Trong một buổi tiệc tụ tập của giới thượng lưu, các tiểu thư danh giá quây quần bên nhau trò chuyện.
“Tuần trước, buổi đánh giá nước hoa do đại sư Villero tổ chức ở Pháp, các cô có đi không?” Hoàng tiểu thư mở lời hỏi.
“Đương nhiên là đi rồi! Đại sư Villero đích thân tổ chức, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này? Tôi phải rất vất vả mới có được thư mời đấy.” Một tiểu thư khác hào hứng đáp lời: “Chuyến đi này thật sự rất đáng giá, sản phẩm mới của đại sư quá tuyệt vời.”
“Tiếc là tôi chỉ mua được một chai sản phẩm mới thôi.”
Hoàng tiểu thư thở dài: “Lúc đó tôi không có ở trong nước nên không nhận được tin tức, bỏ lỡ mất cơ hội, tiếc quá đi.”
Phải biết rằng, đó chính là đại sư Villero đấy, một bậc thầy nước hoa đẳng cấp thế giới, được giới phu nhân tiểu thư vô cùng yêu thích.
“Tử Nguyệt chắc chắn là đã đi rồi,” Hoàng tiểu thư nói với giọng điệu chắc chắn, “Tôi nhớ rõ cậu rất thích sưu tầm nước hoa mà.”
Tiêu Tử Nguyệt ưu nhã đặt tách cà phê xuống bàn, nhẹ nhàng đáp: “Ừ, tôi có đi. Sản phẩm mới của ông ấy tôi đều mua một chút, quả thật rất xuất sắc.”
Hôm nay, Tiêu Tử Nguyệt trang điểm tỉ mỉ, cử chỉ đoan trang, nói chuyện chậm rãi, chiếc váy dài ôm sát càng tôn lên vẻ đẹp rực rỡ như hoa của cô.
Hai vị tiểu thư còn lại không khỏi lộ vẻ ngưỡng mộ. Gia đình các cô cũng không hề thiếu tiền của, nhưng nếu bàn về cuộc sống thoải mái và tự do nhất, chắc chắn không ai sánh bằng Tiêu Tử Nguyệt. Trong số các tiểu thư có mặt ở đây, ngoại trừ Tiêu Tử Nguyệt, những người khác đều có anh em trai, mà anh em trai sẽ là người kế thừa sự nghiệp gia đình. Bản thân các cô, dĩ nhiên, sẽ phải gánh vác trách nhiệm liên hôn vì lợi ích gia tộc.
Tiêu Tử Nguyệt tuy rằng cũng là liên hôn, nhưng cha cô chỉ có duy nhất một mình cô là con gái. Chuyện hôn sự của cô chắc chắn phải được cô gật đầu đồng ý thì mới thành, nếu không thì tuyệt đối không thể thành công.
Gia tộc Tiêu Thị hùng mạnh chính là có sự tự tin đó.
Sau này, khi Tiêu Tử Nguyệt kết hôn, gia tộc Tiêu Thị sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho cô. Ngay cả Lục Trạch cũng không thể xem thường cô, mà phải đặt cô vào vị thế ngang hàng.
“Tử Nguyệt thật sự là người có số hưởng, vừa có người cha yêu thương hết mực, lại có vị hôn phu ưu tú nhất nhì giới tài phiệt, bản thân thì vừa giỏi giang lại xinh đẹp.” Hoàng tiểu thư không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
Hai vị tiểu thư còn lại cũng đồng tình gật đầu.
“Lục Trạch hai năm trước chính là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng nhất giới tài phiệt đấy, vừa đẹp trai lại giàu có, không ngờ lại bị cậu thu phục.” Lý tiểu thư nói đùa. “Hôm hai người đính hôn, không biết bao nhiêu cô gái độc thân đã tan nát cõi lòng.”
Tiêu Tử Nguyệt khẽ mỉm cười, không hề tức giận trước lời trêu ghẹo của bạn bè. Hội bạn thân của cô vốn nổi tiếng là những người phóng khoáng, nói chuyện không quá câu nệ.
“Lục Trạch đúng là như vậy đó, lúc nào cũng bận rộn công việc, dạo gần đây hình như còn bận hơn.” Nói đến đây, Tiêu Tử Nguyệt khẽ nhíu mày, một cái nhíu mày rất nhẹ, gần như không thể nhận ra. Cô muốn bồi dưỡng tình cảm với Lục Trạch, nhưng đối phương luôn tỏ ra rất bị động và hờ hững.
Tiêu Tử Nguyệt thậm chí còn hoài nghi rằng, Lục Trạch căn bản là không hề để tâm đến người vợ chưa cưới như cô.
Các bạn thân nhận ra tâm trạng của cô, vội lên tiếng an ủi.
“Đàn ông ai mà chẳng coi trọng sự nghiệp, chắc là Lục tổng còn coi trọng sự nghiệp hơn nữa thôi.”
“Đúng đó, cậu xem Lục Trạch tuy rằng ít dành thời gian cho cậu, nhưng bên cạnh anh ấy vẫn luôn trong sạch, không giống như những người khác, suốt ngày cặp kè với bồ nhí.”
Lời an ủi này cũng đúng là thật. Tiêu Tử Nguyệt phần nào cảm thấy thoải mái hơn. Thái độ của Lục Trạch tuy lạnh nhạt, nhưng anh cũng rất tôn trọng cô, chưa bao giờ có ý nghĩ xằng bậy hay trăng hoa.
Cha của Tiêu Tử Nguyệt rất mực yêu thương mẹ cô, sau khi mẹ cô qua đời thì không hề tái hôn. Chứng kiến sự chung tình của cha và sự hỗn loạn trong giới thượng lưu, Tiêu Tử Nguyệt không mong đợi cuộc hôn nhân của mình sẽ tràn đầy tình yêu nồng thắm, cô chỉ hy vọng hai người có thể tôn trọng nhau như khách là đủ.
Đúng lúc này, Hạ tiểu thư mím môi, vẻ do dự. Cô đã biết được một vài tin tức, nhưng có nên nói ra hay không?
Nhưng cô cũng không chắc chắn tính xác thực của tin tức này, nhỡ đâu là tin giả thì chẳng phải sẽ phá hỏng mối quan hệ giữa Tiêu Tử Nguyệt và vị hôn phu của cô sao?
Tiêu Tử Nguyệt đúng lúc nhận thấy vẻ mặt khác thường của Hạ tiểu thư, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Hạ tiểu thư cắn răng, cuối cùng vẫn quyết định kể cho Tiêu Tử Nguyệt nghe những gì mình đã nghe được.
“Thì là… Tử Nguyệt này, tôi có một người bạn sống ở khu biệt thự Lệ Cảnh, cô ấy kể với tôi rằng…” Hạ tiểu thư ấp úng nói, vẻ mặt đầy do dự: “Lục Trạch gần đây thường xuyên xuất hiện ở khu đó…”
Đôi mắt phượng tuyệt đẹp của Tiêu Tử Nguyệt hoi hơi xếch lên.
Gần đây bận rộn, thường xuyên xuất hiện ở một khu dân cư nào đó… Với sự nhạy bén của giới thượng lưu, cô đã liên tưởng đến một số chuyện.
Nhưng Tiêu Tử Nguyệt không vội vàng đưa ra kết luận, mà chỉ ra hiệu Hạ tiểu thư nói tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=35]
Hạ tiểu thư nhắm mắt nói một hơi hết những gì mình biết: “Cô ấy thấy Lục Trạch đi dạo cùng một người phụ nữ, nghi ngờ là anh ấy đang ‘kim ốc tàng kiều’ ở đó.”
(Kim ốc tàng kiều: ví von việc đàn ông lén lút nuôi tình nhân trong một căn nhà đẹp)
Khu biệt thự Lệ Cảnh nằm ở phía nam thành phố, thuộc vùng ngoại ô, phong cảnh tuyệt đẹp, là địa điểm dưỡng lão lý tưởng của giới nhà giàu. Vì khu biệt thự này mới được mở bán, số người chuyển đến ở còn rất ít, nên đây có thể là một nơi lý tưởng để nuôi dưỡng tình nhân.
Chỉ là, Lục Trạch, một người có tính cách lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy, thật sự sẽ lén lút tìm tình nhân sau lưng cô sao?
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Tử Nguyệt là không tin. Nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện “tri nhân tri diện bất tri tâm” (hiểu người hiểu mặt, khó lòng hiểu tim), cô vẫn muốn suy xét đến trường hợp xấu nhất.
Là đại tiểu thư duy nhất của gia tộc Tiêu Thị, Tiêu Tử Nguyệt không phải là kiểu phụ nữ hễ nghe được tin đồn thất thiệt là sẽ lập tức tìm đến cửa nhà của đối phương.
Đằng sau cô còn có cả gia tộc Tiêu Thị hùng mạnh chống lưng, việc điều tra một sự việc đối với cô mà nói cũng không hề khó. Đợi đến khi điều tra rõ chân tướng, cô sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.
Thái độ của Tiêu Tử Nguyệt rất rõ ràng. Cô có thể chấp nhận việc Lục Trạch từng có bạn gái hoặc tình nhân trong quá khứ, nhưng một khi hai người đã xác định quan hệ yêu đương, thì cả hai nên chung thủy với nhau. Nếu tin đồn kia là sự thật, hành vi của Lục Trạch chẳng khác nào chà đạp lên lòng tự trọng và danh dự của Tiêu Tử Nguyệt cô.
Cô tuyệt đối không thể nhân nhượng chuyện này.
Cha Tiêu tan làm về nhà, liền thấy con gái mình đang ngồi trên sofa với vẻ mặt cau có.
“Sao vậy con?” Cha Tiêu cởi áo vest, đưa cho quản gia: “Sao trông con có vẻ không vui thế kia, ai chọc giận con hả?”
“Không có gì đâu cha, chỉ là con nghe được một chuyện thôi.” Tiêu Tử Nguyệt nói một cách mơ hồ.
Cha Tiêu ngồi xuống bên cạnh con gái, đang định nhân cơ hội này nói chuyện tâm tình với con gái. Lần gần nhất hai cha con trò chuyện đã cách đây hai năm rồi, đó là vào một ngày trước khi hai nhà Tiêu – Lục đính hôn. Khi ấy, cha Tiêu đã hỏi dò Tiêu Tử Nguyệt xem cô có thực sự nguyện ý liên hôn với nhà họ Lục hay không, và Tiêu Tử Nguyệt đã gật đầu đồng ý.
Nhưng Cha Tiêu vừa mới chuẩn bị xong, Tiêu Tử Nguyệt lại không muốn nói gì thêm, chỉ nói rằng cô muốn tự mình xử lý chuyện này.
Cha Tiêu bất đắc dĩ, đành phải để con gái tự quyết định.
Tiêu Tử Nguyệt là người có chừng mực. Lúc trước, việc hai nhà Tiêu – Lục đính hôn là để đảm bảo dự án hợp tác có thể thuận lợi khởi động. Theo thời gian, dự án đã tiến triển tốt đẹp, vai trò của mối hôn ước này cũng từ từ giảm bớt, nhưng nó vẫn có thể mang lại lợi ích cho cả hai gia tộc.
Cha Tiêu rất thương yêu con gái. Một khi ông xác định Lục Trạch đã làm ra chuyện có lỗi với con gái mình, nhất định ông sẽ tìm mọi cách để trút giận giúp cô. Đến lúc đó, quan hệ giữa hai nhà sẽ trở nên căng thẳng, lợi ích đôi bên cũng sẽ bị tổn hại. Đó là điều mà Tiêu Tử Nguyệt không muốn thấy.
Thà rằng cứ để cô tự mình giải quyết mọi chuyện còn hơn.
Tiêu Tử Nguyệt đã có quyết định, liền lập tức tìm đến văn phòng thám tử tư có năng lực nghiệp vụ tốt nhất, chi một khoản tiền lớn để điều tra tin tức.
Một thời gian sau, Tiêu Tử Nguyệt nhận được tài liệu điều tra, cùng với lời xin lỗi đầy vẻ khó xử của thám tử.
“Tiểu thư Tiêu, thật xin lỗi, chúng tôi chỉ có thể điều tra được đến đây thôi. Vị tiểu thư Vân Xu kia dường như là đột nhiên xuất hiện trên thế giới này vậy, căn bản không thể tìm được bất kỳ thông tin gì về quá khứ của cô ấy. Chỉ biết rằng nơi đầu tiên cô ấy xuất hiện là cảng Đông Thành.” Thám tử cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ. Đội của họ đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này. Có những thành viên trong đội không tin có chuyện kỳ quái như vậy, đã điều tra đi điều tra lại nhiều lần, nhưng kết quả vẫn là con số không.
Hơn nữa, cho đến tận bây giờ, họ vẫn chưa chụp được bức ảnh chính diện nào của cô gái kia. Đối tượng điều tra hoặc là ở trong nhà, hoặc là đi tản bộ trong khu dân cư, lần nào cũng che chắn kín mít. Mà họ thì không thể tiếp cận quá gần, để tránh rút dây động rừng.
Vì khách hàng thúc giục muốn có tài liệu, họ chỉ có thể thu thập những thông tin hiện có, chỉnh lý lại cẩn thận rồi gửi cho cô.
Haizz, hy vọng vụ này sẽ không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của văn phòng họ.
Cúp điện thoại, Tiêu Tử Nguyệt mở tài liệu trên máy tính lên xem. Đúng như lời thám tử nói, tài liệu chỉ có vài trang ít ỏi, ảnh chụp cũng chỉ là ảnh chụp từ xa, chụp được cảnh người phụ nữ đang ôm một chú mèo Ragdoll mềm mại đáng yêu trên tay. Khí chất của người phụ nữ ấy tao nhã, mơ hồ, phảng phất hòa hợp làm một với khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp xung quanh.
Tài liệu cũng nói rằng Lục Trạch cứ cách ba bốn ngày lại đến đây một lần, nhưng chưa từng ở lại qua đêm, quan hệ giữa hai người cũng rất mập mờ.
Nói thật, nếu không phải bạn của Hạ tiểu thư vô tình nhìn thấy, có lẽ Tiêu Tử Nguyệt sẽ còn rất lâu nữa mới phát hiện ra động tĩnh của Lục Trạch.
Tiêu Tử Nguyệt thực sự có chút tò mò, Vân Xu là người đặc biệt đến mức nào, mà có thể khiến một người nổi tiếng là lạnh lùng vô tình như Lục Trạch phải hao tâm tổn trí che giấu sự tồn tại của cô như vậy.
Có lẽ, cô cần đích thân đến gặp mặt một lần.
Tiêu Tử Nguyệt là người có hành động mau lẹ. Ngay ngày hôm sau, cô đã lập tức đến tận nơi.
Trong phòng khách khu biệt thự Lệ Cảnh.
Vân Xu đang ngồi xổm trên sàn nhà, nhẹ nhàng lắc chiếc cần câu mèo trong tay. Chùm lông vũ màu cam nhanh chóng xẹt qua trong không khí, chú mèo Ragdoll đáng yêu cố gắng vươn những chiếc chân mèo nhỏ nhắn, kiên trì muốn bắt lấy món đồ chơi đang thu hút toàn bộ sự chú ý của nó.
Thân hình mềm mại của mèo vươn dài, lớp thịt mềm mại trên bụng rung lên theo từng động tác.
Bà Vương đang ở bên cạnh thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng liếc nhìn cảnh Vân Xu trêu mèo, không khỏi mỉm cười đầy ý vị.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Bà Vương mở màn hình theo dõi lên nhìn thoáng qua, một người phụ nữ xa lạ, xinh đẹp và tao nhã đang đứng trước cổng lớn. Dường như nhận thấy có người đang quan sát mình, người phụ nữ ấy nhìn thẳng vào camera.
Mí mắt bà Vương giật nảy lên, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Bà vội vàng bảo Vân Xu trở về phòng.
Bà Vương trước đây từng làm việc cho những gia đình giàu có, đã chứng kiến không ít cảnh vợ cả vì chồng bao nuôi tình nhân mà đến tận cửa lớn làm ầm ĩ. Có những bà vợ khi nổi giận lên thật sự rất đáng sợ, có thể làm trời long đất lở, bà nhìn mà thấy kinh hồn bạt vía.
Nhưng Vân Xu và Lục tiên sinh đâu phải là quan hệ tình nhân.
Là người luôn chăm sóc Vân Xu, bà Vương nhìn rõ ràng nhất. Lục tiên sinh có ý với Vân Xu, chỉ là vì một nguyên nhân nào đó mà chưa thể hiện ra ngoài, nhưng anh vẫn luôn lợi dụng ân tình của mình với Vân Xu để giữ cô ở lại nơi này.
Bà Vương muốn giúp Vân Xu, nhưng sức lực nhỏ bé của bà trước tập đoàn Lục Thị khổng lồ chẳng khác nào châu chấu đá xe, quá sức tự lượng mình.
Hiện tại, một vị tiểu thư xa lạ tìm đến tận cửa, bà Vương lập tức liên tưởng đến thân phận của Lục Trạch. Chắc chắn là có liên quan đến anh, tình huống xấu nhất có lẽ là vị tiểu thư này đã coi Vân Xu là tình nhân của Lục Trạch, đến tận cửa để làm nhục mặt cô.
Vẻ mặt khẩn trương, bà Vương vội vàng gửi tin nhắn cho Lục Trạch, rồi hồi hộp chờ đợi.
Tiêu Tử Nguyệt vẫn thản nhiên đứng trước cửa, chiếc túi xách nhỏ nạm kim cương tinh xảo treo hờ trên khuỷu tay, chậm rãi tiếp tục bấm chuông cửa.
Có vài người đi ngang qua đã chú ý đến động tĩnh ở đây.
Bà Vương không còn cách nào khác, chỉ có thể gắng gượng trấn tĩnh mở cửa.
Tiêu Tử Nguyệt đã đứng đợi ở ngoài cửa mười mấy phút, vẻ mặt xinh đẹp rạng rỡ vẫn bình tĩnh tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Cửa vừa mở, cô liền bước thẳng vào trong.
Người phụ nữ mở cửa khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt chất phác, ăn mặc giản dị, tay đang nắm chặt lấy tay nắm cửa, hẳn là người giúp việc.
A ha!
Lục Trạch xem ra rất coi trọng người phụ nữ kia, không chỉ cho cô ta ở trong căn nhà đứng tên mình, còn chu đáo mời người đến chăm sóc cô ta.
Ánh mắt Tiêu Tử Nguyệt đảo quanh phòng khách, với con mắt tinh tường của cô, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra căn nhà này đã được trang trí rất tỉ mỉ và tốn kém.
Quả thật là có vài phần hương vị “kim ốc tàng kiều”, chỉ không biết “kiều” này có xứng với những thứ này không mà thôi.
“Tiểu thư, xin hỏi cô có việc gì không?” Bà Vương cố gắng giữ cho giọng nói được bình tĩnh, không ngừng cầu nguyện Tiêu Tử Nguyệt mau chóng rời đi. Trong khoảng thời gian chung sống, bà đã sớm coi Vân Xu như con gái ruột, không hy vọng cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Ánh mắt Tiêu Tử Nguyệt chậm rãi chuyển sang người bà Vương: “Tôi đến tìm một người phụ nữ, tên cô ấy là Vân Xu.”
Giọng điệu của cô tao nhã, phát âm rõ ràng từng chữ, nhưng thái độ lại mang theo một tia kiên quyết.
Bà Vương da đầu căng thẳng, vội vàng nói dối: “Cô tìm nhầm rồi, ở đây không có ai tên như vậy cả.”
Tiêu Tử Nguyệt liếc nhìn bà một cái, ánh mắt như cười như không cười, trực tiếp bắt đầu đi lại trong phòng. Bà Vương nóng nảy, muốn ngăn cản cô: “Tiểu thư, cô làm vậy là không thích hợp đâu, đây là nhà riêng của dân đó.”
“Là vị hôn thê của Lục Trạch, tôi đến xem căn nhà đứng tên anh ấy một chút thì có gì quá đáng?” Tiêu Tử Nguyệt không để ý đến sự ngăn cản của bà Vương, cứ thế đi từ phòng này sang phòng khác.
“Không có ở đây.”
“Ngoài ban công cũng không có.”
Vậy thì chỉ còn lại phòng ngủ cuối cùng. Tiêu Tử Nguyệt đi về phía cửa phòng ngủ, bà Vương bên cạnh liều mạng ngăn cản cô, Tiêu Tử Nguyệt không muốn động tay động chân với người giúp việc, hai người giằng co nhau ở hành lang.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa phòng ngủ cách đó không xa bất ngờ mở ra.
Tiêu Tử Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt phượng từ từ mở to, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ, chiếc túi xách nhỏ trên tay rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc ấy, phảng phất như có vô số đóa hoa diễm lệ cùng nhau nở rộ trước mắt cô.
Trong sự hoảng hốt, Tiêu Tử Nguyệt đột nhiên hiểu ra cách làm của Lục Trạch.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận