cô thực sự rất thích động vật. Sau khi thi xong, cha mẹ đã đồng ý cho cô nuôi một con mèo. Đáng tiếc chưa kịp nuôi, cô đã xuyên vào trong tiểu thuyết.
Sư tử là động vật họ mèo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=266]
Vuốt ve sư tử chắc chắn cũng rất sảng khoái. Nhưng anh mang bề ngoài động vật, nội tâm lại là con người. Vân Xu không tiện chủ động ra tay. Nhưng ánh mắt mong mỏi đã nói lên tất cả.
Con sư tử vàng bước một chân trước lên phía trước, che giấu tình cảm đang rục rịch. Khẽ rũ cái đầu to xuống, ý tứ không cần nói cũng biết. Cho phép sờ đấy, nhanh lên.
Vân Xu kinh ngạc vui mừng nói: “Có thể sao ạ?”
“Có thể." Chiếc đuôi sư tử vẫy nhanh hơn.
Những học sinh còn lại vừa hâm mộ vừa ghen tị. Nhưng là những linh giả mới nắm giữ phương pháp biến ảo, họ vẫn chưa thể giống như Chu Cảnh nói chuyện khi đang trong chân thân huyết mạch. Chỉ có thể buồn bã nhìn học sinh chuyển trường.
Vân Xu cẩn thận chạm vào, nhịn không được vui sướng cong khóe mắt. Ban đầu còn lo lắng bạn học không dễ hòa hợp giống như trong tiểu thuyết, mang theo sự đề phòng nhất định. Nhưng giờ phút này nhìn đủ loại hình dáng chân thân huyết mạch, sự lo lắng trong lòng lặng lẽ tan đi.
Cô cảm giác mình đang đi vào thiên đường của những người yêu động vật.
Chu Cảnh căng cứng thân thể, cố hết sức nhịn xuống xúc động muốn cuốn người lên lưng rồi chạy đi. Kỳ Nhạc liếc nhìn anh. Đại thiếu gia chưa bao giờ để người khác lại gần chân thân của mình. Hôm nay là lần đầu tiên, cũng hợp lý thôi. Không thấy bạn học bên cạnh ghen tị đến đỏ cả mắt sao.
Thấy Vân Xu càng vuốt ve càng vui vẻ, Kỳ Nhạc dứt khoát từ trên không trung rơi xuống, tiếp đất trên bãi cỏ với một tư thái cực kỳ thanh lịch. Anh phong thái tiêu sái vuốt vuốt túm lông ngốc nghếch trên đầu, lịch thiệp đưa cánh ra. Mày khẽ nhếch lên một độ cong tà mị.
“Chào cậu, chào mừng đến với lớp chúng tôi.”
Vân Xu bị chọc cười, cong lưng xuống, đưa tay chạm cánh anh: “Cảm ơn.”
Loài chim rơi xuống đất có hình dáng rất giống đại bàng. Lông vũ màu xám đậm nhìn có vẻ mềm mại, nhưng khi ở trạng thái công kích có thể xuyên thủng cả thép. Tất cả bạn học ở đây đều như vậy, bề ngoài gần giống động vật, nhưng đều là huyết mạch linh thú. Đặc biệt là Chu Cảnh. Anh có huyết mạch Toan Nghê, khi còn trẻ đã vượt xa các bạn cùng lứa.
Những học sinh khác thấy thế, mắt sáng rỡ, thi nhau chạy tới chào hỏi, tiện thể xin sờ. Sau đó đều lộ ra nụ cười mãn nguyện. Trong số đó thậm chí còn có cả thỏ trắng.
Không khí trên bãi cỏ hòa thuận vui vẻ.
Vân Xu vẫy tay gọi Đào Tương: “Tương Tương, mau lại đây!”
Từ khi hai người tiến vào hàng ngũ học sinh, nữ chính đã lùi về một bên, lặng lẽ nhìn họ.
Vân Xu gọi một tiếng, Đào Tương trông có chút chần chừ. Vân Xu dứt khoát đi qua, nắm tay cô cùng đi chào hỏi các bạn học. Đào Tương luống cuống. Vừa nãy Vân Xu hòa hợp với bạn học rất tốt, cô lo mình sẽ làm phiền, nên không tiến lên. Không ngờ Vân Xu lại trực tiếp tới kéo mình.
Cô ấy đã không quên cô. Đào Tương cố gắng làm khóe môi phẳng lại, cuối cùng vẫn khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ.
Bên kia, các bạn học mở to mắt, có lẽ không ngờ hai người này quen nhau, hơn nữa trông quan hệ không tồi. Huyết mạch Tai Thú bị xa lánh, đó là sự thật đã được công nhận.
Nhưng nhìn vẻ tin tưởng trên mặt Vân Xu, những lời khuyên can ấy lại không sao nói ra được.
Đào Tương có thể cảm nhận được sự xa lánh như có như không từ mọi người. Nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ. Chỉ cần Vân Xu không rời bỏ mình, mình cũng sẽ không rời bỏ Vân Xu.
Các bạn học nhìn nhau, cuối cùng vẫn chọn giấu đi suy nghĩ trong lòng, không trực tiếp mỉa mai như những học sinh trước kia. Chỉ chào hỏi qua loa.
Thầy Trương đứng bên cạnh hài lòng gật đầu. Tốt lắm, tốt hơn rất nhiều so với dự đoán trước đó. Sau khi biết có huyết mạch Tai Thú sắp đến, ông đã đau đầu không biết làm sao xử lý mối quan hệ giữa học sinh chuyển trường và các học sinh khác.
Ông luôn cho rằng, sự sa đọa của huyết mạch Tai Thú có liên quan nhất định đến hoàn cảnh sống. Bất kỳ ai sống trong môi trường đầy ác ý, nội tâm đều sẽ nảy sinh sự vặn vẹo.
Hiện giờ có Vân Xu ở đây, đám nhóc này bề ngoài chắc chắn sẽ không làm ra chuyện quá đáng.
“Quá trình biến ảo của mọi người đều rất thuận lợi. Điều này chứng tỏ lần trước các em không lười biếng, lén cũng rất nghiêm túc. Mấy bạn lần trước thất bại trong giờ học này, lần này cũng đều thành công." Thầy Trương vui mừng nói.
Ông nhìn về phía hai học sinh chuyển trường: “Hai em là người mới. Lát nữa thầy sẽ giảng giải phương pháp cho hai em. Hai em thử xem sao.”
Huyết mạch phi nhân có bản năng nhất định. Biến ảo chân thân thuộc về năng lực cơ bản. Người mới tiếp xúc cũng có thể học được. Vân Xu phấn khích gật đầu, lòng tràn đầy mong chờ dáng vẻ chân thân huyết mạch của mình. Nghe nói trông rất giống mèo.
Thầy Trương có thể dạy học ở Học viện Linh Giả, nhất định có năng lực. Đối mặt với Vân Xu, ông càng giảng giải phương pháp kỹ lưỡng hơn, bẻ nhỏ từng chút một, chậm rãi giảng giải tận tình cho cô.
Vân Xu nghiêm mặt, theo lời thầy giáo thỉnh thoảng gật đầu. Đào Tương ở bên cạnh yên lặng lắng nghe. Sự việc đêm hôm đó đã kích thích cô ấy rất nhiều. Hơn nữa lại có người muốn bảo vệ, cô hiểu mình cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Giảng giải xong, thầy Trương khuyến khích: “Hai em thử xem. Gặp vấn đề gì cứ hỏi thẳng.”
Vân Xu dựa theo lời thầy giáo, từng chút từng chút điều động linh lực trong cơ thể. Một cảm giác kỳ diệu lặng lẽ dâng lên. Một lực lượng bí ẩn từ sâu thẳm trỗi dậy, tràn ngập khắp người, ấm áp. Đây là linh lực ẩn chứa trong cơ thể người sở hữu huyết mạch phi nhân, cũng là nền tảng để linh giả tồn tại.
Tiếp tục dựa theo phương pháp của thầy giáo điều động linh lực, chuẩn bị huyễn hóa ra chân thân huyết mạch. Tuy là môn học cơ bản, nhưng Vân Xu thử rất nhiều lần đều thất bại. Cô nghiêm túc suy nghĩ xem mình đã sai ở khâu nào, nhưng không tìm ra manh mối.
Chu Cảnh vẫy vẫy chiếc đuôi vàng, giành trước thầy giáo đưa ra lời giúp đỡ: “Tân linh giả rất dễ gặp vấn đề linh lực không thông suốt. Cậu có thể tưởng tượng linh lực là một con sông nhỏ, không chịu bất kỳ ngoại lực quấy nhiễu nào, chảy xuôi trong huyết mạch theo quy luật riêng của nó.”
Vân Xu nhắm mắt lại, dựa theo lời anh, cẩn thận điều động linh lực. Giống như một con sông nhỏ đang chảy chậm rãi...
Trên bãi cỏ, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn về một hướng. Bãi đất ồn ào lại một lần nữa tĩnh lặng, dành cho cô một sân khấu tốt nhất.
Một phút sau, linh lực nhẹ nhàng xung quanh cuối cùng cũng có dao động. Trong tích tắc, đủ loại chim bay cá nhảy thi nhau ló đầu ra, ánh mắt nóng bỏng. Chỉ thấy dưới sự dõi theo của mọi người, thân hình mảnh khảnh của Vân Xu biến mất, thay thế vào đó là một cục bông nhỏ bé giống mèo mà không phải mèo.
Cơ thể nhỏ xíu trắng hơn cả tuyết. Giữa trán có thần văn màu đỏ. Đôi mắt tinh anh như sao trời. Móng vuốt nhỏ xíu giấu trong bụi cỏ. Quanh cổ có một vòng bờm trắng, như đeo một chiếc khăn quàng cổ xù xù. Chiếc đuôi mềm mại như kẹo bông gòn, vui vẻ vẫy qua vẫy lại.
Phỉ Phỉ, thần thú trong truyền thuyết nuôi dưỡng để giải ưu.
Giờ phút này, trái tim mọi người như trúng một mũi tên, bị đốn gục bởi sự dễ thương. Thầy Trương cũng bị đáng yêu đến run cả tim gan: “Rất... rất lợi hại! Bạn Vân Xu rất lợi hại! Là huyết mạch đỉnh cấp Phỉ Phỉ! Sau này năng lực khai phá ra hẳn sẽ thiên về phụ trợ.”
Cục bông trắng nhỏ gật gù. Đôi tai nhỏ trên đầu giật giật. Nhìn về phía những bạn học thân hình cao lớn xung quanh, tò mò giơ móng vuốt nhỏ chạm chạm vào mặt. Cảm giác mềm mại xù xù thật chân thực, còn rất đàn hồi và mềm.
Cô thật sự đã huyễn hóa ra chân thân huyết mạch. Nếu có cái gương thì tốt quá, có thể biết dáng vẻ của mình.
Lần đầu tiên biến ảo, Vân Xu không quen với cảm giác tứ chi chạm đất. Đi lại nửa ngày mới thích ứng. Trong lúc đó, các bạn học khác vẫn luôn lo lắng đi theo bên cạnh, dõi theo đường đi hình chữ S xiêu vẹo của cô. Chu Cảnh thì dán sát theo suốt, sợ cô té ngã bất cứ lúc nào. Thầy Trương lặng lẽ lấy điện thoại quay video. Định về chia sẻ cho đồng nghiệp. Video cục bột trắng đáng yêu chết người tập đi cần thiết phải lưu lại.
Sau khi thích ứng với việc đi lại, Vân Xu liền bắt đầu thả ga. Chạy tới chạy lui trên bãi cỏ. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ nhìn thế giới từ một góc độ như vậy. Mọi thứ đều thật mới lạ.
Chạy nhanh như chớp đến bên cạnh Đào Tương. Cục bông trắng lảo đảo đứng thẳng người, cái đuôi xù xù vẫy qua vẫy lại, đôi mắt sáng lấp lánh, làm động tác muốn ôm một cái.
Đào Tương sửng sốt, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm lấy cục bông nhỏ vào lòng, như đang nâng niu một báu vật dễ vỡ. Giờ phút này, sự ghen tị của những người khác ở đây đạt đến đỉnh điểm.
Mắt Chu Cảnh suýt nữa bốc cháy. Kỳ Nhạc thì bắt đầu suy nghĩ xem Vân Xu có muốn bay trên không không, anh rất sẵn lòng phục vụ cô.
Thầy Trương thần thái tự nhiên cất điện thoại. Ông nhìn về phía Đào Tương: “Còn em thì sao?” Bây giờ chỉ còn cô là chưa huyễn hóa chân thân.
Đào Tương cứng đờ. Sau một lúc lâu nói: “Em vẫn còn thiếu chút cảm giác. Về sẽ luyện tập thêm.”
Thầy Trương nhìn chằm chằm cô một lúc, thu hồi ánh mắt: “Ừm, cẩn phải cố gắng nhiều.” Cục bông trắng nhỏ dùng móng vuốt vỗ nhẹ lên mu bàn tay Đào Tương để trấn an. Vẻ căng thẳng của Đào Tương dần thả lỏng, cô ngẩng đầu nhìn về phía các bạn học khác, rồi lại trở nên trầm mặc. Chân thân huyết mạch Phỉ...
Sau đó, thầy Trương bắt đầu dạy môn học khác. Mọi người đều không thu hồi chân thân huyết mạch, trực tiếp ngồi trên bãi cỏ.
Cục bông trắng ngồi xổm trong lòng Đào Tương, bày ra bộ dạng nghiêm túc nghe giảng. Cô ấy ở thế giới hiện thực là học sinh giỏi, xuyên vào tiểu thuyết cũng vậy. Chỉ là cái đuôi nhịn không được thỉnh thoảng vẫy vẫy.
Những bạn học khác giả vờ nghiêm túc, kỳ thật lén nhìn về một hướng. Rồi bị cục bông trắng nghiêm túc đốn gục đến run cả tim gan.
Giờ học kết thúc, mọi người lần lượt khôi phục lại hình dáng ban đầu. Ngay sau đó lấy điện thoại ra, nhiệt tình xông tới trao đổi phương thức liên lạc.
Vân Xu bị vây giữa, không có đường ra, buồn rầu đứng tại chỗ. Vòng vây che kín người ở giữa.
Ánh mắt Chu Cảnh nhíu lại. Khí thế tỏa ra. Khoảng cách lực lượng giữa các linh giả rất rõ ràng. Cường giả có sự áp chế đối với kẻ yếu. Là hậu duệ Chu gia xuất sắc nhất trong lứa tuổi này, Chu Cảnh là học sinh mạnh nhất học viện hiện tại, có thể áp chế những người khác.
Quả nhiên, tiếng ồn ào dần nhỏ đi. Chu Cảnh cắm tay vào túi quần, dương cằm lên. Mái tóc vàng rực rỡ chói mắt: “Đừng đứng gần quá. Cũng đừng làm người khác cảm thấy khó xử.”
Nói xong, anh đi thẳng vào trung tâm vòng vây. Các học sinh thi nhau tự giác né tránh. Thế giới cường giả vi tôn.
Đám đông tản ra. Vân Xu thở phào nhẹ nhõm, cảm kích gật đầu với anh.
Chu Cảnh với vẻ mặt bình thường lấy điện thoại ra: “Trao đổi số điện thoại đi. Huyết mạch của cậu rất thú vị. Nhà tôi có tư liệu liên quan. Có rảnh có thể nói chuyện.”
Vân Xu cười nói: “Vậy trước hết cảm ơn cậu.”
Các bạn học khác thầm "xì" một tiếng, ánh mắt khinh bỉ.
Nhân cơ hội đi theo sau lưng Kỳ Nhạc: ... Đại thiếu gia cũng trở nên tâm cơ rồi. Trước đây anh khinh thường làm loại chuyện này mà. Nghĩ vậy, Kỳ Nhạc mượn cơ hội này, cũng thuận lợi trao đổi phương thức liên lạc với Vân Xu. Hài lòng cất điện thoại. Cơ hội đưa đến tận cửa không dùng thì thật phí.
Chu Cảnh còn muốn chớp lấy cơ hội, đề nghị đưa Vân Xu về nhà. Nhưng lại lo lắng mình quá vội vàng sẽ làm cô sợ. Thế là kìm chế ý định, quyết tâm đợi quen thuộc hơn một chút rồi mới thuận thế đề nghị.
Anh muốn phụ trách việc đưa đón cô mỗi lần. Kéo theo cả linh giả huyết mạch Tai Thú đi cùng cũng được.
Trên đường về, Vân Xu hỏi Đào Tương: “Thầy nói chỗ nào chưa rõ à? Tôi có thể giúp cậu.”
Đào Tương chần chờ lắc đầu, khẽ nói: “Không phải không rõ. Là...” Đón ánh mắt nghi hoặc của Vân Xu, cô liếm môi, khô khốc nói: “Phỉ là Tai Thú, là sự tồn tại tai ương. Có lực lượng tà ác...”
Sau khi biết huyết mạch của mình, cô đã tra cứu rất nhiều tài liệu. Càng tra càng thấy lạnh lòng. Phỉ là sự tồn tại bị con người xa lánh và sợ hãi.
Vân Xu kinh ngạc nói: “Cậu lo lắng chuyện này sao?”
Đào Tương rũ mắt xuống: “Xu Xu, cậu biết hình dáng Phỉ không? Nó có hình dáng con trâu, đuôi rắn, và chỉ có một mắt. Lực lượng của Phỉ là tai ương.”
Vân Xu nghiêng đầu: “Cậu muốn nghe ý kiến của tôi không?”
Đào Tương căng thẳng nhìn về phía cô.
Vân Xu gật gật cằm: “Nói sao nhỉ. Theo tôi nghĩ, lực lượng đúng là có sự phân loại thuộc tính, nhưng cách sử dụng nằm trong tay chúng ta. Lấy một ví dụ không hoàn toàn phù hợp nhé: trong hoa có độc vẫn có thể chiết xuất thành phần để làm thuốc. Rất nhiều chuyện không thể kết luận chỉ dựa vào một mặt. Chỉ cần dùng vào con đường đúng đắn, thuộc tính không sao cả.”
“Hơn nữa Tương Tương rất giỏi, nhất định có thể đi một con đường khác biệt. Chân thân như thế nào không sao cả, chúng ta đâu phải lúc nào cũng dựa vào chân thân để đánh nhau, đúng không? Ngoại hình không cần để ý.”
Dù nhiều chi tiết cốt truyện không rõ ràng lắm, nhưng Vân Xu có cách lý giải sự việc riêng của mình.
Đào Tương ngẩn ngơ nhìn. Khuôn mặt cô trong suốt, ánh mắt thuần khiết. Không phải lời an ủi qua loa. Cô thật sự nghĩ như vậy. “Cậu nói đúng lắm.”
Đào Tương đột nhiên thả lỏng không ít. Sắc mặt tái nhợt hiện lên chút huyết sắc. Ánh mắt dịu dàng hơn. “Tôi về sẽ nghiên cứu kỹ hơn.”
“Cố lên nhé!” Vân Xu cười phất tay.
Tòa nhà không khác biệt so với lúc đi. Cuối hành lang cửa sổ rộng mở. Hoàng hôn đỏ rực nhuộm đầy chân trời. Ngay cả mây cũng như đang bừng cháy.
Cửa nhà hàng xóm có thêm hai chậu hoa hồng. Một chậu màu trắng như tuyết, một chậu màu đỏ chu sa. Nhìn dáng vẻ, quả thật đã thay đổi chủ nhà. Hoa nở rất đẹp, đẹp hơn cả những bông Vân Xu từng thấy ở triển lãm hoa trước đây.
Mỗi cánh hoa đều dốc hết mình khoe sắc, tùy ý nở rộ vẻ đẹp. Đẹp đến nỗi cô nhịn không được cong lưng chậm rãi thưởng thức.
Cứ đứng ngắm như vậy một lúc, cửa nhà hàng xóm bỗng mở ra. Bóng tối che khuất đồng thời cả cô và những bông hoa hồng.
Vân Xu theo bản năng ngước mắt. Trong mắt người đó hiện lên ý cười. Chậm rãi nói: “Em đang ngắm hoa sao?”
Vân Xu “Ừm” một tiếng, sau đó ngượng ngùng ngồi thẳng dậy: “Hoa này nở đẹp quá, nhịn không được nhìn thêm một lát.”
Bàn tay phải anh đặt trên tay nắm cửa. Nút tay áo sơ mi đen tùy ý xộc xệch xuống nửa phần, lộ ra cánh tay trắng lạnh. Cổ áo tùy ý mở hai cúc. Trong mắt là ý cười như có như không. Rõ ràng có một khuôn mặt ôn hòa nho nhã, nhưng cố tình toát ra cảm giác lười biếng, bất cần.
Khi anh nhìn cô, Vân Xu cảm thấy một sự quen thuộc không rõ từ đâu đến.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận