Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 144: Thế giới 9: Vị Hôn Thê Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Huyền Học (1)

Ngày cập nhật : 2025-06-07 11:20:35
[Nhiệm vụ số: c-56410756
Hệ thống số: t0000047
Thế giới nhiệm vụ: 《Tuyển tập những chuyện huyền học kỳ bí》
Mục tiêu nhiệm vụ:
1. Sống sót (Độ hoàn thành: ?)
2. Cứu vớt thế giới (Độ hoàn thành: ?)
Cấp độ hoàn thành: Chưa đánh giá
Đánh giá: Chưa đánh giá.]

[Tóm tắt 《Tuyển tập những chuyện huyền học kỳ bí》:

Phù Xán Xán là đệ tử đời thứ 10 của đạo quán Thanh Ninh. Từ nhỏ, cô đã được sư phụ mang theo bên mình, tận tình dạy dỗ, trưởng thành trở thành một đại sư tỷ xuất sắc.

Quan chủ Thanh Ninh có một vị sư thúc, thiên tư tuyệt đỉnh, danh chấn giới huyền học, cũng là người mà Phù Xán Xán thầm yêu.

Phù Xán Xán lặng lẽ ngưỡng mộ vị sư thúc lạnh lùng này, muốn thân cận nhưng lại không dám quấy rầy. Nhưng sư thúc dường như lại có điều khác biệt với cô?

Tình yêu thầm kín của cô có được đáp lại không?

Một ngày nọ, đạo quán Thanh Ninh nhận được một bức thư mời. Vị hôn thê của người nắm quyền Yến gia chết bất đắc kỳ tử trong phòng một cách vô cớ. Yến gia rộng rãi mời các kỳ nhân dị sĩ đến điều tra rõ chân tướng. Phù Xán Xán, với tư cách là đại sư tỷ của Thanh Ninh Quan, cùng sư phụ đến đó.

Trên đường điều tra chân tướng, cô tình cờ gặp gỡ gia chủ Yến gia tao nhã tôn quý, lại trong mơ nhìn thấy Quỷ Vương tà tứ, ngả ngớn. Ánh mắt của họ từng chút từng chút rơi xuống người cô.
Cùng lúc đó, những quỷ mị ẩn nấp trong bóng tối đang rục rịch, dường như muốn nuốt chửng nơi này không còn một mảnh...]

Đạo quán Thanh Ninh tọa lạc trên núi Hòa Di phong cảnh tú lệ, là một địa điểm du lịch hiếm có, mỗi năm đều có vô số người ngưỡng mộ tìm đến.

“Thật đáng ghét! Bọn người này chẳng lẽ coi núi này là thùng rác sao, ăn xong đồ vứt bừa bãi ra cỏ.” Một tiểu đạo sĩ vừa nhặt rác bỏ vào thùng, vừa oán giận với bạn.

Hôm nay trời nắng gắt, người bạn lau mồ hôi, tiếp tục công việc đang làm.

“Đã bao nhiêu năm rồi, anh nên quen đi. Dù sao thì điều này cũng cho thấy nơi này của chúng ta có tiếng tăm, không cần phải lo lắng không có ai đến như những đạo quán nhỏ khác.”

“Điều này cũng đúng.” Tiểu đạo sĩ thở dài: "Nếu chúng ta lợi hại hơn một chút thì tốt rồi, trở thành đệ tử chính thức của đạo quán, thì không cần phải làm những việc vặt này nữa.”

Người bạn vừa định trả lời, liền nhìn thấy một người con gái từ xa đi tới, mắt anh sáng lên: "Là Phù sư tỷ, Phù sư tỷ đến!”

“Sư tỷ đâu?” Tiểu đạo sĩ vội vàng đứng dậy, nhìn quanh, thấy bóng người đang đến gần, vẻ mặt kích động: "Thật là Phù sư tỷ, chúng ta may mắn quá! Nhìn dáng vẻ Phù sư tỷ chắc là vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về.”

Khi người con gái đến gần, dáng vẻ cũng dần dần rõ ràng. Cô khoảng hai mươi tuổi, xinh đẹp, khí chất trầm ổn, trên vai đeo một chiếc túi lớn, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Chào Phù sư tỷ!” Hai tiểu đạo sĩ đứng thẳng tại chỗ, khẩn trương chào hỏi.

Phù Xán Xán chậm rãi bước chân, chào lại hai người, rồi nhìn cái thùng rác sắp đầy, ôn hòa nói: “Vất vả rồi.”

“Không vất vả, đây là việc chúng em nên làm, Phù sư tỷ đi nhanh đi ạ.” Tiểu đạo sĩ mặt đỏ lên.

“Vậy tôi đi trước.” Phù Xán Xán gật đầu, đi về phía chính điện của đạo quán.

Hai tiểu đạo sĩ ở phía sau vô cùng phấn khích: "Phù sư tỷ tốt thật nha, nói chuyện dịu dàng như vậy.”

“Đúng rồi.” Người kia gật đầu đồng ý: "Phù sư tỷ không chỉ có năng lực xuất sắc, mà còn có mối quan hệ rất tốt với mọi người.”

Phù Xán Xán không biết sự tôn sùng của hai tiểu đạo sĩ. Cô vừa giải quyết xong một vụ việc, liền vội vã trở về để báo cáo với sư phụ.

Đạo quán Thanh Ninh là đạo quán nổi tiếng nhất Hoa Quốc, từ trước đến nay hương khói rất thịnh, được vô số người tôn sùng là thánh địa của Đạo giáo.

Mỗi năm, đạo quán đều phái đệ tử đi giải quyết các loại sự kiện huyền học. Dù trong mắt người thường hay giới quyền quý, họ đều có uy tín rất cao.

Rất nhiều chuyện không thể giải thích bằng khoa học, mọi người đều tìm đến cửa để xin giúp đỡ.

Cách đây không lâu, một phú hào tìm đến núi, nói rằng trong nhà luôn xuất hiện những tiếng động kỳ lạ, vòi nước tự nhiên mở ra, thường xuyên có bóng dáng con gái lướt qua, thậm chí có người bị thương, cả nhà hoảng loạn, bất đắc dĩ phải đến xin giúp đỡ.

Vì vậy, quan chủ đã phái Phù Xán Xán đi xử lý chuyện này.

Phù Xán Xán đẩy cửa phòng, trong phòng có một ông lão mặc đạo bào đang uống trà.

Một lát sau.

“Ý con là gia đình kia tự làm tự chịu, nên mới gặp phải chuyện này?” Quan chủ nói.

“Vâng, sư phụ.” Phù Xán Xán nói: "Ông Lý có tình nhân bên ngoài, người tình có thai rồi tìm đến tận nhà, cãi nhau với vợ ông ấy. Cuối cùng, ba người xô xát, người tình không cẩn thận ngã lầu chết. Vì oán khí không tiêu tan, cô ta đã trở thành oán quỷ.”

Quan chủ hỏi: “Vậy con đã giải quyết như thế nào?”

“Con đã triệu hồn ma nữ đó ra, để vợ chồng ông Lý tự mình nói chuyện với cô ta. Cô ta tuy chết ở nhà người khác, nhưng không cố ý làm hại ai. Chuyện này vẫn nên để chính họ giải quyết thì tốt hơn. Con chỉ đưa ra vài lời khuyên quan trọng, đồng thời đảm bảo hồn ma nữ đó không thể hại người nữa là được.”

Quan chủ gật đầu: "Không tệ, rất nhiều việc không cần chúng ta can thiệp quá nhiều, cứ để đương sự tự quyết định là được.”

Ông đánh giá người đệ tử trầm ổn của mình, vui mừng cười nói: “Xem ra, con đã có thể một mình đảm đương một phương rồi.”

Quan chủ thu nhận vài đồ đệ, chỉ có Phù Xán Xán là khiến ông hài lòng nhất, đặc biệt là gần đây cô thể hiện vô cùng xuất sắc.

“Con bận rộn lâu như vậy, chắc cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi.” Quan chủ ôn tồn nói: "Ngày mai lại bắt đầu tu hành.”

Phù Xán Xán vừa ra khỏi cửa phòng, đi chưa được bao lâu, liền nghe thấy có người gọi cô.

“Xán Xán! Cuối cùng thì con cũng về rồi.” Người vừa nói vừa chạy chậm lại.

Phù Xán Xán quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người quen thuộc: "Phương sư huynh, anh tìm em có việc gì?”

Phương Húc và Phù Xán Xán tuy không cùng một sư phụ, nhưng hai người có tình giao hảo khá tốt, ngày thường cũng hay trò chuyện.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=144]


Phương Húc gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Hầy, cũng không có gì nhiều, chỉ là muốn hỏi xem vụ việc cmuội xử lý thế nào rồi?” Anh ra vẻ lén lút: "Phù sư muội, em nói cho sư huynh biết, nhà họ Lý có ma quỷ quấy phá có phải là vì chuyện nam nữ lăng nhăng không?”

Phù Xán Xán ngạc nhiên: "Sao sư huynh biết?”

Phương Húc cười hắc hắc: "Chúng ta đều ở trên núi Hòa Di này lâu như vậy rồi, chuyện của nhà giàu chẳng phải vì tình cảm thì cũng vì tài sản. Em xem, anh đoán trúng phóc còn gì.”

Phù Xán Xán không nói nên lời.

Phương Húc lại cảm thán nói: “Bất quá lần này tốc độ của em nhanh hơn không ít đấy. Thanh Ninh Quan chúng ta, ngoại trừ Trạm sư tổ ra, có lẽ sắp có thêm một vị thiên sư nữa.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, lòng Phù Xán Xán khẽ động, trên mặt thoáng hiện chút ngượng ngùng của thiếu nữ: "Phương sư huynh, sư tổ bế quan từ rằm tháng trước, bây giờ đã xuất quan chưa?”

Phương Húc hiểu rõ tâm tư của sư muội này, trêu ghẹo nói: “Sư muội nhớ chuyện của sư tổ rõ thật đấy. Bao giờ thì em mới nhớ anh như vậy hả? Anh mới là thanh mai trúc mã chính hiệu của em đấy.”

Phù Xán Xán trừng mắt nhìn anh ta: "Thanh mai trúc mã gì chứ, chỉ toàn bắt em gánh họa cho anh thôi.”

“Đừng tuyệt tình như vậy chứ, dù sao anh cũng đã cho em không ít kẹo rồi mà.” Phương Húc cười hì hì, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.

Không biết từ khi nào, Phù Xán Xán luôn tỏ ra vài phần thành thục ổn trọng. Không phải nói ổn trọng là không tốt, ai rồi cũng sẽ lớn lên, nhưng Phù Xán Xán lại như thể trưởng thành nhanh chóng trong một thời gian ngắn vậy.

Mặc dù cách nói chuyện vẫn vậy, hành vi vẫn tương tự, mọi thứ như thường, Phương Húc có thể chắc chắn rằng cô ấy không bị đánh tráo, cũng không bị quỷ ám, nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Lúc này cố ý nhắc đến sư tổ, nhìn thấy Phù Xán Xán lộ ra vẻ ngượng ngùng, Phương Húc lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi. Có lẽ dưới sự kỳ vọng của sư phụ, Phù Xán Xán đã trưởng thành nhanh hơn thôi.

Phù Xán Xán lại hỏi: “Vậy sư tổ rốt cuộc đã xuất quan chưa?”

“Chưa.” Thấy vẻ mặt thất vọng của Phù Xán Xán, anh chậm rì rì bồi thêm một câu: "Bất quá sư tổ đã gửi tin, ngày mai sẽ xuất quan.”

Phù Xán Xán muốn thu lại vẻ thất vọng cũng không được, không thu lại cũng không xong, cuối cùng giận dỗi nói: “Phương Húc!”

Phương Húc lập tức bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: “Phù sư muội! Yên tâm, sư huynh luôn ủng hộ em mà!! Nhớ thường xuyên đến trước mặt sư tổ dạo chơi nhé.”

Thời hiện đại không giống thời cổ đại, tuy rằng sư tổ có bối phận cao, nhưng tuổi tác của hai người chỉ hơn nhau vài tuổi, lại không có quan hệ huyết thống, Phương Húc cảm thấy hai người ở bên nhau hoàn toàn không có vấn đề gì.

Hơn nữa, Trạm sư tổ rõ ràng đối xử khác biệt với Phù Xán Xán, anh ta cảm thấy sâu sắc sự hấp dẫn giữa hai người.

Phù Xán Xán vừa bực mình vừa buồn cười, cô nhìn về một hướng, nơi đó có vài tòa điện, tòa điện thanh tịnh nhất ở sâu bên trong chính là nơi ở của người trong lòng cô.

Nghĩ đến bóng dáng lạnh lùng mà mạnh mẽ kia, tim Phù Xán Xán không khỏi đập nhanh hơn.

Thật muốn nhanh chóng được gặp anh ấy.

……

Đêm khuya tĩnh lặng, không một tiếng động, tĩnh đến đáng sợ.

Đây là một công viên giải trí bỏ hoang. Trên bức tường ở cổng lớn, bức tượng chú hề quỷ dị há miệng, chiếc lưỡi đỏ tươi cùng hàm răng ánh lên vẻ lạnh lẽo trong đêm đen càng thêm đáng sợ.

Khóe miệng cong lên một cách kỳ dị, đôi mắt thủy tinh nheo lại dường như ẩn chứa ánh sáng tham lam.

Một cơn gió thổi qua, lá khô trên cây rụng xuống đất, giây tiếp theo bị giẫm nát.

Người con gái mặc váy trắng, bước chân chậm rãi, mờ mịt nhìn xung quanh.

Đây là đâu? Sao cô lại ở đây?

Đầu óc trống rỗng, ký ức như bị ai đó cố ý phủ lên một lớp khăn voan, không thể nhớ ra bất cứ điều gì.

Cô ngẩng đầu, đêm ở đây cũng rất kỳ lạ, như thể được phủ lên một lớp màng mỏng. Trên tấm biển số nhà cao kia đáng lẽ phải có tên, nhưng lúc này lại trống rỗng, chỉ có những vết bẩn màu sẫm kỳ quái.

Hai bên cổng là hai hàng tượng chú hề, chúng làm ra vẻ hoan nghênh, dường như chào đón mọi vị khách đến.

Nhưng trên mặt mỗi chú hề đều là nụ cười quỷ dị đến rợn người.

Vào đi ~ vào đi ~.

Giọng nói ngọt ngào, nũng nịu thúc giục cô, đặc quánh đến mức dường như bao bọc lấy cô.

Người con gái nhìn về phía công viên giải trí mờ mịt trong sương, trong lòng đột nhiên nảy sinh một sự thôi thúc, muốn đi vào nơi này, đây là nơi cô thuộc về.

Cô thất thần bước về phía cửa.

Vào đi ~ vào đi ~ đến bên cạnh chúng ta ~.

Độ cong trên khóe miệng của tượng chú hề ngày càng cao, đôi mắt thủy tinh theo bước chân của người con gái chuyển động, tham lam và phấn khích.

Lại một cơn gió lạnh thổi qua, cái lạnh lẽo lại một lần nữa dâng lên từ đáy lòng, người con gái rùng mình.

Không đúng!

Nơi này không thích hợp!

Cô không thể đi vào!

Người con gái đột nhiên hoàn hồn, lập tức lùi lại vài bước, cô phải quay về, cô muốn tìm đường trở về!

Người con gái xoay người muốn rời đi, sau đó sắc mặt cứng đờ.

Phía sau vang lên tiếng động nặng nề, cô liếc thấy vị trí của bức tượng chú hề đã thay đổi.

Chúng đang di chuyển……

Chúng muốn mang cô đi……

Nỗi sợ hãi như thủy triều dâng lên bao trùm lấy người con gái, cô dốc hết sức lực cuối cùng, nhắm mắt lại, bịt tai lại, muốn trốn thoát, nhưng một bàn tay lại nắm lấy cánh tay cô.

Tim cô ngừng đập trong một khoảnh khắc.

Đây không phải là tay của người bình thường, nó được sơn một lớp sơn trắng, trên đó đầy vết nứt, lạnh lẽo như đá, có lẽ nó được làm từ đá.

“Em thuộc về tôi.”

Người con gái cuối cùng không chịu nổi nữa, sợ hãi ngồi xổm xuống, hét lên một tiếng: "A ——.”

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, cùng với giọng nữ vội vàng: "Tiểu thư! Tiểu thư! Cô làm sao vậy!”

Sau đó, số người dần dần tăng lên: "Tiểu thư mau mở cửa!”

“Tiểu thư rốt cuộc làm sao vậy! Tôi hình như nghe thấy tiếng kêu.”

“Tiểu thư hình như hôm qua đã khóa trái cửa, mau đi tìm quản gia lấy chìa khóa!”

Tầng một.

Yến Tân Tễ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy bóng dáng hoảng loạn của người hầu, anh nhíu mày: "Sao lại thế này?”

Người giúp việc nhìn thấy gia chủ trở về, đầu tiên là theo bản năng run lên, sau đó như nhìn thấy hy vọng, vội vàng nói: “Tiên sinh, tôi vừa đi ngang qua thì nghe thấy tiểu thư hét lên, nhưng cửa bị khóa trái.”

Yến Tân Tễ biến sắc, lập tức lên lầu. Cửa phòng đã tụ tập một đám người hầu, đang nóng nảy gõ cửa.

Có người chú ý thấy anh đã đến, cúi người nói: “Tiên sinh!”

Hành lang ồn ào lập tức im lặng, tất cả mọi người lùi về phía sau.

Yến Tân Tễ bước nhanh đến trước cửa phòng, vặn tay nắm cửa, quả thật giống như người hầu nói, không mở được. Nhưng Vân Xu buổi tối thường không khóa cửa.

Anh dùng sức đập cửa phòng, không có tiếng trả lời. Vẻ mặt điềm tĩnh, thong dong thường ngày của anh trở nên trầm xuống.

Động tĩnh lớn như vậy, cô ấy không thể nào còn đang ngủ, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

“Lấy chìa khóa! Lấy chìa khóa!” Người hầu thở hổn hển đưa chìa khóa.

Yến Tân Tễ mở cửa phòng, ánh mắt lạnh lùng dừng thẳng vào người con gái đang nằm giữa giường. Cô nhắm mắt, vẻ mặt hoảng sợ, dường như bị bóng đè.

Anh bước nhanh tới, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng gọi tên cô.

“Xu Xu, tỉnh dậy đi.”

“Xu Xu, anh đến rồi.”

“Đừng sợ, anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em.”

Bao bọc trong cảm giác ấm áp quen thuộc, ánh sáng xuyên thủng thế giới u ám.

Vân Xu từ cơn ác mộng trở về thực tại, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, cô cuối cùng không kìm được mà khóc thành tiếng, nức nở, đáng thương vô cùng.

Yến Tân Tễ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, chậm rãi an ủi: "Đừng sợ, anh ở đây.”

Những người hầu còn lại cùng xông vào thức thời lui xuống.

Nơi này không cần họ làm kỳ đà cản mũi.

Một lúc lâu sau, Vân Xu mới ngừng khóc nức nở. Sau một hồi được dỗ dành, cô cùng Yến Tân Tễ rửa mặt xong, rồi ngồi vào bàn ăn.

“Tiểu thư, sữa bò nóng đã pha xong, cô uống một chút đi.” Hầu gái khuyên nhủ.

Vân Xu yếu ớt cười một tiếng: "Cảm ơn cô.”

Mặt hầu gái đỏ hồng, tiểu thư sinh ra thật sự xinh đẹp, gương mặt ấy dù là ai cũng sẽ mê đắm, mang theo ma lực không thể cưỡng lại. Dù hiện tại tinh thần có chút mệt mỏi, cũng chỉ càng thêm vài phần đáng thương đáng yêu.

Vân Xu nâng cốc sữa bò nóng lên khẽ nhấp, hơi ấm từ lòng bàn tay và dạ dày khiến nỗi sợ hãi vơi đi phần nào.

Yến Tân Tễ ở bên cạnh chờ cô bình tĩnh lại: "Đỡ hơn chút nào không?”

Vân Xu nhỏ giọng nói: “Bây giờ thì ổn rồi.”

“Em có thể kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra không?” Yến Tân Tễ vốn không định vội vàng hỏi, cô vừa mới tỉnh lại từ cơn ác mộng, cảm xúc vẫn chưa ổn định.

Nhưng Yến Tân Tễ nhớ lại khi an ủi Vân Xu, cánh tay cô lộ ra năm dấu ngón tay đỏ ửng. Ánh mắt anh trầm xuống, đây không phải là chuyện bình thường, anh không thể để vị hôn thê của mình gặp nguy hiểm, cần phải giải quyết kịp thời.

Nhớ lại cảnh tượng trong mơ vừa rồi, thân hình gầy gò của Vân Xu lại run rẩy.

Yến Tân Tễ nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô trong lòng bàn tay mình. Cảm giác an toàn từ đáy lòng dâng lên, sắc mặt Vân Xu hơi dịu đi, lúc này mới kể lại cơn ác mộng đêm qua.

“Em đã có một giấc mơ rất đáng sợ, có người muốn mang em đi.”

Động tác của Yến Tân Tễ khựng lại, ánh mắt anh nheo lại.

Vân Xu ngắt quãng kể lại cảnh tượng trong mơ. Khi nói đến lúc cô đứng ở cửa công viên giải trí, cô có vẻ hơi mê mang: "Em luôn cảm thấy nếu lúc đó em bước vào, em sẽ không thể quay lại được nữa. Nhưng đây chỉ là một giấc mơ thôi mà.”

Mặc dù giấc mơ này chân thật đến đáng sợ.

Lão quản gia bên cạnh vẻ mặt trầm trọng. Giấc mơ của tiểu thư không phải là giấc mơ bình thường. Làm quản gia ở Yến gia nhiều năm như vậy, ông đã chứng kiến quá nhiều chuyện kỳ lạ trong giới thượng lưu. Nghe giấc mơ của tiểu thư, ông biết ngay là có vấn đề.

Có thứ gì đó đã bám lấy tiểu thư, hiển nhiên tiên sinh cũng nhận ra điều đó.

“……Sau khi phát hiện không ổn, em đã muốn rời đi, nhưng những chú hề đó cứ đuổi theo em, còn bắt được em nữa.”

Vân Xu cảm thấy rất kỳ lạ. Rõ ràng vừa rồi cô còn rất sợ hãi, nhưng sau khi Yến Tân Tễ nắm lấy tay cô, cô lại không còn sợ nữa. Ngay cả khi kể lại những chuyện đó, cảm xúc của cô cũng rất ổn định.

Chẳng lẽ vị hôn phu mang lại cho cô cảm giác an toàn mạnh mẽ đến vậy sao?

Yến Tân Tễ hỏi: “Ngoài hôm nay ra, em còn có những giấc mơ kỳ lạ khác không?”

Giấc mơ kỳ lạ?

Vân Xu có chút do dự, cuối cùng dưới ánh mắt nghiêm túc của vị hôn phu, cô đành phải thú nhận, ngập ngừng nói: “Mấy ngày trước, mỗi tối em đều mơ thấy.” Cô bổ sung: "Bất quá không phải là loại giấc mơ kỳ lạ như đêm qua.”

“Mấy ngày trước em mơ thấy những cảnh tượng khá đẹp, có rất nhiều thảo nguyên, rất nhiều con phố bình thường. Những người em mơ thấy cũng rất tốt, họ sẽ dẫn em đi dạo khắp nơi, chơi mệt rồi họ sẽ nói với em đã đến giờ, cần phải trở về.”

“Chỉ có giấc mơ đêm qua là rất kỳ lạ, muốn giữ em lại.”

Mấy ngày trước, Vân Xu không để tâm đến những giấc mơ, cô cho rằng đó là do ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó, còn dự định chuẩn bị đi du lịch một chuyến.

Quản gia đã nghe đến toát mồ hôi lạnh. Sự việc nghe có vẻ còn nghiêm trọng hơn ông tưởng. Tiểu thư rõ ràng không ra khỏi nhà trong khoảng thời gian này, rốt cuộc đã chạm phải cái gì, mà lại gặp nhiều chuyện như vậy.

Phòng khách trở nên im lặng.

Vân Xu nhận thấy nỗi lo lắng phức tạp của hai người, bất an nói: “Tân Tễ, có phải giấc mơ của em có vấn đề không? Sao hai người đều không nói gì vậy?”

Yến Tân Tễ im lặng một hồi, mới nói: “Đúng là có chút vấn đề.” Chưa đợi cô lộ vẻ sợ hãi, anh lại nói tiếp: "Em yên tâm, anh sẽ tìm người đến giải quyết.”

……

Núi Hòa Di.

Phù Xán Xán vừa hoàn thành khóa học buổi sáng, liền thấy một sư đệ chạy tới thông báo: "Sư tỷ, quan chủ tìm chị, bảo chị đến Nguyên Hòa Điện.”

“Được, tôi biết rồi, làm phiền anh.” Phù Xán Xán nói.

Cô trở về phòng, chỉnh trang lại trang phục, sau đó chạy đến Nguyên Hòa Điện.

Trong điện đã có không ít người, vài vị sư bá sư thúc của Thanh Ninh Quan, cùng với các đệ tử của họ đều đang đứng im lặng một bên.

Đứng ở phía trước nhất, vị sư tổ có bối phận còn cao hơn cả chưởng môn cũng đã đứng đó. Phù Xán Xán không khỏi nhìn về phía anh.

Người nọ vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt bình thản, khí chất lỗi lạc, đang cúi đầu nhìn chiếc chén sứ trong tay.

Mặt Phù Xán Xán đỏ bừng. Người cô thích mãi mãi vẫn luôn ưu tú như vậy. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, đối phương cũng nhìn sang, gật đầu: "Xán Xán, con đến rồi.”

Phương Húc đứng sau sư phụ trong lòng vui mừng. Anh đã nói rồi mà, Trạm sư tổ chắc chắn có ý với Phù Xán Xán. Em xem, ngay cả cách xưng hô cũng thân mật hơn những người khác.

Tuy rằng Trạm sư tổ ngày thường đối xử với Phù Xán Xán khá lạnh nhạt, nhưng với tính cách lạnh lùng của anh, cũng không thể giống như những người đàn ông bình thường khác theo đuổi bạn gái.

Phương Húc tỏ vẻ đã hiểu rõ.

“Đến đứng sau ta đi.” Quan chủ nói.

Phù Xán Xán thu lại ánh mắt ẩn giấu, đứng sau sư phụ.

Quan chủ thấy mọi người đã đến đông đủ, liền nói ra mục đích triệu tập mọi người lần này: "Đêm khuya hôm qua, ta nhận được điện thoại của Yến tiên sinh.”

Chỉ một câu này thôi cũng đủ khiến mọi người xôn xao bàn tán. Dựa theo giọng điệu của quan chủ, Yến gia mà ông nhắc đến chỉ có thể là Yến gia kia.

Người giàu ở Hoa Quốc nhiều vô kể, nhưng những gia tộc thực sự có thế lực lại không nhiều, mà Yến gia chính là một trong những gia tộc đứng đầu.

Yến gia và Thanh Ninh Quan có mối giao hảo nhiều năm. Tuy nói từ khi gia chủ đời trước của Yến gia thoái vị, vị gia chủ đương nhiệm rất ít khi đến Thanh Ninh Quan, nhưng Yến gia vẫn giúp đỡ đạo quán không ít mỗi năm.

Mỗi năm, Thanh Ninh Quan đều phái người đến Yến gia xem phong thủy, gần như đã thành lệ.

Nhưng việc đối phương chủ động gọi điện thoại lại rất đáng ngạc nhiên. Yến Tân Tễ, với tư cách là gia chủ mới, ngoài những dịp cần thiết, sẽ không chủ động liên hệ.

Đêm khuya hôm qua đột nhiên gọi điện thoại, chẳng lẽ là Yến gia xảy ra vấn đề?

“Có phải phong thủy có vấn đề không?”

“Lần trước ai đi Yến gia nhỉ? Lúc đi có vấn đề gì không?”

“Là tôi, nhưng theo quan sát của tôi, khu tổ trạch của Yến gia vẫn là một bảo địa phong thủy, ít nhất mười mấy năm nữa sẽ không có vấn đề gì.”

“Vậy thì lạ, chẳng lẽ là bản thân anh ấy có vấn đề?”

“Thật hay giả?”

Khóe miệng quan chủ hơi giật. Ông còn chưa nói xong, đám đệ tử đã bắt đầu suy đoán. Ấn tượng của họ về Yến Tân Tễ rốt cuộc kỳ lạ đến mức nào vậy?

Cũng đúng thôi, những phú hào lui tới Thanh Ninh Quan không hề ít, mà Yến Tân Tễ lại là đề tài thường được nhắc đến.

Trong mắt mọi người, Yến Tân Tễ là một người quyết đoán, thủ đoạn sắc bén vô tình. Anh có dung mạo tuấn mỹ, nhưng tâm tính lại vô cùng lạnh nhạt, đối đãi với kẻ địch càng không hề nương tay.

Ngay cả gia chủ đời trước cũng từng lén lút than thở với ông, rằng đứa con trai này đôi khi trông quá lạnh lùng, ánh mắt kia khiến ông và vợ không khỏi rùng mình, như thể chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì.

Các đạo sĩ trong đạo quán không gặp Yến Tân Tễ nhiều lần, nhưng cũng có thể nhận ra tính cách cực kỳ lạnh lùng của anh. Thêm vào đó những lời đồn đại, có ấn tượng như vậy cũng là điều bình thường.

Quan chủ hắng giọng: "Không phải bản thân Yến tiên sinh xảy ra chuyện, mà là vị hôn thê của anh ấy có việc. Nghe nói vị Vân tiểu thư kia liên tục mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ mấy ngày nay, thậm chí trên người còn xuất hiện những vết đỏ, nên anh ấy đã mời chúng ta ra tay.”

Mọi người im lặng một chút, sau đó càng thêm kinh ngạc.

“Quan chủ, Yến Tân Tễ khi nào có vị hôn thê vậy? Sao lại không có chút tin tức nào?”

Quan chủ giải thích: “Đây là hôn ước do đời trước định ra. Yến lão tiên sinh đã nói với ta rồi. Yến tiên sinh cũng mới đưa vị Vân tiểu thư này về bên cạnh vào năm ngoái. Vốn dĩ mấy ngày nay là muốn tổ chức tiệc sinh nhật hai mươi tuổi cho tiểu thư này, chính thức giới thiệu cô ấy với mọi người.”

“Nhưng lại xảy ra chuyện này, tiệc sinh nhật bị hủy bỏ, Yến gia ngược lại liên hệ với chúng ta.”

Mọi người hiểu ra, hóa ra là như vậy.

“Vậy quan chủ định phái ai đi?”

Đệ tử bình thường chắc chắn không được, Yến gia tuyệt đối sẽ cho rằng họ đang làm qua loa. Yến gia không chỉ quyên tặng một khoản tiền lớn mỗi năm, mà thời trẻ còn có ân với Thanh Ninh Quan. Tốt nhất là quan chủ tự mình đi, để tỏ rõ sự coi trọng, nhưng gần đây ông lại có việc không thể rời thân.

Ánh mắt quan chủ chậm rãi rơi xuống người đang ngồi uống trà.

Bình Luận

2 Thảo luận