Yến tiệc ở Hải Thành đã tàn từ lâu, thư phòng của Khuyết Tư Viễn trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Chàng trai tuấn tú cởi bộ đồ vest đắt tiền, vứt lên ghế sofa da một cách tùy ý. Bên dưới lớp áo lịch lãm là thân hình vạm vỡ, khỏe khoắn ẩn hiện trong ánh đèn vàng dịu nhẹ.
Anh ngồi xuống bàn làm việc, ánh đèn hắt lên gương mặt góc cạnh, làm dịu đi vẻ lạnh lùng thường thấy.
Ngón tay thon dài gõ nhịp đều đặn lên mặt bàn gỗ, tiếng lộc cộc nhẹ nhàng phá tan sự im lặng. Khuyết Tư Viễn đang mải mê suy nghĩ về Cố Tu Thành và những chuyện đã xảy ra ở buổi tiệc.
Hơn một năm sống ở Hải Thành, anh đã nắm rõ mọi chuyện trong giới thượng lưu ở đây. Cố Tu Thành, vị tổng giám đốc lạnh lùng đó, chẳng hề che giấu sự quan tâm đặc biệt của mình dành cho cô bạn thanh mai trúc mã.
Những hành động Cố Tu Thành làm cho tiểu thư nhà họ Tần, ai ai cũng bàn tán xôn xao, ca tụng đó là một tình yêu đẹp như mơ. Nhưng hôm nay, chỉ một câu nói của Cố Tu Thành đã lật ngược tất cả, hoàn toàn đi ngược lại những gì mọi người vẫn nghĩ.
Anh ta phủ nhận mối quan hệ với Tần Mạn Ngữ trước mặt bao nhiêu người! Mới đây thôi mà, thái độ đã thay đổi chóng mặt. Ngay cả Khuyết Tư Viễn cũng cảm thấy bất ngờ và tò mò.
Tiểu thư nhà họ Tần kia, chắc chắn là mất mặt hết chỗ nói. Nhưng Khuyết Tư Viễn chẳng hề thấy thương cảm. Cố Tu Thành, người trong cuộc, đã bị sự tin tưởng mù quáng vào cô bạn thanh mai che mắt, chẳng mảy may nghi ngờ gì. Nhưng Khuyết Tư Viễn, vì một chuyện bí mật, đã sớm điều tra rõ ràng mọi thứ rồi.
Trong đó, có cả Như Thu, mỹ nhân ngư bên cạnh Cố Tu Thành.
Khuyết Tư Viễn có một người bác họ, một nhân vật rất có thế lực, nếu không có xích mích với gia tộc, có lẽ anh đã phải gọi người đó là bác. Vị bác họ này từng chăm sóc Khuyết Tư Viễn khi anh còn nhỏ, nên anh vẫn giữ liên lạc và biết rằng bác có nuôi một bé gái.
Anh từng ngỏ ý muốn gặp mặt hai người nhưng bị bác từ chối thẳng thừng. Khuyết Tư Viễn thấy lạ nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của người lớn.
Sau khi bác họ đột ngột qua đời, Khuyết Tư Viễn định tìm cô để giúp đỡ, nhưng cô đã chuyển đi nơi khác. Chuyện này tạm thời bị gác lại. Không lâu sau, Khuyết Tư Viễn nhận được một lá thư, bên trong là những lời nhắn nhủ cuối cùng của bác, yêu cầu anh giải một câu đố khó. Nếu thành công, anh sẽ nhận được một món đồ gia truyền, nếu không thì thôi.
Khuyết Tư Viễn dốc hết sức lực giải câu đố, cuối cùng cũng thành công và nhận được món đồ bác để lại: những tài liệu mật của gia tộc, có giá trị rất lớn đối với anh. Ngoài ra, còn có một tấm ảnh. Trong ảnh là một bóng hình xinh đẹp tuyệt trần, cùng với chiếc đuôi cá màu bạc lung linh như mơ.
Ở mặt sau tấm ảnh, bác họ để lại một dòng tin nhắn đầy ẩn ý. Nhưng Khuyết Tư Viễn vẫn đoán ra được ý nghĩa sâu xa: mỹ nhân ngư này chính là con gái nuôi của bác. Thảo nào bác luôn ngăn cản việc gặp mặt.
Nguyên do là vậy.
Bác lâm bệnh nặng, vội vã để lại lời nhắn, cố gắng trong những giây phút cuối cùng để tạo ra câu đố, nhờ bạn bè kiểm tra phẩm chất và năng lực của Khuyết Tư Viễn. Chỉ khi xác định anh đủ tốt, bác mới tiết lộ sự tồn tại của cô.
Sợ tấm ảnh bị lộ ra, ngay cả lời nhắn cũng viết rất mơ hồ, không có ảnh chụp trực diện của cô. Bác họ đã bảo vệ cô cẩn thận hết mực, lo toan mọi thứ cho cô trước khi qua đời.
[Báccứ nghĩ sẽ được ở bên con bé thật lâu, thật lâu, ai ngờ số phận khó lường, thật là nghiệt ngã.]
Câu chữ ngắn ngủi, nhưng chứa đựng nỗi tiếc thương và xót xa vô hạn của người viết.
Khuyết Tư Viễn sau khi hiểu rõ mọi chuyện, quyết tâm phải tìm ra cô, thay bác chăm sóc cho cô. Nói một cách nghiêm túc, cô cũng có thể coi là em gái của anh. Anh sẽ cố gắng trở thành một người anh trai tốt, che giấu thân phận, bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm, giống như bác đã từng làm.
Dựa vào những thông tin ít ỏi còn sót lại, Khuyết Tư Viễn đoán rằng cô có thể sẽ quay trở lại Hải Thành. Vì thế, anh đã đến đây trước, không ngừng tìm kiếm dấu vết của cô.
Khi tin tức về mỹ nhân ngư xuất hiện, Khuyết Tư Viễn lập tức phái người để ý. Dù vảy cá được tả là màu xanh lam, còn cô là màu bạc, dù không chắc có phải cùng một người hay không, Khuyết Tư Viễn vẫn theo dõi người con gái đột nhiên xuất hiện bên cạnh Cố Tu Thành. Dù sao cũng là người cùng tộc, có lẽ sẽ có manh mối về cô từ mỹ nhân ngư kia.
Càng theo dõi, Khuyết Tư Viễn càng nhanh chóng biết được kế hoạch của Cố Tu Thành: moi tim mỹ nhân ngư để chữa bệnh cho cô bạn thanh mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=86]
Cố Tư Thành và Tần Đằng cứ tưởng Tần Mạn Ngữ không biết gì, nhưng thực tế, chiếc vảy cá kia lại chính là do Tần Mạn Ngữ tung ra. Hai gã đàn ông bị Tần Mạn Ngữ xỏ mũi một cách dễ dàng.
Chứng kiến kế hoạch của ba người, Khuyết Tư Viễn càng thêm ghét bỏ họ. Anh đã từng bóng gió nhắc nhở Như Thu, mỹ nhân ngư kia, nhưng cô cô lại quá tin tưởng Cố Tu Thành, chẳng hề nghi ngờ gì.
Khuyết Tư Viễn im lặng, càng lo lắng hơn cho cô, chỉ mong cô đừng có ngốc nghếch như vậy.
Lúc này, Cố Tu Thành lại công khai nói Tần Mạn Ngữ là em gái. Nghe qua cuộc cãi vã của ba người, dường như là vì tiểu thư họ Tần đã có người mình thích. Vị Cố tổng si tình kia trước đây đâu có nói như thế, trước kia anh ta luôn tỏ vẻ chỉ cần mỗi Tần tiểu thư.
Khuyết Tư Viễn thấy hơi thú vị, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, chuyện tình cảm của Cố Tu Thành chẳng đáng để anh bận tâm.
Cho đến một thời gian sau, người điều tra trình lên một tập tài liệu.
“Cố Tu Thành đã đuổi người con gái trong biệt thự đi rồi, giờ lại hay đến một nơi khác?” Khuyết Tư Viễn cau mày hỏi.
Người cấp dưới đáp: “Đúng vậy, Cố Tu Thành gần như ngày nào cũng tới một căn biệt thự khác ở vùng ngoại ô. Chỗ đó rất vắng vẻ, lại kín đáo nữa.”
Vì Như Thu là mỹ nhân ngư, Khuyết Tư Viễn vẫn không từ bỏ việc theo dõi Cố Tu Thành. Một người đã dám quyết định moi tim mỹ nhân ngư, biết đâu sẽ nghĩ cách bắt thêm mỹ nhân ngư khác. Anh lo sợ một ngày nào đó cô sẽ gặp nguy hiểm.
Hành động của Cố Tu Thành bây giờ dường như chứng minh điều đó. Khuyết Tư Viễn nghi ngờ rằng trong căn biệt thự ngoại ô kia rất có thể đang giấu một mỹ nhân ngư.
“Có cách nào điều tra được tình hình bên trong không?”
“Khó lắm ạ, biệt thự được canh gác nghiêm ngặt cả trong lẫn ngoài. Trừ Cố Tu Thành, không ai vào được.” Cấp dưới nói: “Nhưng chúng tôi nghe lén được rằng anh ta ôm một người con gái vào biệt thự, người con gái đó chưa từng thấy ra ngoài.”
Ánh mắt Khuyết Tư Viễn trầm xuống, trong lòng dâng lên linh cảm chẳng lành. Nếu người thường không thể vào được, vậy thì phải nhờ đến người chuyên nghiệp hơn. Anh lập tức gọi điện cho bạn mình.
Một ngày sau, người đàn ông lịch lãm, phong độ đẩy cửa bước vào.
“Lâu rồi không gặp, Thiệu Dương.” Khuyết Tư Viễn ngồi sau bàn làm việc, nhìn người bạn đã lâu không gặp. Thiệu Dương ăn mặc thoải mái, trên mặt nở nụ cười lười biếng, nhưng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ đầy sức lực.
Thiệu Dương ngồi phịch xuống sofa, ngả người ra sau: “Lâu rồi không gặp, xem ra dạo này có chuyện gì rồi hả, mặt mày cậu trông tệ quá.”
Khuyết Tư Viễn không phủ nhận, anh thật sự rất lo lắng về tình hình ở căn biệt thự kia. Lần này tìm đến Thiệu Dương là sau khi đã suy nghĩ kỹ càng. Cố Thị có thế lực rất lớn ở Hải Thành, đối đầu trực diện không phải là cách hay.
Nếu trong biệt thự thật sự là cô, cách tốt nhất là lén đưa cô ra ngoài. Thiệu Dương là người phù hợp nhất. Anh ta vừa có năng lực, kinh nghiệm, lại là bạn bè thân thiết nhiều năm, Khuyết Tư Viễn tin tưởng phẩm chất của Thiệu Dương, dù biết chuyện về mỹ nhân ngư, cũng sẽ không có ý đồ xấu, cùng lắm thì cũng chỉ tò mò đôi chút thôi.
Thực tế cũng đúng như anh nghĩ.
“Oa, cậu nói em gái cậu là mỹ nhân ngư á, chuyện này đúng là bất ngờ thật.” Thiệu Dương nhướn mày hỏi: “Có chắc chắn người trong biệt thự là cô ấy không?”
Khuyết Tư Viễn nói: “Chưa chắc chắn 100%, nhưng theo thông tin thì khả năng rất cao. Hiện giờ chỉ biết có hai mỹ nhân ngư, mà người trước đã bị Cố Tu Thành bỏ đi rồi. Tôi nghi ngờ anh ta có tình cảm với mỹ nhân ngư kia, nên muốn tìm mỹ nhân ngư khác để thay tim.”
Và mỹ nhân ngư mới này sẽ trở thành vật hy sinh. Đây là suy đoán của Khuyết Tư Viễn, và nó khiến anh càng thêm nóng lòng.
Anh nói một cách nghiêm túc: “Tôi muốn nhờ cậu đến biệt thự đó xem sao, nếu đúng là mỹ nhân ngư, thì hãy đưa cô ra ngoài giúp tôi.”
Bạn thân đã nhờ vả, Thiệu Dương đương nhiên không từ chối, hơn nữa anh ta cũng rất tò mò về mỹ nhân ngư trong truyền thuyết: “Được thôi, có ảnh không?”
“Không có ảnh chụp chính diện.” Khuyết Tư Viễn mở ngăn kéo, lấy ra một tấm ảnh cũ đưa cho Thiệu Dương: “Chỉ có ảnh chụp bóng lưng mà bác tôi để lại.”
Thiệu Dương cầm lấy, ánh mắt dừng lại ở chiếc đuôi cá màu bạc rất lâu, anh trầm trồ: “Đẹp thật đấy.”
Khuyết Tư Viễn gật đầu, anh cũng thấy tấm ảnh này rất đẹp. Trời xanh, biển rộng, mây trắng, bóng hình mềm mại cùng chiếc đuôi cá đẹp như mơ, nếu không phải do bác anh tự chụp, Khuyết Tư Viễn đã nghĩ đây là ảnh ghép trên mạng rồi.
Hai người cùng nhau lên kế hoạch, chuẩn bị mọi thứ, và nhanh chóng bắt đầu hành động.
Đêm khuya.
Thiệu Dương đỗ xe ở gần căn biệt thự ngoại ô, mang theo đồ nghề, anh đi bộ lên một ngọn đồi có cây cối rậm rạp. Từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ căn biệt thự. Anh lấy ống nhòm đêm ra, quan sát tình hình bên trong. Hai ngày trước anh đã đi trinh sát địa điểm, hôm nay quan sát lại, không có gì thay đổi, vẫn là kiểu canh gác như cũ.
Xem ra vị Cố tổng này rất tự tin.
“Tình hình thế nào rồi?” Tiếng nói quen thuộc từ tai nghe vọng đến.
Thiệu Dương hạ ống nhòm xuống: “Vẫn như dự đoán, lẻn vào chắc không khó đâu. Chỉ không biết người bên trong có phải là công chúa nhỏ của chúng ta không thôi.” Từ khi biết em gái của bạn thân là mỹ nhân ngư, anh vẫn luôn thích gọi cô là công chúa nhỏ.
Khuyết Tư Viễn nói: “Vậy nhờ cậu cả.”
Trước mặt Khuyết Tư Viễn là màn hình máy tính, hiển thị hình ảnh khu vực biệt thự. Để nắm bắt tình hình nhanh nhất, anh đã trang bị camera cho Thiệu Dương.
“Yên tâm, cứ giao cho tôi.” Thiệu Dương cười khẽ đáp.
……
Trong biệt thự, hai nhân viên bảo vệ đang ngồi tán gẫu.
Một người nói: “Ông chủ của chúng ta đúng là chăm chỉ thật, cái biệt thự này rốt cuộc giấu cái gì mà ngày nào cũng phải đến xem thế, chẳng lẽ là báu vật à?”
“Nghĩ nhiều quá, có báu vật gì mà phải dùng cả một căn biệt thự để giấu, lại còn ngày nào cũng mò đến.” Người kia nói.
Người nọ bị phủ nhận cũng không giận, ngược lại cười hì hì: “Không phải báu vật thì, hay là kim ốc tàng kiều chăng? Ông chủ mê gái đẹp, ngày nào không đến ngắm nghía không yên tâm ấy mà.”
“Càng ngày càng đoán linh tinh.” Người kia cười khẩy: “Từ lúc bọn mình đến đây mấy hôm nay, có thấy bóng dáng ai ra ngoài đâu?”
“Thế cậu bảo bên trong là cái gì, ông chủ không chỉ ban ngày đến, mà nhiều khi tối mịt cũng mò tới. Trừ người đẹp ra, tôi chẳng nghĩ ra lý do gì khác để ngày nào cũng lượn lờ ở đây cả. Mà lúc đi thì mặt mày lúc vui lúc buồn.”
“Tôi việc gì phải đoán, cứ làm tốt việc của mình là được.”
“…… Ông đúng là chán phèo.”
Công việc nhàn hạ, hai người nói chuyện phiếm giết thời gian, không để ý rằng trong bóng tối có một bóng người vụt qua rất nhanh.
Bóng đêm là tấm áo choàng ngụy trang hoàn hảo.
Thân hình vạm vỡ của người đàn ông khéo léo tránh mặt hai nhân viên bảo vệ. Anh liếc mắt nhìn nhanh qua camera giám sát ở góc tường, khẽ cười, tìm ra điểm mù rồi nhanh chóng lách qua. Cửa chính chắc chắn không đi được, anh leo lên tường, định bụng sẽ đột nhập từ tầng hai.
Đúng như dự tính ban đầu, việc vào biệt thự không hề khó khăn. Thiệu Dương nhẹ nhàng đáp xuống đất, nín thở, tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Điều kỳ lạ là, bên ngoài biệt thự có vài người canh gác, nhưng bên trong lại không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Vắng lặng đến đáng sợ. Gã Cố Tu Thành kia dường như không hề bố trí người ở bên trong.
Cũng phải thôi, nếu biệt thự này đang giấu mỹ nhân ngư, chắc chắn anh ta sẽ không để người khác có cơ hội tiếp cận.
Thiệu Dương men theo hành lang bước đi. Anh nhận thấy nhiều chỗ bám đầy bụi, rõ ràng là đã lâu không có người quét dọn. Quan sát nhanh tình hình xung quanh, trong lòng anh đã có phán đoán. Thiệu Dương chậm rãi tiến về phía cuối hành lang, nơi có cầu thang và ánh đèn yếu ớt.
Khuyết Tư Viễn ngồi trong thư phòng cũng nhận ra cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Càng đến gần, Thiệu Dương càng nghe rõ tiếng nước rất khẽ. Không phải tiếng nước chảy hay tiếng nước nhỏ giọt, mà là tiếng vỗ nước nhẹ nhàng. Vẻ mặt anh càng lúc càng lộ rõ vẻ thích thú.
Cầu thang bị đứt đoạn, Thiệu Dương đứng ở chỗ cầu thang bị hỏng, nhìn xuống phía dưới. Một bóng hình nhỏ nhắn ngồi trên một tảng đá, toát ra vẻ buồn bã, cô đơn. Chiếc đuôi cá màu bạc tuyệt đẹp rũ xuống một bên, khẽ quẫy nhẹ mặt nước, tung bọt trắng xóa.
Thiệu Dương khẽ khàng hít thở, đây thật sự là cảnh tượng chỉ có trong những câu chuyện cổ tích. Thế giới này hóa ra lại có mỹ nhân ngư thật.
Có lẽ tiếng bước chân của anh đã khiến người kia giật mình, mỹ nhân ngư đuôi bạc cẩn thận ngước mắt nhìn quanh, cuối cùng hướng mắt về phía này. Thiệu Dương cũng cuối cùng đã nhìn rõ toàn bộ gương mặt của cô.
Khoảnh khắc ấy, anh ngỡ như mình đang lạc vào một giấc mơ tuyệt đẹp. Nếu không thì sao anh có thể được chiêm ngưỡng vẻ đẹp đến thế này? Khuôn mặt ấy đẹp đến mức không lời nào tả xiết, như ngàn vạn đóa hoa cùng nhau khoe sắc, như cả bầu trời sao soi xuống dòng sông êm đềm, như tiếng chuông gió khe khẽ ngân nga dưới mái hiên cổ.
Đó là vẻ đẹp lay động lòng người, khiến tâm trí người ta ngẩn ngơ. Khiến người ta không khỏi tiếc nuối, hận mình sao không gặp được cô sớm hơn.
Khuyết Tư Viễn cũng nín thở theo, anh không ngờ cô lại xinh đẹp đến vậy, đẹp đến nghẹt thở, một vẻ đẹp tuyệt trần khiến người ta không thể rời mắt.
“Anh là ai? Anh đến cứu tôi sao?” Giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân vang lên. Khuyết Tư Viễn theo phản xạ muốn trả lời.
Nhưng ngay giây phút đó, màn hình video vụt tắt.
Mặt Khuyết Tư Viễn tối sầm lại, nghiến răng ken két: “Thiệu Dương!”
Cái gã này! Đó là người của anh mà!
Thiệu Dương lặng lẽ tắt camera, sau đó tìm một vị trí khuất, nhảy xuống dưới. Vân Xu giật mình mở to mắt, bàn tay trắng nõn che miệng lại.
Trong bóng tối, người đàn ông từ tầng hai nhảy xuống tầng một, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng, vạt áo đen lướt nhẹ trong không khí, anh như mang theo cả màn đêm mà đến, bất ngờ xông vào thế giới giam cầm cô.
Người đàn ông từng bước đi tới, cuối cùng quỳ một chân xuống mép hồ, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Anh đến để cứu em.”
Mỹ nhân ngư uyển chuyển bơi lội trong làn nước, dáng vẻ nhẹ nhàng như mộng ảo, đến cả những gợn sóng lăn tăn cũng đẹp đến lạ kỳ. Cô ghé sát vào bờ hồ, ngước nhìn người đàn ông, mừng rỡ hỏi: “Thật sao ạ?”
Vân Xu chán ghét Cố Tu Thành, ánh mắt của anh ta luôn khiến cô khó chịu. Nhưng người đàn ông này thì khác, anh ta cho cô cảm giác tin tưởng được.
Bị nhốt ở nơi đây. Hay là cùng người đàn ông áo đen này rời đi. Vân Xu quyết đoán chọn cách thứ hai. Cô không muốn cả đời bị giam cầm ở đây, càng không muốn ngày ngày phải nhìn thấy cái mặt đáng ghét của Cố Tu Thành. Cô phải thoát khỏi nơi này!
Thiệu Dương nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của mỹ nhân ngư. Trên gương mặt cô bỗng nở một nụ cười rạng rỡ, khiến tim anh rung động mạnh mẽ. Vẻ đẹp này đúng là thứ vũ khí lợi hại nhất trên đời, không ai có thể cưỡng lại được.
“Chỉ cần em muốn, đêm nay anh nhất định sẽ đưa em rời khỏi đây.” Anh nói, như một lời hứa chắc chắn.
Vân Xu nắm lấy vạt áo anh, giọng nói mềm mại: “Em bị người ta cố tình nhốt ở đây, xin anh hãy dẫn em đi.”
Câu này nghe thật “phạm luật” nha, Thiệu Dương thầm nghĩ. “Được thôi.”
Vân Xu lập tức biến đuôi cá thành đôi chân, đứng lên bên cạnh anh, ánh mắt tràn đầy vẻ mong chờ. Người này trông rất giỏi giang, chắc chắn sẽ đưa cô ra ngoài được.
Sợi dây thừng từ tầng hai thả xuống vẫn còn đó, hai người cùng nhau đi tới. Vân Xu nắm lấy dây thừng, buồn bã nói: “Hình như em không leo lên được.” Từ nhỏ đến lớn, sức cô đã yếu ớt, ai muốn bắt nạt cô cũng được.
“Đương nhiên không cần em tự leo.” Thiệu Dương bật cười: “Em cứ giữ chặt dây thừng, anh sẽ kéo em lên.”
“Như vậy có ổn không ạ, em nặng lắm đó.” Vân Xu nói.
Thiệu Dương nhìn thân hình bé nhỏ của cô, cảm thấy cô có lẽ đã đánh giá sai về cân nặng của mình rồi. “Không sao đâu, tin anh đi.”
Anh đã nói vậy, Vân Xu cũng đành gật đầu đồng ý. Sau khi cô đồng ý, người đàn ông nhanh nhẹn leo lên dây thừng, động tác thoăn thoắt, nhanh nhẹn lạ thường. “Lên đây, nắm chắc dây thừng nhé.” Anh đứng trên tầng hai, giọng nói nhẹ nhàng.
Vân Xu ngoan ngoãn làm theo, và cũng chỉ một loáng sau đã lên tới tầng hai. Cô bám vào lan can, định bước lên sàn nhà, nhưng chân lại trượt đi. Tim cô hẫng một nhịp. Có lẽ nào cô sắp biến thành mỹ nhân ngư què chân rồi không, như vậy thì thảm quá.
Trong khoảnh khắc ấy, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên kéo cô trở lại. Vân Xu loạng choạng ngã vào người đàn ông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết vẫn còn nét hoảng sợ và bối rối. Vành mắt cô đỏ hoe, rõ ràng là đã bị một phen hú vía.
Thiệu Dương thấy cô như vậy, lòng anh mềm nhũn ra, dịu dàng dỗ dành: “Không sao rồi, đừng sợ, có anh ở đây, nhất định sẽ không để em bị thương đâu.” Vừa dỗ dành, anh vừa đỡ cô đứng thẳng dậy.
Thiệu Dương biết rằng Cố Tu Thành đôi khi buổi tối cũng sẽ ghé qua đây. Để tránh thêm rắc rối, hai người cần phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Vân Xu cũng hiểu chuyện này, cô đi theo sát phía sau anh, chuẩn bị trốn thoát.
Nhưng đúng vào lúc này.
Cánh cửa chính đột ngột mở tung ra, ngay sau đó là một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp căn phòng: “Anh là ai! Định đưa người của tôi đi đâu hả!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận