Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 66: Thế giới 4: Nữ phụ ác độc bị lưu đày xuất ngoại (1)

Ngày cập nhật : 2025-06-06 20:06:19
[Nhiệm vụ đánh số: c-56225378
Hệ thống đánh số: t0000047
Nhiệm vụ thế giới: 《 Nữ giả nam trang: Hào môn bạn cùng phòng yêu tôi》.
Nhiệm vụ mục tiêu:
1. Làm Mạc Hồng Huyên, Giang Văn, Từ Nguyên Khải, Ấn Tiểu Hạ hối hận cả đời (Tiến độ hoàn thành?)
2. Trừng phạt Vân gia (Tiến độ hoàn thành?)
Hoàn thành cấp bậc: Chưa xác định
Đánh giá: Chưa xác định]

Tại Đông Thành, nhà họ Vân.

Sau bữa tối, ba người nhà họ Vân (cha Vân, mẹ Vân và Vân Bân) đang ngồi nghỉ ngơi ở phòng khách. Cha Vân nhìn con trai Vân Bân với ánh mắt đầy hài lòng và tự hào.

Vân Bân là niềm tự hào lớn nhất của ông. Vân Bân có khuôn mặt tuấn tú, năng lực xuất sắc và không thiếu thủ đoạn. Từ khi còn trẻ, anh đã là cánh tay phải đắc lực của cha Vân. Có thể nói, nếu không có Vân Bân, chỉ dựa vào năng lực của cha Vân, Vân thị không thể phát triển đến trình độ như ngày hôm nay, từ một gia tộc hạng hai tiến gần đến hàng nhất lưu.

Cha Vân nhớ lại những lời khen ngợi của bạn bè và đối tác về con trai mình, đặc biệt là lời khen của một đối tác lớn mới quen ngày hôm nay dành cho Vân Bân. Ông cảm thấy vô cùng nở mày nở mặt.

Cha Vân hắng giọng, khen ngợi: “Hôm nay con làm tốt lắm, Lý tiên sinh khen con suốt cả buổi. Hợp tác với ông ấy chắc chắn có thể thành công. Hai ngày tới, con tiếp tục chuẩn bị kỹ càng nhé, càng đến thời điểm mấu chốt càng không được lơ là.”

Vân Bân đáp lời cha, thần sắc không hề thay đổi: “Dạ, thưa cha.”

Mẹ Vân lo lắng nói: “Có cần phải khẩn trương vậy không? Hôm nay con trai mới khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, để nó nghỉ ngơi một chút có được không? Mẹ đã lâu không gặp con rồi, công việc có thể để ngày mai nói.”

Vân Bân sau khi tốt nghiệp đã vào công ty gia đình làm việc. Anh chuyển ra ngoài mua nhà ở riêng để tập trung phát triển sự nghiệp. Mẹ Vân ngày càng ít gặp con trai, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, khi công ty chuẩn bị tiếp đãi khách hàng lớn, hai mẹ con thậm chí không có nhiều cuộc gọi điện thoại.

“Mẹ hiền làm hư con.” Cha Vân nhẹ giọng trách mắng vợ: “Đàn ông con trai phải đặt tâm trí vào sự nghiệp. Nếu không thì bà cho rằng Vân thị phát triển được như ngày hôm nay là do trên trời rơi xuống à? Đó là do chúng ta vất vả làm việc mới có được thành quả này.”

“Nhưng mà……” Mẹ Vân vẫn không nói thêm gì nữa. Cha Vân luôn là người quyết định mọi việc trong nhà, bà có nói cũng vô ích, chỉ có Vân Bân mới có thể khuyên được ông vài câu.

Vân Bân nhìn cha mẹ, nói: “Mẹ, dạo này công việc công ty rất quan trọng. Chờ khi nào ký hợp đồng với khách hàng xong, con sẽ về nhà nhiều hơn.”

Mẹ Vân nghe con trai nói vậy thì sắc mặt tươi tỉnh hơn. Chồng và con trai đều dồn hết tâm sức cho sự nghiệp, bà một mình ở nhà đôi khi cảm thấy rất khó chịu.

Trên TV đang chiếu một quảng cáo. Trong quảng cáo, một bé gái ôm cổ mẹ một cách thân thiết, không ngừng làm nũng, vẻ mặt đầy ỷ lại. Người mẹ bị làm nũng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ nhưng đầy nuông chiều. Lời quảng cáo vang lên: “Con gái là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ.”

Mẹ Vân nhìn quảng cáo, ánh mắt chợt cứng đờ. Con gái… Bà cũng có một cô con gái xinh đẹp đáng yêu, nhưng con gái bà đã bị ép buộc đưa ra nước ngoài cách đây vài năm, không còn bất kỳ liên hệ nào với nhà họ Vân nữa.

Năm đầu tiên đưa con gái đi, Mẹ Vân đau lòng như dao cắt. Nhưng hôm nay, khi xem quảng cáo này, bà mới sực nhớ ra đứa con gái của mình. Chứng hay quên của con người thật đáng sợ, bà vậy mà đã quen với những ngày tháng không có con gái.

Những kỷ niệm về sự thân thiết giữa hai mẹ con, sự không thể tin được của con gái khi bị cưỡng ép đưa đi, giờ hồi tưởng lại vẫn khiến Mẹ Vân chua xót trong lòng.

Nhà họ Vân năm đó đã trực tiếp cấp cho Vân Xu một khoản sinh hoạt phí, bảo cô không cần quay về nước nữa, đồng thời đơn phương cắt đứt mọi liên hệ giữa Vân Xu và Vân gia. Mẹ Vân đến nay không biết con gái mình đang sống thế nào ở nước ngoài. Đứa trẻ đó có quen với cuộc sống ở đó không, trời lạnh có ai nhắc nhở con bé mặc thêm áo không, buồn bã có ai an ủi không… Nghĩ đến đây, Mẹ Vân không kìm được bắt đầu khổ sở.

Nếu Vân Xu không đi, nhất định sẽ mỗi ngày ở bên bà, bà cũng sẽ không phải giữ căn nhà trống trải.

Kỳ thực mẹ Vân đã từng nghĩ đến việc lén lút liên lạc với Vân Xu, nhưng bị cha Vân và Vân Bân ngăn cản. Họ nhắc bà đừng quên Vân gia rốt cuộc vì cái gì mà có thể phát triển lớn mạnh. Mẹ Vân cuối cùng đã từ bỏ con gái, lựa chọn chồng và con trai.

Tính đến nay, Vân Xu ra nước ngoài đã khoảng tám năm, cô bé không phải là bị tống xuất đi du học mà tương đương với bị gia tộc lưu đày, năm đó người liên quan chắc cũng nên nguôi giận rồi. Mẹ Vân nghĩ, có lẽ bà có thể đón con gái trở về? Bà muốn gặp con gái.

“Mẹ… có chuyện muốn nói với hai người.” Mẹ Vân nói, thu hút sự chú ý của hai người. Khi cha Vân và Vân Bân nhìn bà với ánh mắt dò hỏi, bàn tay bà đặt trên đầu gối hơi khẽ cuộn tròn, hít sâu một hơi nói: “Mẹ muốn đưa Xu Xu về.”

“Tám năm rồi, con bé rời đi đã tám năm, chịu trừng phạt cũng đủ lâu rồi.”

Không khí phòng khách nháy mắt đình trệ, người hầu làm việc lâu năm da đầu căng thẳng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng giảm bớt sự tồn tại, đã từng mỗi lần nhắc đến tiểu thư Vân Xu, bầu không khí Vân gia liền sẽ nặng nề một đoạn thời gian.

Cha Vân và Vân Bân im lặng. Mẹ Vân bướng bỉnh nhìn đôi cha con.

Cha Vân nói: “Vì sao đột nhiên nhắc tới con bé?”
“Em nhớ con gái em thì cần lý do sao, con bé là con em mười tháng mang nặng đẻ đau đó!” Mẹ Vân đau khổ nói: “Con bé đáng lẽ phải ở bên cạnh em để em nũng nịu, bây giờ em lại đến mặt mũi con bé ra sao cũng không biết!”

“Chúng ta lẽ ra là một nhà bốn người ngồi ở đây……” Giọng bà càng ngày càng nhỏ, cũng càng ngày càng khó chịu.

Cha Vân thở dài nói: “Năm đó chúng ta cũng là bất đắc dĩ, Mạc gia đứng đầu Đông Thành, họ ép buộc chúng ta phải đưa con bé ra nước ngoài, Vân gia biết làm sao bây giờ?”

Vân Bân thờ ơ liếc nhìn cha một cái, ông ấy cũng thật giỏi tìm lý do cho mình. Nhưng mà Vân Xu đi nước ngoài đã tám năm rồi, anh gần như quên mất mình còn có một đứa em gái.

Lòng dạ phụ nữ luôn mềm yếu, anh hiểu mẹ Vân nhớ con, cho Vân Xu về cũng không sao, mấy người kia đã sớm quên cô từ lâu rồi, ai còn nhớ đến một người đáng ghét thời trẻ nữa chứ. Hơn nữa với sự kiểm soát của anh đối với Vân gia, đối phương căn bản không gây ra chút sóng gió nào, vả lại, vừa hay có thể để cô ấy kết hôn vì gia tộc. Vân Xu chắc chắn sẽ rất vui, bản thân còn có thể trở lại Vân gia. Nhưng mà vẫn phải nói chuyện trước với mấy người kia một tiếng.

Cha Vân vẫn tìm cách thoái thác: “Anh cũng nhớ Xu Xu, nhưng đưa con bé về không phải chuyện đơn giản như vậy, sơ sẩy một chút là sẽ chọc giận Mạc gia, đến lúc đó Vân gia sẽ gặp xui xẻo.”

Nói không có tình cảm với con gái là giả, nhưng trong lòng cha Vân, con gái không quan trọng bằng lợi ích của gia tộc.

Mẹ Vân vẫn cầu xin nhìn chồng, hy vọng ông có thể nghĩ ra cách.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=66]


“Mẹ, không cần lo lắng, con sẽ nghĩ cách.” Vân Bân nói: “Mẹ nói đúng, con bé chịu phạt như vậy là đủ rồi.”

Cha Vân vội kêu lên: “Từ từ, thế Mạc gia thì sao bây giờ?”

Vân Bân nói: “Không cần lo, con sẽ đi nói rõ ràng với Mạc Hồng Huyên.”

Cha Vân nhớ tới con trai và người thừa kế Mạc gia có quan hệ khá tốt, nhẹ nhàng thở ra, như vậy là tốt nhất, Vân gia không cần phải chịu bất kỳ tổn thất nào.

Mẹ Vân mong đợi nhìn con trai: “Em gái con trở về là nhờ vào con, con bé sẽ biết ơn con.”

Biết ơn? Có lẽ vậy.

Vân Bân nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định gọi điện hẹn Mạc Hồng Huyên và Ấn Tiểu Hạ đi ăn. Anh chọn đúng nhà hàng mà năm xưa cả nhóm hay tụ tập. Đương nhiên, trong buổi gặp mặt này không có Vân Xu, vì cô ấy luôn bị mọi người xa lánh.

Là người mời, Vân Bân đến nhà hàng trước, đặt sẵn một bàn đầy rượu và món ăn ngon, rồi ngồi yên tĩnh chờ khách đến.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng ăn riêng mở ra, một đôi trai tài gái sắc bước vào. Chàng trai thì đẹp trai lịch lãm, cô gái thì xinh xắn duyên dáng, nhìn rất xứng đôi.

Vân Bân đứng dậy tươi cười đón tiếp: “Lâu quá không gặp, Hồng Huyên, Tiểu Hạ! Dạo này hai người khỏe không?”

Mạc Hồng Huyên kéo ghế ngồi xuống ngay, đáp lời: “Tạm ổn, chỉ là gần đây phải giải quyết nhiều việc nhỏ nhặt quá, hơi mệt.”

Ấn Tiểu Hạ cũng ngồi xuống cạnh Vân Bân, nói thêm: “Anh Hồng Huyên còn đỡ đó, nhìn anh Từ Nguyên Khải kìa, ngày nào cũng bay đi bay về mà có than vãn gì đâu.”

“Thôi thôi thôi, tại anh hết, được chưa?” Mạc Hồng Huyên có vẻ không muốn nghe cằn nhằn nữa, mất kiên nhẫn lên tiếng.

Ấn Tiểu Hạ bĩu môi, nuốt lại những lời định nói.

Vân Bân quan sát cặp đôi sắp cưới này nói chuyện với nhau, thấy hơi buồn cười.

Ngày xưa yêu đương ồn ào náo nhiệt là thế, giờ lại thành ra thế này.

Đúng là chuyện đời khó đoán.

Mạc Hồng Huyên lên tiếng: “Vân Bân, nghe nói gần đây cậu lại giúp công ty ký được một hợp đồng lớn, giỏi thật đó!”

Vân Bân khiêm tốn đáp: “Chỉ là may mắn thôi, tôi với ông Lý khá hợp ý nhau.”

“Cậu lại bắt đầu khiêm tốn rồi, hợp đồng đâu phải chỉ nói chuyện hợp ý là xong đâu.” Mạc Hồng Huyên cười nói: “Trong đám mình, chỉ có cậu là vẫn y như xưa thôi, giỏi thật đấy.”

Ấn Tiểu Hạ cũng nói theo: “Đúng là Vân học trưởng không khác xưa là mấy.”

Dù là cách cư xử hay tính cách đều vậy.

Ba người trò chuyện một lúc.

Vân Bân mới đi vào chủ đề chính: “Hồng Huyên này, hôm nay hẹn cậu ra đây là có chuyện muốn hỏi ý kiến cậu.”

“Ý kiến của tôi á?” Mạc Hồng Huyên buông đũa: “Chuyện gì?”

Vân Bân vốn được ba của Mạc Hồng Huyên đánh giá cao về năng lực, giờ lại muốn hỏi ý kiến mình, Mạc Hồng Huyên thấy tò mò.

Vân Bân nói ngắn gọn sự việc, rồi giải thích: “Vân Xu đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, chắc cũng đã hiểu ra lẽ phải rồi. Mẹ tôi dạo này lại hay nhắc đến con bé, nên tôi muốn đón nó về ở với mẹ một thời gian.”

“Nhưng mà dù sao cũng muốn nghe ý kiến của mọi người, nhất là vì năm xưa Vân Xu đã làm tổn thương Tiểu Hạ.”

Chuyện là, ông cụ Vân gia năm xưa đã cứu mạng ông cụ Mạc gia, nên hai nhà mới định ra hôn ước. Chứ với địa vị của Vân gia mà muốn kết thông gia với Mạc gia thì khó như lên trời.

Mạc Hồng Huyên từ nhỏ đã biết mình có một người vợ chưa cưới, nhưng anh chẳng thích cô ấy chút nào, chỉ thấy đó là gánh nặng gia đình áp đặt, trói buộc cuộc đời mình.

Dù anh có phản đối thế nào, người kia cứ như vết nhơ không thể rửa sạch, dính chặt lấy anh.

Lên cấp ba, Mạc Hồng Huyên mới thoát khỏi được tai họa này.

Trường cấp ba Lạc Tư là trường nam sinh, chỉ nhận học sinh nam, Mạc Hồng Huyên quyết định ở lại trường, không về nhà nữa. Như vậy anh sẽ không phải chạm mặt cô vị hôn thê đáng ghét kia nữa. Ở trường, anh bất ngờ phát hiện bạn cùng phòng, người đỗ thủ khoa vào trường, lại là một nữ sinh.

Cuộc sống tẻ nhạt bỗng trở nên thú vị, Mạc Hồng Huyên dĩ nhiên không vạch trần chuyện này, ngược lại còn trêu chọc cô bạn không ngừng. Trong những ngày tháng mập mờ ấy, hai người dần nảy sinh tình cảm.

Ở bên Ấn Tiểu Hạ, ngày nào cũng nhẹ nhàng vui vẻ.

Mạc Hồng Huyên quyết tâm tìm cách hủy hôn ước để được ở bên Ấn Tiểu Hạ. Nhưng vị hôn thê kia hình như đã phát hiện ra Ấn Tiểu Hạ là nữ, định tố cáo cô. Sau khi bị anh và bạn bè ngăn cản, cô lại không từ bỏ ý định, uy hiếp người anh trai ốm yếu của Ấn Tiểu Hạ, khiến bệnh tình anh ấy trở nặng.

Ấn Tiểu Hạ ban đầu giả trai vào học viện Lạc Tư cũng là vì muốn giữ học bổng cho người anh trai đang bệnh tật của mình.

Anh trai bệnh nặng khiến Ấn Tiểu Hạ đau lòng vô cùng, Mạc Hồng Huyên cũng giận tím mặt. Anh cho rằng vị hôn thê kia là một người con gái độc ác, nên đã cầu xin cha mình dùng thế lực gia tộc đưa cô ra nước ngoài.

Nhà họ Vân cũng biết điều, sau khi hiểu rõ chân tướng sự việc, nghe theo lời khuyên của Vân Bân, quyết định từ bỏ cuộc hôn nhân này. Vân Bân nói rằng ai làm sai thì phải chịu trách nhiệm.

Chuyện này khiến Mạc Hồng Huyên có cái nhìn khác về Vân Bân, anh thấy Vân Bân rất biết phải trái. Vị hôn thê kia thì ác độc thật, nhưng anh trai cô ta lại rất hiểu chuyện. Hơn nữa, ông cụ nhà họ Vân từng cứu mạng ông nội anh, nên sau này Mạc Hồng Huyên đã tạo nhiều điều kiện thuận lợi cho nhà họ Vân, trong đó có cả việc bồi thường cho nhà họ Vân vì chuyện đưa con gái họ ra nước ngoài.

Hôn ước được giải trừ như ý nguyện, cuối cùng Mạc Hồng Huyên và Ấn Tiểu Hạ chính thức hẹn hò. Hai người đính hôn sau khi tốt nghiệp cấp ba.

Anh trai của Ấn Tiểu Hạ cũng tốt nghiệp Lạc Tư, mọi chuyện đều rất hoàn hảo.

Nhiều năm trôi qua, Mạc Hồng Huyên cũng như Vân Bân, đã quên hẳn Vân Xu. Giờ Vân Bân nhắc đến, anh mới nhớ ra cô nàng vị hôn thê cũ vẫn còn ở nước ngoài.

Khi chuyện năm xưa xảy ra, Mạc Hồng Huyên từng nghĩ Vân Xu là một người con gái độc ác. Nhưng lớn lên rồi nghĩ lại, cô cũng chỉ là muốn bảo vệ hôn ước của mình thôi, tiếc là đã dùng sai cách, khiến mọi người càng thêm chán ghét cô.

Dù đến bây giờ, anh vẫn không có chút thiện cảm nào với Vân Xu.

Nhưng Vân Bân thì anh lại khá quý mến, hai người là bạn bè tốt. Nếu Vân Bân muốn đón em gái về, Mạc Hồng Huyên cũng không ý kiến gì, dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi.

Chuyện cũ bỏ qua đi.

Chỉ cần Vân Xu về nước mà không gây khó dễ cho Tiểu Hạ nữa là anh sẽ không chấp nhặt gì.

Đã quyết định trong lòng, Mạc Hồng Huyên vẫn muốn hỏi ý kiến của Ấn Tiểu Hạ. Tình cảm của hai người tuy không còn nồng nhiệt như xưa, nhưng dù sao cũng là mối tình đầu sâu đậm, anh vẫn rất coi trọng cô.

“Tiểu Hạ, em nghĩ sao?”

Ấn Tiểu Hạ khẽ mỉm cười. Là con gái, cô nhạy cảm hơn về tình cảm nên sớm nhận ra Mạc Hồng Huyên không còn yêu mình say đắm như trước. Nhưng cô vẫn không rời bỏ anh.

Giờ phút này, thái độ của Mạc Hồng Huyên cho thấy cô vẫn có vị trí quan trọng trong lòng anh.

Hình dung về Vân Xu ở nước ngoài hiện lên trong đầu Ấn Tiểu Hạ, lòng cô thoáng gợn sóng. Cô vẫn nhớ như in hình ảnh cô tiểu thư tôn quý kiêu kỳ năm xưa, đứng trước mặt cô tự giới thiệu mình là vị hôn thê của Mạc Hồng Huyên.

Cô khẽ nâng cằm, cử chỉ tao nhã, đúng là khí chất được bồi dưỡng từ nhỏ, như đóa hoa quý trong nhà kính.

Còn khi đó, cô mặc bộ đồng phục nam sinh rộng thùng thình, tóc cắt ngắn cũn cỡn, chẳng giống con gái chút nào, như cây cỏ dại ven đường.

Ấn Tiểu Hạ đã từng cảm thấy tự ti và chua xót vô cùng. Đó là dáng vẻ mà cả đời này cô cũng không thể nào có được. Dù bây giờ nhớ lại, cô vẫn thấy có chút khó chịu.

Nhưng trước mặt chồng chưa cưới và người học trưởng đáng tin cậy, cô không thể nói mình không muốn Vân Xu về nước, như thế sẽ có vẻ hẹp hòi.

Vì thế cô nói: “Chuyện cũng qua lâu rồi mà, em với anh trai cũng không để bụng nữa. Năm xưa Vân Xu còn nhỏ dại, nhất thời nghĩ quẩn cũng có thể hiểu được. Chỉ cần sau này cô ấy về nước đừng như xưa nữa là được.”

Ánh mắt Mạc Hồng Huyên dịu dàng hẳn xuống, Tiểu Hạ vẫn luôn như vậy.

Vân Bân nói: “Yên tâm đi, sau khi em ấy về nước, tôi sẽ để mắt đến em ấy hơn.”

Anh mỉm cười, nhưng trong lòng lại nghĩ ngợi, cô gái năm xưa mình từng có cảm tình giờ đã thành ra thế này.

Thời gian đúng là vô tình thật.

……

Một trang viên rộng lớn ở châu Âu.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống hành lang cổ kính, bóng nắng lấp lánh trên nền đá hoa cương. Bên phải hành lang là những cột trụ chạm khắc hoa văn tinh xảo, kể về những câu chuyện thần thoại xưa.

Tiếng bước chân vững chãi từ xa vọng lại. Người hầu được huấn luyện bài bản thoáng nhìn người tới rồi vội vàng tránh đường.

Một người con gái dáng người thanh tú, bước đi thẳng tắp. Cô tóc ngắn gọn gàng, mặt lạnh tanh, ẩn sau bộ vest đen là cơ bắp săn chắc.

Đi qua hành lang dài, người con gái bước ra vườn hoa.

Trong tầm mắt, muôn hoa khoe sắc đua nở. Toàn những giống hoa quý hiếm, đem ra ngoài kia đều là trân phẩm có tiền cũng khó mua, phải được nâng niu chiều chuộng lắm. Ở đây, chúng lại như hoa dại bình thường,tùy ý mọc giữa đất trời.

Giữa vườn hoa có một chiếc xích đu màu trắng, dây leo xanh mướt quấn quanh, điểm xuyết những đóa hoa lam nhạt xinh xắn. Ghế xích đu khẽ đung đưa, thấp thoáng bóng người mảnh mai.

Ánh mắt người con gái dịu lại khi nhìn thấy bóng hình ấy.

Cô bước đến bên xích đu, nhẹ giọng gọi: “Tiểu thư.”

Cô gái ngồi trên xích đu nghiêng đầu. Khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết hiện ra, khiến cả vườn hoa như bỗng chốc ánh sáng, trở thành nền cho vẻ đẹp ấy. Ngàn hoa đua nở cũng chẳng sánh bằng một ánh mắt của cô.

Vân Xu tươi cười nói: “Sương Sương, chị đến rồi à.”

Nụ cười của cô quá đỗi xinh đẹp, khiến vẻ mặt lạnh lùng của Lam Sương tan biến không chút dấu vết.

“Tôi nghe người hầu nói tiểu thư đã ngồi đây hơn một tiếng rồi, sao không vào nhà nghỉ ngơi ạ?” Lam Sương hỏi.

Vân Xu thở dài: “Tại chán quá, chẳng có gì thú vị cả.”

Tuy trang viên rộng lớn, nhưng chỗ nào có thể khám phá thì cô đã đi hết rồi. Cứ buồn bực trong phòng đọc sách mãi cũng chán, thà ra vườn hóng gió còn hơn.

Lam Sương đề nghị: “Vậy tiểu thư muốn ra ngoài dạo chơi không ạ?”

Vân Xu lắc đầu: “Ngoài kia cũng chán phèo. Hoặc là đi dạo phố mua sắm, hoặc là đi uống trà với mấy người kia, vẫn cứ chán ngắt.”

Lần nào có chuyện gì, cô còn chưa kịp mở lời thì đã có người ra tay giúp cô giải quyết rồi.

Lam Sương thấy khó xử. Cuộc sống của cô ngoài việc bảo vệ Vân Xu ra thì chỉ có luyện tập, chẳng biết làm thế nào để Vân Xu vui vẻ.

Vân Xu vẫy tay về phía cô: “Đừng lo lắng, em chỉ ngồi đây giết thời gian thôi mà. Chị lại đây ngồi với em đi, cùng chơi với em một lát nhé.”

Lam Sương vô thức lắc đầu.

Vân Xu nhìn cô với vẻ mặt đáng thương.

Lam Sương đành khuất phục.

Cô cứng đờ người ngồi xuống cạnh Vân Xu. Ghế xích đu trải thảm lông mềm mại, bên cạnh còn có gối ôm, nhưng những thứ đó chẳng thu hút được sự chú ý của Lam Sương. Tâm trí cô đặt hết vào thân hình mềm mại đang tựa vào mình.

Vừa nhẹ vừa mềm, cứ như bông ấy, cô nghĩ.

Vân Xu tựa đầu vào vai Lam Sương, thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm với cô, cơn buồn ngủ đột nhiên kéo đến. Cô khép mắt, mặc kệ mình chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một lát vậy.

Tiếng thở đều đều vang lên. Vai Lam Sương đang căng cứng dần dần thả lỏng. Cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tiểu thư ngủ say, chắc chắn sẽ giống thiên sứ, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu. Cô cầm chiếc khăn khoác lên người Vân Xu, động tác vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu.

Vân Xu tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ. Rèm cửa dày nặng đã được kéo kín mít.

Cô ngồi dậy mở cửa sổ, ánh tà dương đỏ rực ngoài cửa sổ. Lúc này cô mới nhận ra mình đã ngủ một giấc đến tận chiều tối.

Vậy là người ấy chắc cũng về rồi.

Vân Xu thay quần áo rồi mở cửa phòng. Người hầu gái đang đứng trước cửa, định gõ cửa thì hai người chạm mặt nhau.

Mặt người hầu gái đỏ bừng lên, vội lùi lại một bước, lắp bắp nói: “Tiểu, tiểu thư, chủ nhân đang đợi tiểu thư ở thư phòng ạ.”

“Được rồi, tôi biết rồi, cô cứ đi làm việc đi.” Vân Xu mỉm cười đáp.

Mặt người hầu gái càng đỏ hơn. Cô ngắm theo bóng lưng Vân Xu, tim đập thình thịch. Tiểu thư xinh đẹp quá mức cho phép, nhan sắc ấy suýt chút nữa đã hạ gục cô tại chỗ rồi. Thật may mắn biết bao mới có thể làm việc ở trang viên này.

Vân Xu đẩy cửa thư phòng bước vào. Người đàn ông tóc vàng nghe tiếng động liền xoay người lại.

Anh ta có ngũ quan cực kỳ anh tuấn, đường nét sâu sắc, đúng chuẩn vẻ đẹp châu Âu. Đôi mắt màu xanh biển như phủ một lớp sương mù, ánh mắt lạnh lùng, khí chất bức người.

Hầu hết mọi người khi đối diện với anh đều cần một chút dũng khí.

“Leonard, anh về rồi à.” Vân Xu vui vẻ chào hỏi.

Người đàn ông đã thu hồikhí thế ngay khi cô bước vào. Anh cất cuốn sách vừa rút vào giá, rồi bước về phía cô: “Ừ, anh nghe nói em vừa ngủ ở vườn hoa, mệt lắm sao?”

Rõ ràng là người châu Âu, nhưng anh lại nói tiếng Hoa lưu loát, thậm chí cả trang viên này cũng nói tiếng Hoa để chiều theo ý Vân Xu.

Vân Xu không khỏi than thở: “Không phải mệt, tại chán quá thôi.”

Leonard khựng lại một chút, nói: “Xin lỗi em, dạo này anh bận quá, không tới chơi cùng em được.”

Vân Xu buồn bã cúi đầu. Cô muốn Leonard và Sương Sương có thể ở bên cô nhiều hơn, nhưng một người thì bận công việc, một người thì bận luyện tập.

Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, mang theo chút bất đắc dĩ và chiều chuộng.

“Hôm nay anh có chuyện muốn nói với em.” Người đàn ông tóc vàng nhìn sâu vào đôi mắt người đẹp trước mặt: “Số điện thoại em không dùng mấy năm trước bỗng nhiên có người gọi lại. Người nhà của em nói muốn đón em về nước.”

“Em nghĩ thế nào? Có muốn về không?”

Câu nói của anh thu hút sự chú ý của Vân Xu. Thật ra cô đã gần quên mất mình còn có người nhà ở quê nhà. Không phải cô không quan tâm đến họ, mà là sự tồn tại của họ trong lòng cô quá nhạt nhòa.

Sáu năm trước, Vân Xu bị sốt cao ngất xỉu bên đường, suýt chút nữa mất mạng. Chính Leonard đã nhìn thấy và đưa cô về chăm sóc tận tình. Sau khi khỏi bệnh, Vân Xu phát hiện mình đã quên rất nhiều chuyện, kể cả vì sao mình lại lưu lạc đến nước ngoài.

Cô mơ hồ nhớ rằng mình có người thân ở quê nhà, nhưng khi cô lấy điện thoại ra gọi thì những số điện thoại được lưu là “ba ba”, “mẹ”, “anh trai” đều không liên lạc được.

Leonard đã nhờ người giúp cô gọi lại, nhưng người nghe máy bên kia vừa nghe tên cô thì liền cúp máy ngay, chỉ để lại một câu lạnh lùng, bảo cô “tỉnh táo lại đi”.

Lúc ấy Vân Xu vừa hoang mang vừa tủi thân. Cô vừa mới khỏi bệnh nặng, chỉ mong được người thân an ủi thôi, cớ sao họ lại đối xử với cô như vậy?

Mảnh ký ức vụn vặt khiến cô bơ vơ nhìn chàng trai tóc vàng đang ngồi bên mép giường, không biết phải đi đâu về đâu.

Chàng trai tóc vàng vẫn lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt xanh như biển cả. Anh không bình luận gì về người nhà của cô, chỉ bảo cô cứ yên tâm ở lại đây.

Khi ấy anh vẫn còn là một chàng thiếu niên, nhưng cách cư xử lại trầm ổnnhư người lớn, khiến Vân Xu cảm thấy vô cùng an tâm.

Thế là cứ như vậy, sáu năm đã trôi qua.

Bình Luận

2 Thảo luận