Trong xe hơi, ghế sau.
Trì Châu vẫn đang chờ Vân Xu trả lời. Anh muốn biết nguyên nhân cụ thể khiến em gái mình thất thần. Trong lòng anh mong rằng, dù là ai, kẻ không có mắt nào dám mon men đến trước mặt Vân Xu, tốt nhất là đừng để anh biết mặt.
Vân Xu ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn thận trọng lên tiếng: “Anh Cả, anh thấy anh Quý thế nào ạ?”
Vừa dứt lời, thế giới tinh thần của Trì Châu như núi lửa phun trào, hồng thủy dâng cao. Câu hỏi của Vân Xu như sét đánh ngang tai, khiến anh sững sờ mất một lúc lâu.
Radar cảnh báo trong người Trì Châu điên cuồng hú còi. Câu hỏi này, quen thuộc đến đáng sợ! Trong mấy cuốn sách “bí kíp” bồi dưỡng tình cảm thân thiết mà anh mua, đều có đề cập đến tình huống này.
Khi một cô gái dò hỏi ý kiến người thân trong gia đình về một người đàn ông nào đó, phần lớn khả năng là cô ấy có cảm tình với người đàn ông đó, và đang thăm dò thái độ của gia đình.
Trong tình huống này, người thân phải giữ vững lập trường, không thể tùy tiện trả lời một cách dễ dãi.
Vậy nên, Trì tổng nghiêm nghị, khô khan đáp: “Thừa Tu… à, cũng khá tốt.”
Miệng nói vậy, lòng Trì Châu lại vừa tức giận vừa chua xót. Anh giận Quý Thừa Tu, cái tên sói đội lốt cừu này, cuối cùng vẫn để lại dấu ấn khác biệt trong lòng Xu Xu. Anh chua xót vì anh và Xu Xu mới ở bên nhau chưa được bao lâu, mà em gái anh đã có người mình ái mộ.
Dù có nhìn rộng ra toàn xã hội, Quý Thừa Tu cũng thuộc nhóm người xuất sắc nhất, nhưng Trì Châu vẫn cảm thấy anh ta không xứng với em gái mình. Thẳng thắn mà nói, trong mắt người anh trai này, không ai có thể sánh được với Vân Xu.
Em gái là viên trân bảo anh nâng niu thất lạc suốt hơn hai mươi năm trời. Bản thân anh còn chưa che chở, bảo bọc đủ, vậy mà đã có người nhòm ngó đến. Trì Châu làm sao có thể không tức giận cho được?
Nhưng anh cũng biết, Vân Xu rồi sẽ có cuộc sống riêng của mình. Anh không ngại nuôi Vân Xu cả đời, thậm chí có thể nói là rất vui lòng. Nhưng Vân Xu có suy nghĩ riêng, Trì Châu không muốn để ý kiến của mình ảnh hưởng đến lựa chọn của em gái.
Dù anh biết, chỉ cần một câu nói của anh thôi, cũng có thể khiến Vân Xu từ bỏ những lựa chọn khác.
Vân Xu mím môi, khẽ cười. Nụ cười như xua tan đi sự u ám trong xe, khiến không gian dường như sáng sủa hơn vài phần. “Em cũng thấy vậy.”
Lòng Trì Châu càng thêm chua xót. Nhưng anh vẫn cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Sao tự nhiên lại hỏi anh chuyện này?”
Ánh mắt Vân Xu ánh lên một màu sắc khác lạ. Đó là ánh mắt khác hẳn khi đối diện với anh trai ruột thịt. “Chỉ là… em nhận ra hình như em thích anh Quý. Nên muốn biết ý kiến của anh Cả về anh ấy.”
Cô nói thẳng thắn lòng mình. Trong lòng Vân Xu, không có gì cần phải giấu giếm Trì Châu cả.
Trì Châu ngồi thẳng lưng, cứng đờ như tượng đá. Người tài xế phía trước vô tình nhìn vào kính chiếu hậu, giật mình kinh hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=25]
Ánh mắt Trì tổng thật đáng sợ, như thể bảo bối trân quý nhất sắp bị ai đó cuỗm đi mất.
Trì Châu gắng sức giữ bình tĩnh. Với tư cách là một người anh trai luôn dồn hết sự chú ý vào em gái, anh thực ra đã phần nào đoán được tâm tư của Vân Xu. Chỉ là, Trì Châu vốn nghĩ rằng Vân Xu sẽ nhận ra điều này muộn hơn một chút.
“… Vì sao Xu Xu lại thích Thừa Tu?”
Vân Xu nhúc nhích người, tìm tư thế thoải mái dựa vào vai anh trai. Cô nghiêm túc hồi tưởng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Anh Quý… anh ấy lúc nào cũng hòa nhã, dễ chịu. Lúc nào cũng thấy anh ấy cười, ở bên anh ấy rất thoải mái.”
[Đó là em chưa thấy bộ mặt anh ta khi đối phó với đối thủ trên thương trường]. Trì Châu thầm nghĩ.
“Anh ấy còn biết nhiều thứ nữa. Mỗi lần nói chuyện với anh ấy, em đều rất vui.”
[Đó là vì anh ta cố ý chọn những chủ đề mà em thích thú.]
“Hình như anh ấy luôn hiểu em nghĩ gì. Không cần em nói nhiều, anh ấy vẫn hiểu ý em.”
[Đó là vì anh ta có kiến thức về tâm lý học, cộng thêm khả năng quan sát nhạy bén, nên năng lực nắm bắt cảm xúc của anh ta vượt xa người bình thường.]
“Ở bên cạnh anh ấy, em cảm thấy an toàn, giống như cảm giác anh Cả mang lại cho em vậy. Không cần phải sợ bất cứ điều gì.” Vân Xu ngước mắt nhìn anh trai. Ánh mắt cô lấp lánh ánh sao, nụ cười dịu dàng và an tĩnh nở trên môi.
Trái tim Trì Châu dần mềm nhũn ra trong ánh sao lấp lánh ấy. Anh không thể không thừa nhận, Quý Thừa Tu, xét về địa vị, nhân phẩm, học thức hay đời tư, đều là người ưu tú nhất trong số những người anh quen biết.
Nếu thực sự phải chọn một người để giao phó Vân Xu, Quý Thừa Tu có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Quan trọng nhất là, Vân Xu thích anh ta.
“Nếu thích, vậy cứ nghe theo trái tim mình mách bảo. Dù em lựa chọn thế nào, anh Cả vẫn luôn ủng hộ em.”
Em gái anh rồi cũng sẽ có cuộc sống riêng. Nhưng chỉ cần em quay đầu lại, anh sẽ luôn ở phía sau em.
Thời gian như ngừng trôi trong khoảnh khắc này. Ánh sáng mờ tối trong xe hắt lên gương mặt nam tính góc cạnh của Trì Châu, nhuộm lên vẻ dịu dàng tĩnh lặng. Trong đôi mắt sắc bén là yêu thương, là trân trọng, là chở che.
Trì Châu không nói ra lời thề thốt nào. Với anh, hành động luôn có sức thuyết phục hơn lời nói.
Vân Xu ngước nhìn Trì Châu. Cô như chạm đến được nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn anh. Đó là một vùng đất dịu dàng, thuần khiết. Chỉ là, không một ai trong gia đình Trì nhận ra điều đó. Trong mắt họ, Trì Châu là người thừa kế xứng đáng, là nhà lãnh đạo lạnh lùng. Nhưng tuyệt đối không phải là một người thân thiết trong gia đình.
Cứng nhắc, nghiêm nghị, khó gần, nói một là một, đó là Trì Châu trong mắt mọi người.
Người nhà họ Trì sợ uy thế của anh, né tránh ánh mắt anh. Họ vô thức dành tình cảm gia đình cho những người khác. Ngay cả ông Trì, người luôn dạy dỗ Trì Châu, cũng như vậy. Ông nghiêm khắc với Trì Châu, nhưng lại dành tình thương của một người cha cho Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu.
Trì Châu luôn cô độc một mình. Mãi đến khi gặp Quý Thừa Tu ở đại học, anh mới có được một người bạn để trút bầu tâm sự.
Vân Xu nhìn anh trai, lòng chợt quặn thắt. Vẻ mặt người đàn ông dịu dàng và trân trọng, ánh mắt anh chỉ hướng về mình cô. Nhưng cô vẫn cảm nhận được một nỗi cô đơn và mất mát, nhàn nhạt, ẩn sâu trong đáy mắt, khiến sống mũi cô cay cay.
“Anh Cả.” Cô khẽ gọi, rồi ôm chầm lấy Trì Châu, vùi mặt vào lồng ngực anh. Hơi thở quen thuộc bao bọc lấy cô, mang đến cảm giác an toàn đến lạ kỳ, như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh vậy.
Trì Châu có chút ngạc nhiên trước hành động đột ngột của Vân Xu, nhưng cũng rất vui mừng. Sự thân mật tự nhiên của Xu Xu luôn khiến lòng anh tràn ngập niềm vui. Khóe môi anh khẽ cong lên một nụ cười hiếm hoi. Anh một tay ôm lấy em gái, tay kia xoa nhẹ đầu cô: “Sao vậy?”
Một lúc lâu sau, Vân Xu mới rầu rĩ lên tiếng trong lồng ngực anh: “Em không cần thích anh Quý nữa. Em chỉ thích một mình anh Cả thôi. Chúng ta cứ như vậy, anh em mình ở bên nhau mãi mãi.”
Khổ thân Quý Thừa Tu, chắc giờ vẫn còn đang nghĩ rằng, với sự hậu thuẫn của mẹ, chuyện tình cảm của anh và người trong lòng đã nắm chắc phần thắng rồi, nào ngờ cô đã chuẩn bị “quay xe” bỏ của chạy lấy người.
Trì Châu ngạc nhiên: “Vì sao?”
Không phải Xu Xu rất thích bạn của anh sao?
“Vì em không muốn anh một mình, không muốn thấy anh buồn.”
Em hy vọng anh cũng luôn vui vẻ. Vân Xu nghĩ thầm.
Vân Xu không ngẩng đầu lên, nên cô không biết ánh mắt Trì Châu đã thay đổi như thế nào. Ánh mắt anh dịu dàng như tuyết đầu mùa đông, tươi sáng như bầu trời quang đãng sau cơn mưa.
Trong sáng và nhu hòa.
Đó là vẻ mặt mà Trì Châu chưa bao giờ từng để lộ. Hôm nay, đây là lần đầu tiên anh thể hiện nó trước mặt Vân Xu.
Trì Châu bật cười. Không phải kiểu cười nhạt nhẽo thường ngày, mà là nụ cười tươi tắn, rạng rỡ, tràn ngập niềm vui.
Anh nghĩ, em gái anh sao lại đáng yêu đến thế? Cô bé luôn có thể dễ dàng lay động trái tim anh, khiến anh không kìm lòng được mà muốn cưng chiều cô thêm một chút nữa.
Vân Xu hé mắt nhìn trộm, bắt gặp nụ cười rạng rỡ ấy. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, giây tiếp theo đã bị bàn tay to của Trì Châu xoa nhẹ lên đầu.
“Dừng, dừng, dừng!” Vân Xu gạt bàn tay đáng ghét kia xuống, ngăn cản hành vi bạo lực của anh trai, đồng thời nghiêm túc tuyên bố, tóc con gái tuyệt đối không được tùy tiện làm rối.
Nụ cười của Trì Châu vẫn chưa tan hết. Sau khi Vân Xu trịnh trọng phát biểu ý kiến, anh mới ôn tồn nói: “Được rồi.”
Một bộ dạng tất cả đều tùy em, khiến Vân Xu phồng má, có chút bất mãn.
Đợi Vân Xu chỉnh lại mái tóc dài, Trì Châu mới từ tốn nói: “Xu Xu, có người mình thích là một chuyện tốt đẹp. Muốn làm gì thì cứ làm, dù cuối cùng em và Thừa Tu có đến được với nhau hay không, anh vẫn luôn là anh trai của em. Đó là sự thật không ai có thể thay đổi.”
“Có em bên cạnh, anh chưa bao giờ cảm thấy cô đơn cả.”
“Huống hồ, nếu có thêm một người yêu thương em, anh thực lòng rất vui.”
Em là em gái anh yêu thương nhất. Em hạnh phúc, anh mới hạnh phúc.
“Nhưng nhà anh Quý ở Ma Đô, sớm muộn gì anh ấy cũng phải về.” Dù dì Quý nói không cần lo lắng chuyện này, Vân Xu vẫn cứ băn khoăn không thôi. Cô không muốn vì ở bên anh Quý mà phải xa anh Cả ngàn dặm.
Thì ra em gái lo lắng chuyện này.
Tâm trạng Trì Châu đang rất tốt. Anh thong thả nói: “Không cần lo lắng. Từ lâu trước đây, anh đã muốn phát triển công ty Trì Thị đến Ma Đô. Sau này, anh cũng sẽ định cư ở đó. Anh em mình sẽ không phải xa nhau đâu.”
Thành phố A không tệ, nhưng so với Ma Đô vẫn còn kém xa về mặt phát triển. Trì Châu là người có chí lớn, luôn ôm ấp khát vọng chiếm lĩnh một vị trí ở Ma Đô. Ý định này đã nhen nhóm từ trước khi anh tiếp quản công ty, và anh luôn âm thầm chuẩn bị cho nó.
Chỉ là, Trì Châu không nói cho Vân Xu biết, kế hoạch ban đầu của anh là định cư ở Ma Đô ít nhất cũng phải 10 năm sau. Xem ra, vì Xu Xu, kế hoạch của anh phải thay đổi rồi.
“Chuyện này Thừa Tu cũng biết. Nên em đừng lo lắng chuyện anh em mình phải xa nhau.”
Nghe được lời đảm bảo của anh trai, Vân Xu cuối cùng cũng yên tâm.
…
Trì Tiêu Tiêu, sau khi Vân Xu và những người khác rời đi, ngượng ngùng đứng bên cạnh bà Trì. Cô vừa nãy đã khuyên nhủ vài câu, nhưng bà Trì cứ như không nghe thấy gì, khiến cô vừa tủi thân vừa tức giận.
Cuộc đời giàu sang, viên mãn của Trì Tiêu Tiêu, kể từ khi Vân Xu xuất hiện, đã bắt đầu tuột dốc không phanh. Ngay cả bà Trì, người từng yêu thương cô nhất, dường như cũng đang dần dần từ bỏ cô. Trì Tiêu Tiêu muốn có cuộc sống giàu có là thật, nhưng tình thân với gia đình họ Trì cũng là thật lòng.
Cô đã chân thành gọi bà Trì là “mẹ” suốt 25 năm trời.
Trì Tiêu Tiêu tủi thân vô cùng. Trước kia, bà Trì tuyệt đối sẽ không đối xử lạnh nhạt với cô như vậy. Nhưng cô cũng biết, mình không còn là đại tiểu thư được mọi người vây quanh, tung hô nữa rồi. Cô chỉ là một người bị đuổi khỏi nhà họ Trì.
Cô thậm chí không thể có bất cứ ý kiến hay oán hận nào với bà Trì. Mất đi sự thừa nhận của gia đình Trì, đồng nghĩa với việc cô cũng mất đi quyền được tùy hứng, được đòi hỏi. Bà Trì là hy vọng cuối cùng để cô quay trở lại giới thượng lưu.
Trì Tiêu Tiêu quyết không chịu khuất phục trước hoàn cảnh khốn khó hiện tại. Hai mươi mấy năm được nuôi dưỡng, bồi đắp tỉ mỉ, bao lời khen ngợi có cánh, cô xứng đáng được gả vào một gia đình môn đăng hộ đối, xứng đôi với cô.
Và điều đó không thể thiếu sự giúp đỡ của bà Trì.
Nghĩ đến đây, Trì Tiêu Tiêu giấu kín mọi bất mãn trong lòng, đeo lên chiếc mặt nạ con gái ngoan. Bà Trì đứng ngẩn ngơ bên đường đã bao lâu, cô liền đứng bên cạnh bà bấy lâu.
Rất lâu sau, bà Trì mới máy móc xoay đầu nhìn Trì Tiêu Tiêu. Bà theo bản năng né tránh bàn tay Trì Tiêu Tiêu đưa tới, nhưng ngay sau đó, khi bắt gặp ánh mắt đau khổ của Trì Tiêu Tiêu, bà Trì mới nhận ra hành động của mình vừa tổn thương người khác đến mức nào.
Bà hốt hoảng muốn bù đắp: “Tiêu Tiêu, con không sao chứ? Vừa rồi mẹ không cẩn thận, nhìn nhầm người rồi.”
Lời giải thích vụng về, nhưng Trì Tiêu Tiêu cần phải tin.
Cô nở một nụ cười nhạt nhòa, nhưng vẫn tỏ ra kiên cường: “Không sao đâu ạ, Trì phu nhân. Con biết chúng ta không còn là quan hệ như trước nữa. Con hiểu mà.”
Quả nhiên, bà Trì càng thêm áy náy, tự trách mình sao có thể trút giận lên Tiêu Tiêu. Tất cả những chuyện này đều không liên quan đến cô, thậm chí, cô còn bị Trì Châu nhẫn tâm đuổi ra khỏi nhà họ Trì.
Càng nghĩ, bà Trì càng muốn bù đắp cho Trì Tiêu Tiêu. Đưa cô về nhà họ Trì tạm thời là không thể. Vân Xu căn bản không muốn về nhà, nếu bà Trì lại đưa Trì Tiêu Tiêu trở về, chẳng khác nào từ bỏ Vân Xu sao?
Suy đi tính lại, bà lấy ra từ trong túi xách một chiếc thẻ ngân hàng, đặt vào tay Trì Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, trong thẻ có vài chục vạn, con cứ cầm tiêu tạm. Nếu không đủ thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ chuyển thêm cho con sau.”
Trì Tiêu Tiêu giả vờ từ chối vài câu, bà Trì càng kiên quyết đưa tiền cho cô hơn.
Cuối cùng, khi sắp tách ra, bà Trì còn định nói vài lời an ủi. Nhưng khi ánh mắt bà chạm vào gương mặt Trì Tiêu Tiêu, lời nói lại nghẹn lại nơi cổ họng, rồi chìm vào im lặng.
Chỉ cần đã xem qua hồ sơ của cặp vợ chồng kia, thật khó để không cảm thấy ác cảm với gương mặt có nhiều nét tương đồng này.
Đoán được ý nghĩ của bà Trì, Trì Tiêu Tiêu vẫn giữ vẻ mặt cảm động, chỉ có bàn tay rũ xuống bên người là không ngừng siết chặt chiếc thẻ ngân hàng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận