Sáng sớm hôm sau, trong căn phòng yên tĩnh, cánh cửa phòng khẽ mở ra. Hành lang vắng lặng, không một bóng người. Chỉ có một chú mèo tròn trịa thò đầu nhỏ vào, đôi ria dài rung rung, đôi mắt xanh tròn xoe nhìn thẳng về phía chiếc giường lớn cao hơn nó rất nhiều. Sau đó, mèo nhẹ nhàng bước từng bước, lặng lẽ tiến đến mép giường.
Chiếc khăn trải giường mềm mại rủ xuống sàn nhà. Nữ chủ nhân vẫn còn đang say giấc nồng trong giấc mơ đẹp. Chú mèo quấn người trèo theo khăn trải giường lên giường lớn, vặn vẹo cái mông nhỏ chậm rì rì tiến đến gần chủ nhân, chiếc đuôi mềm mại thỉnh thoảng lại khẽ lắc lư.
Trong giấc mơ, Vân Xu thấy mình đang nhàn nhã tắm nắng trong vườn hoa, thật thanh bình và thư thái. Đột nhiên, bầu trời trong xanh bị mây đen che phủ, từ trên trời giáng xuống một chiếc vạc đen khổng lồ chụp ụp xuống, đè chặt cô xuống đất, khiến cô không thở nổi. Cô gắng sức vùng vẫy mãi, nhưng vẫn không thoát ra được khỏi chiếc vạc đen kia.
“Meow!” Tiếng mèo kêu nũng nịu truyền vào tai, Vân Xu cuối cùng cũng tỉnh giấc. Mở mắt ra, cô thấy đầu nhỏ của chú mèo sát ngay trước mắt, nũng nịu dụi vào má cô, một cục bông nặng trịch đè lên ngực cô. Vân Xu ngơ ngác một chút, rồi bất lực đưa tay sờ sờ con mèo cưng. Bảo sao vừa nãy cô cứ thấy khó thở.
Dựa người vào thành giường ngồi dậy, Vân Xu ước lượng cân nặng của mèo, lại nhéo nhéo cái bụng mềm nhũn của nó… Đúng là hơi thừa cân thật.
Ăn sáng xong, Vân Xu lại ngồi vào bàn làm việc, dành cả buổi sáng để hoàn thành nốt phần còn lại của con thú bông. Lần này, con thú bông phiên bản Q vẫn rất đáng yêu, nhưng còn tinh xảo hơn những con trước đây. Con mèo Ragdoll thủ công dưới ánh sáng ban mai, toát lên vẻ lười biếng, thong thả, có thể nói là giống hệt như Noãn Noãn thật. Vân Xu tự thầm khen mình một câu.
Cô chụp ảnh thành phẩm gửi cho khách hàng.
Đối phương trả lời rất nhanh, khiến Vân Xu có cảm giác như anh ấy luôn dõi theo cô vậy. Nhưng ngay sau đó, cô lại bật cười lắc đầu, sao có thể như thế được? Hai người từ trước đến nay chỉ giới hạn giao tiếp trên mạng mà thôi.
[Tuyệt vời, rất đẹp, tay nghề của em lại tiến bộ hơn nữa rồi.]
[Cảm ơn anh đã khen ạ, vậy em sẽ gửi hàng đi cho anh theo địa chỉ cũ nhé.]
[Ừ, tiếp theo em có dự định gì không? Vẫn sẽ tiếp tục nhận đơn hàng chứ?]
[Dạo này chắc em tạm thời không nhận đơn hàng nữa ạ, ở nhà em có chút việc bận.]
[Anh mạo muội hỏi một chút, là việc gì vậy?] Tin nhắn này cách tin nhắn trước một lúc lâu mới được gửi đến, như thể đối phương đang do dự không biết có nên hỏi hay không.
Vân Xu trong lòng đã coi đối phương như bạn bè, một chút chuyện nhỏ này đương nhiên cô sẵn lòng kể cho anh nghe.
[Không có gì lớn đâu ạ, chỉ là em định mấy hôm nay sẽ sửa sang lại vườn tược một chút thôi. Em mua nhiều hạt giống lắm, định trồng hoa trong vườn.]
[Vậy em nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, đừng làm việc quá sức.]
Cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, Vân Xu nghĩ nghĩ, rồi gõ thêm một đoạn tin nhắn nữa.
[Nếu anh vẫn muốn đặt thú bông, anh có thể nói với em nhé. Chờ em làm xong việc ở vườn, em sẽ làm cho anh ạ.]
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc nữa, rồi kết thúc cuộc trò chuyện. Vân Xu buông điện thoại xuống, đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề. Những khách hàng đặt hàng cùng thành phố, thường sẽ yêu cầu giao hàng trực tiếp, nhưng Vân Xu đã khéo léo từ chối. Cô chợt nhận ra, vị khách hàng quen thuộc này ngay từ đầu đã chấp nhận phương thức chuyển phát nhanh, chưa từng đề cập đến việc giao hàng trực tiếp. Có lẽ cũng giống như cô, anh ấy cũng có lý do riêng, không tiện gặp mặt trực tiếp chăng?
An Trạch Vũ ở bên kia bàn làm việc, vừa buông điện thoại di động xuống. Lúc nãy Vân Xu có nói với anh là có việc, khiến anh phải suy nghĩ liệu có phải Lục Trạch lại đang muốn gây ra chuyện gì không. Anh muốn hỏi lại Vân Xu cho rõ ràng, nhưng lại lo lắng rằng nếu hỏi, có thể Vân Xu sẽ cảm thấy anh đang vượt quá giới hạn mối quan hệ giữa hai người.
Tuy nhiên, cuối cùng An Trạch Vũ không thể kìm nén được sự tò mò và lo lắng, anh vẫn quyết định hỏi Vân Xu. May mắn thay, sự việc không liên quan đến Lục Trạch. Nếu không, có lẽ anh sẽ phải thông báo cho Kỷ Thành hoặc Tiêu Tử Nguyệt để cùng nhau đối phó.
Câu trả lời chân thành của Vân Xu khiến khóe môi An Trạch Vũ khẽ cong lên một nụ cười nhỏ, gần như không thể nhận thấy. Anh cảm thấy mình và Vân Xu cũng có thể xem là người quen của nhau rồi.
Sau khi hoàn thành công việc, Vân Xu bắt đầu chuẩn bị cho sự nghiệp trồng hoa lớn của mình. Nhân viên quản lý khu dân cư nói với cô rằng đất trong sân vườn tạm thời không phù hợp để trồng hoa. Vì vậy, Vân Xu chỉ có thể lên mạng mua rất nhiều thứ cần thiết cho việc trồng hoa. Tất cả những thứ cô mua hiện đang chất đống trong kho chứa đồ nhỏ của cô.
Nhân viên bất động sản cũng đã hỏi Vân Xu có muốn thuê người đến làm vườn không, họ có thể giúp liên hệ với người phù hợp. Nhưng Vân Xu đã từ chối một cách nhanh chóng. Cô cho rằng việc trồng hoa mang lại niềm vui và cô muốn tự mình thực hiện mọi công đoạn.
Vân Xu tết mái tóc dài mềm mại của mình thành một bím tóc gọn gàng, sau đó thay bộ đồ thể thao thoải mái để dễ vận động, và đội lên đầu một chiếc mũ rơm rộng vành để che nắng. Thực ra, chiếc mũ này có vẻ hợp với váy dài hơn, thích hợp để đứng trên bãi cát chụp ảnh, nhưng vì những chiếc mũ khác không tiện lợi bằng, nên nó đã được trưng dụng để phục vụ cho công việc làm vườn của Vân Xu.
Mở kho chứa đồ nhỏ ra, Vân Xu dự định sẽ dọn dẹp những thứ mua sắm này trước. Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô nắm lấy một góc của bao tải, sau đó dùng sức kéo mạnh.
Đến vườn, nhìn mảnh đất trống trải trước mắt, cô bắt đầu hoài nghi, liệu mình có thực sự hoàn thành được công cuộc trồng hoa này không? Nói tóm lại, cứ thử xem đã. Vân Xu cầm lấy chiếc xẻng, thở hồng hộc bắt đầu làm việc, trông chẳng khác nào một chú sóc nhỏ cẩn trọng. Nhưng chỉ mới mười mấy phút, cô đã cảm thấy mệt lả. Ngồi xổm xuống, cô cảm giác cơ thể mình mềm nhũn như miếng bọt biển, chẳng còn chút sức lực nào.
“Em đây là…?” Giọng nói trầm ấm vang lên. Vân Xu nghiêng đầu nhìn lại, Lộ giáo sư đang đứng bên ngoài hàng rào, cúi mắt nhìn cô, đôi mày hơi nhíu lại. Trên tay anh còn cầm vài tập tài liệu, có vẻ như vừa từ trường về.
“Em muốn thử cải tạo khu vườn thành một vườn hoa nhỏ.” Vân Xu chống xẻng, miễn cưỡng đứng dậy, thở dài: “Nhưng xem ra có hơi… không thực tế.”
Trong lúc đứng dậy, thân hình nhỏ bé của cô còn loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã. Đồng tử Lộ Diệp Lâm co lại, thân thể theo bản năng tiến gần muốn đỡ lấy cô, nhưng lại bị hàng rào ngăn cản. Sau đó, thấy thân thể Vân Xu đã đứng vững, anh mới nhẹ nhàng thở ra.
“Chậm thôi, đừng vội. Vận động mạnh xong cơ thể mệt mỏi là chuyện bình thường mà.” Giọng Lộ Diệp Lâm trầm ổn, anh nhanh chóng mở cổng rào, bước đến trước mặt cô. Vân Xu có chút xấu hổ. Cô ngượng ngùng nói với Lộ giáo sư rằng, thực ra cô mới làm được có một lúc thôi, chưa tính là vận động mạnh. Ánh mắt Lộ Diệp Lâm quét một vòng quanh khu vườn, cuối cùng dừng lại trên bàn tay đang nắm xẻng của Vân Xu.
Anh hơi nheo mắt lại: “Xòe tay ra, để anh xem nào.” Giọng anh trở nên nghiêm khắc hơn. Vân Xu chớp chớp mắt, có lẽ vì Lộ Diệp Lâm là giáo sư đại học, cô luôn có một sự tin phục khó hiểu đối với anh.
Vân Xu ngoan ngoãn xòe bàn tay nhỏ bé ra. Chỉ thấy lòng bàn tay trắng nõn vốn xinh xắn giờ đã sưng đỏ cả lên, không ít chỗ còn bị trầy xước, trông như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ bị phá hỏng, khiến người khác nhìn vào cũng phải xót xa. Lúc này, cô mới cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cơn đau rát. Vừa nãy cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng ran thôi.
Đến lượt Lộ Diệp Lâm thở dài. Anh nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên, giọng nói còn trầm thấp hơn vừa rồi: “Em đừng đụng vào mấy dụng cụ này nữa, sang nhà anh, anh bôi thuốc cho em.”
Vân Xu nghe lời anh, đi theo vào nhà. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa. Rất nhanh, Lộ giáo sư đã mang hộp thuốc đến. Trên ghế sof), khuôn mặt mỹ nhân vẫn còn ửng hồng vì vận động, đẹp như ráng chiều, đẹp đến kinh người.
Bước chân anh khựng lại một chút, sau đó như không có chuyện gì mở hộp thuốc, lấy ra một lọ cồn xịt. Vân Xu trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, cô lo lắng muốn rụt tay lại, nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của người đàn ông, cô đành ủy khuất đưa tay ra.
“Sẽ hơi đau một chút, nhưng vết thương cần phải khử trùng, em chịu đựng một chút nhé.” Lộ Diệp Lâm nhẹ giọng dỗ dành cô, nhưng động tác trên tay lại rất dứt khoát.
Cơn đau khó tả kích thích dây thần kin), Vân Xu nháy mắt nhắm nghiền mắt, đuôi mắt nhuốm một chút ửng đỏ, trông vô cùng đáng thương. Lộ Diệp Lâm cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, cúi đầu tiếp tục bôi thuốc mỡ cho cô.
Bàn tay cô quá mềm mại, quá non nớt, dù chỉ ấn nhẹ một chút cũng để lại vệt hồng nhàn nhạt. Động tác bôi thuốc của anh càng thêm nhẹ nhàng. Vân Xu để giảm bớt cơn đau, cố gắng chuyển hướng sự chú ý khỏi cơn đau. Ánh mắt cô rơi xuống bàn tay Lộ Diệp Lâm đang giúp cô bôi thuốc.
Bàn tay anh hơi cong lên, có thể thấy rõ những khớp xương nhô lên cùng với hõm sâu giữa các khớp xương, còn có thể thấy mơ hồ những mạch máu xanh lơ, mang đến một cảm giác gợi cảm khó tả. Đây là một bàn tay rất thích hợp để cầm bút. Một hình ảnh lặng lẽ hiện lên trong đầu Vân Xu. Vị học giả nho nhã đoan chính ngồi sau bàn làm việc, thân hình cao lớn, thần sắc hơi nhẫn nại, bàn tay với các khớp xương rõ ràng cầm chiếc bút máy sang trọng, ngòi bút lướt trên trang giấy, những con chữ lưu loát, đẹp đẽ cứ thế tuôn ra.
Vân Xu mải mê suy nghĩ, đến khi Lộ Diệp Lâm bôi thuốc xong, lại cẩn thận băng bó lớp băng gạc cho cô, cô mới giật mình hoàn hồn. Cô cử động bàn tay một chút, cảm giác nóng rát đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác mát mẻ, thoải mái. Cô không biết Lộ Diệp Lâm đã bôi loại thuốc mỡ gì mà hiệu quả nhanh đến vậy.
“Lần sau em cẩn thận hơn nhé. Những việc này có thể nhờ người khác giúp đỡ mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=44]
Mấy chậu hoa nhỏ thì không sao, chứ làm việc nặng lâu dài không thích hợp với em đâu.” Lộ Diệp Lâm vừa thu dọn hộp thuốc, vừa dặn dò cô.
Vân Xu nhỏ giọng nói: “Em thấy trên TV mọi người làm trông nhẹ nhàng lắm ạ.”
“Họ là nhân viên chuyên nghiệp, người thành thạo và người mới vào nghề đương nhiên không giống nhau rồi. Cho dù chỉ là việc xới đất đơn giản thôi cũng cần có kỹ thuật nhất định, ví dụ như làm thế nào để dùng ít sức nhất mà vẫn đạt được hiệu quả tốt nhất.” Lộ Diệp Lâm giải thích.
Vân Xu ủ rũ gật đầu, do dự không biết tiếp theo nên làm gì.
Lộ Diệp Lâm đã đứng dậy đi ra cửa, gọi tên cô. Vân Xu mờ mịt ngẩng đầu, vị giáo sư nho nhã đang đứng ở cửa nhìn cô, chỉ tay về phía khu vườn của cô, khẽ cười một tiếng: “Đi thôi, Vân tiểu thư, thợ làm vườn nhỏ của cô online rồi đây.”
Khi Lộ giáo sư không nhanh không chậm xắn tay áo sơ mi lên chuẩn bị làm việc, Vân Xu vẫn còn bán tín bán nghi, không tin vào mắt mình. Vị giáo sư đại học mà lại ở đây giúp cô xới đất, cô cứ cảm thấy có chút hoang đường. Đôi tay vốn nên cầm bút giờ lại cầm xẻng, động tác lại còn rất thuần thục nữa chứ?
Dường như đoán được sự nghi hoặc trong lòng Vân Xu, Lộ Diệp Lâm giải thích: “Trong nhà anh có người lớn tuổi rất thích hoa cỏ, thường tự tay bố trí vườn hoa. Anh từ nhỏ đã theo phụ giúp, cũng học được không ít kiến thức liên quan.”
Thật là lợi hại nha. Ấn tượng của Vân Xu về Lộ giáo sư lại được nâng lên một tầm cao mới.
Hàng xóm đã ra tay giúp đỡ trong vườn, chủ nhà tất nhiên không thể đứng yên nhìn được. Vân Xu định bụng sẽ ra phụ giúp một tay, nhưng lại bị Lộ Diệp Lâm nhẹ nhàng khuyên can trở về.
“Em cứ ngồi nghỉ ở chỗ râm mát đi, cần gì anh sẽ gọi em.” Ánh mắt Lộ giáo sư ôn hòa nhưng không kém phần kiên quyết.
Dưới bóng cây đại thụ xum xuê, Vân Xu chống cằm, chăm chú nhìn Lộ giáo sư đang làm việc ở cách đó không xa. Động tác của anh thuần thục, chắc chắn, hiệu suất cao hơn cô, kẻ yếu đuối này không biết bao nhiêu lần.
Buổi chiều, nhiệt độ có phần hơi cao, trên khuôn mặt trầm ổn của người đàn ông lấm tấm mồ hôi. Hai người đứng cách nhau không xa, cô có thể thấy rõ mồ hôi từ trán anh chảy xuống, lướt qua sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng gợi cảm, rồ rơi xuống cằm. Cộng thêm dáng người hoàn mỹ vô tình lộ ra khi anh khom lưng làm việc, tạo nên một cảm giác quyến rũ khó tả.
Vân Xu giật mình kinh hãi bởi ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Cô vội lắc đầu, xua tan những ý tưởng linh tinh không nên có. Giáo sư Lộ là một vị giáo sư đại học nghiêm chỉnh mà. Cô tuyệt đối không được suy nghĩ lung tung về anh.
Bên kia, Lộ Diệp Lâm cảm nhận được ánh mắt vẫn luôn dừng trên người mình, anh không lộ vẻ gì khẽ nhếch mép cười. Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Bỗng nhiên, một giọng nói âm trầm vang lên: “Anh là ai! Sao lại ở đây!” Vân Xu giật mình ngẩng lên. Lục Trạch? Sao anh ấy lại đến đây?
Chương 45: Thay đổi số phận vị hôn thê pháo hôi của bá đạo tổng tài (13)
Lần trước, Lục Trạch rủ Vân Xu đi ăn tối nhưng bị Kỷ Thành phá đám. Sau chuyện đó, Lục Trạch bắt đầu gây khó dễ cho công ty của Kỷ Thành. Trong lòng anh luôn lo lắng không biết Vân Xu có bị Kỷ Thành nói gì ảnh hưởng đến suy nghĩ về anh không.
Lục Trạch không thể yên tâm được, nên quyết định tự mình đến gặp Vân Xu để xem cô nghĩ gì về chuyện này.
Anh không ngờ rằng, khi đến nơi, lại thấy một người lạ trong sân vườn nhà Vân Xu.
Người đàn ông đó đứng quay lưng về phía Lục Trạch. Dáng người cao lớn, khí chất rất nổi bật, khiến Lục Trạch ngay lập tức cảnh giác cao độ.
“Anh là ai? Sao lại ở đây?” Lục Trạch hỏi, giọng lạnh lùng như băng. Khuôn mặt đẹp trai của anh trở nên nghiêm nghị.
Vân Xu đang đỡ một cái cây, nghe tiếng liền đứng thẳng dậy và đi về phía hai người. “Lục Trạch, anh đừng kích động. Lộ giáo sư là hàng xóm của em. Hôm nay anh ấy qua đây giúp em sửa soạn lại sân vườn thôi.”
Vân Xu có vẻ không vui. Lộ giáo sư tốt bụng đến giúp cô, mà Lục Trạch lại tỏ thái độ như vậy.
Nhận ra Vân Xu không vui, Lục Trạch lập tức dịu giọng: “Xin lỗi, tại vì anh quá lo lắng cho em thôi.”
Lộ Diệp Lâm xoay người lại, cười nói: “Không sao đâu. Nếu là tôi, thấy người lạ xuất hiện ở nhà bạn mình, tôi cũng sẽ lo lắng thôi mà.”
Lộ Diệp Lâm cao lớn, lại có phong thái lịch thiệp. Lời nói của anh nhẹ nhàng, dễ nghe, khiến thái độ của Vân Xu dịu đi phần nào.
"Lộ giáo sư tính tình thật tốt." Vân Xu nghĩ.
Trong khi đó, Lục Trạch nhìn kỹ mặt Lộ Diệp Lâm, vẻ mặt lạnh lùng chợt khựng lại. “Anh là… Lộ Diệp Lâm?”
Lộ Diệp Lâm gật đầu xác nhận. Khuôn mặt nho nhã của anh nở một nụ cười thân thiện, “Đã lâu không gặp, bạn cũ. Gần đây cậu khỏe không?”
Đúng là Lộ Diệp Lâm thật!
“Cũng được.” Lục Trạch ngập ngừng một chút rồi lại nhíu mày hỏi: “Tôi nhớ sau khi tốt nghiệp anh ở lại thành phố Hải mà, sao lại đến Đông Thành? Mà còn xuất hiện ở đây nữa?”
“May mắn được Đại học Đông Thành mời về dạy. Tôi bàn bạc với gia đình rồi quyết định chuyển đến đây.” Lộ Diệp Lâm giải thích.
Vân Xu ngạc nhiên hỏi: “Hai người quen nhau hả?”
Thật trùng hợp! Lần trước Kỷ Thành quen Lục Trạch, lần này Lộ Diệp Lâm cũng quen Lục Trạch.
Lộ Diệp Lâm giải thích thêm cho Vân Xu hiểu.
Anh và Lục Trạch học chung trường đại học. Cả hai đều là những người nổi bật ở trường. Tuy không cùng chuyên ngành và ít khi giao tiếp trực tiếp, nhưng qua bạn bè, họ đều biết đến sự tồn tại của đối phương.
Tình cờ, sau khi cùng tham gia một hoạt động, họ trở thành bạn bè khá thân thiết.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, liên lạc giữa họ cũng dần ít đi.
Lục Trạch không ngờ sẽ gặp lại bạn cũ vào lúc này, càng không ngờ địa điểm gặp mặt lại là ở nhà người con gái anh thích.
Nhìn vẻ tự nhiên, vui vẻ trò chuyện của Vân Xu và Lộ Diệp Lâm, Lục Trạch cảm thấy một mối nguy cơ lớn dâng lên trong lòng.
Lục Trạch luôn tự tin vào bản thân, nhưng đối với Vân Xu, anh lại luôn cảm thấy bất an. Những thứ mà người khác theo đuổi như quyền lực và tiền bạc, dường như cô không mấy để ý.
Anh vốn định sẽ từ từ chinh phục trái tim cô, nhưng sự xuất hiện liên tiếp của Kỷ Thành và Lộ Diệp Lâm, những đối thủ đáng gờm, khiến Lục Trạch cảm thấy căng thẳng. Anh nhận ra rằng, mọi chuyện giờ đây đã trở nên khó đoán hơn nhiều.
Anh hiểu rõ sức hút của Vân Xu.
Lục Trạch vừa định nói gì đó thì ánh mắt anh chợt dừng lại ở đôi tay của Vân Xu đang giơ ra từ phía sau lưng. Anh giật mình: “Tay em sao thế này? Ai làm em bị thương?”
Giọng anh trở nên đáng sợ, như thể chỉ cần Vân Xu nói tên người đó ra, anh sẽ lập tức xé nát kẻ đó.
Vân Xu vẫy vẫy bàn tay nhỏ đang được băng bó, giải thích mọi chuyện, rồi nói: “Không sao đâu, Lộ giáo sư nói đợi thuốc ngấm đủ là có thể tháo băng ra, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Vẻ mặt Lục Trạch vẫn không khá hơn chút nào: “Tiêu Tử Nguyệt đâu? Cô ấy ở đâu? Cô ấy đưa em rời khỏi anh, nhưng lại chăm sóc em như thế này sao?”
Lộ Diệp Lâm nghe thấy câu này, ánh mắt khẽ lóe lên.
“Chuyện này không liên quan gì đến Tử Nguyệt hết. Tại em muốn tạo bất ngờ cho cậu ấy, nên không nói thôi mà.” Vân Xu không hài lòng với giọng điệu của Lục Trạch. Tử Nguyệt luôn chăm sóc cô rất chu đáo, được không!
Rồi cô có chút buồn bã nói thêm: “Dạo gần đây hình như cậu ấy bận lắm. Em đến tìm cậu ấy mấy lần, lần nào cậu ấy cũng ở công ty.”
Biết Tiêu Tử Nguyệt bận công việc, Vân Xu ngại không dám làm phiền. Dù Tiêu Tử Nguyệt nói không sao, nhưng công ty là nơi làm việc, cô cứ chạy đến đó hoài, có thể sẽ ảnh hưởng đến người khác.
Lục Trạch không để tâm đến lời Vân Xu. Tiêu Tử Nguyệt tuy là con gái nhà họ Tiêu, nhưng chỉ có cổ phần công ty, chứ không tham gia vào việc quản lý và ra quyết định.
Chắc cô ấy bận rộn là vì đang bàn chuyện gì đó với ba mình thôi.
Lục Trạch nhìn quanh khu vườn: “Vậy ra cậu định giúp Vân Xu trồng hoa?”
Lộ Diệp Lâm đáp: “Đúng vậy. Vân Xu sức yếu lại không có kinh nghiệm, mấy việc nặng nhọc này không hợp với cô ấy.”
Lục Trạch thầm cười khẩy. Dù không rõ gia cảnh của Lộ Diệp Lâm thế nào, nhưng nhìn cách ăn mặc và phong thái của anh ta, cũng dễ dàng đoán được gia thế không hề tầm thường.
Rõ ràng là chỉ cần thuê người là xong, việc gì phải đích thân ra tay? Anh không tin Lộ Diệp Lâm chỉ đơn thuần là muốn giúp đỡ. Chắc chắn là anh ta muốn thể hiện bản thân trước mặt Vân Xu.
Anh liếc nhìn dáng người Lộ Diệp Lâm ẩn sau lớp áo sơ mi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Ba phút sau, Lục tổng, người luôn quen ra lệnh sau bàn làm việc, đã cởi áo khoác vest, cầm lấy một chiếc xẻng.
“Chúng ta hai người cùng làm sẽ nhanh hơn. Nhưng mà tôi nhớ dân học thuật như cậu thể lực thường không tốt lắm, nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi nhé.” Người đàn ông lạnh lùng, đẹp trai nói.
Vị giáo sư nho nhã ôn hòa cười đáp: “Cũng không đến nỗi tệ đâu. Tôi vẫn tập thể dục mỗi ngày. Nhưng mà ngược lại, mấy vị tổng tài suốt ngày ngồi văn phòng mới nên nghỉ ngơi nhiều hơn, kẻo lại đuối sức đấy.”
Cuộc đối thoại giữa hai người nghe thì có vẻ hòa nhã, lời lẽ đều quan tâm đối phương, nhưng bầu không khí xung quanh lại dần trở nên kỳ lạ. Giống như hai con thú ăn thịt đang giằng co, dò xét đối phương, cẩn thận tìm kiếm sơ hở để hạ gục đối thủ.
Hiệu quả làm việc của hai người rõ ràng cao hơn một người. Lục Trạch và Lộ Diệp Lâm đều là những người có thể lực tốt. Rất nhanh, hơn nửa khu vườn đã được xới đất xong.
Giữa giờ, Vân Xu mời cả hai vào nhà nghỉ ngơi.
Noãn Noãn đang nằm trong ổ mèo bên cạnh sofa. Nghe thấy tiếng động, đôi tai xù xù của nó giật giật, cái đầu nhỏ ngẩng lên.
Lục Trạch ngồi xổm xuống, vẫy tay với nó. Chú mèo Ragdoll béo tròn chậm rãi đi đến. Nó vẫn còn nhớ hơi của Lục Trạch. Khi anh vuốt ve nó, nó không hề phản kháng.
“Nhóc con, lúc trước đưa em cho Vân Xu, không ngờ em được cô ấy yêu thích đến vậy. Hồi đó còn bé tí, bây giờ đã thành một cục bông tròn xoe rồi.” Lục Trạch vừa nói với Noãn Noãn, vừa như đang nói với ai đó.
Lộ Diệp Lâm đi theo anh vào nhà, nghe rõ những lời Lục Trạch nói. “Con mèo Ragdoll này là cậu tặng cho cô ấy à?”
Lục Trạch thản nhiên đáp, “Ừ. Lúc trước Vân Xu ở chỗ tôi, tôi lo không có thời gian ở bên cạnh cô ấy, nên đã tặng Noãn Noãn cho cô ấy. Cô ấy vui lắm.”
Đây là đang khoe khoang quan hệ thân thiết giữa mình và Vân Xu sao?
“Ra là vậy. Nói ra thì, tôi và Vân Xu quen nhau cũng là nhờ Noãn Noãn đấy.” Lộ Diệp Lâm chậm rãi nói: “Lúc trước, con mèo nhỏ này trèo lên cây trong vườn nhà tôi rồi không xuống được. Vân Xu cuống quýt cả lên. Vừa hay tôi về nhà, tiện tay giúp một chút.”
“Nếu không thì con mèo béo ú này chắc phải tủi thân chết mất.” Lộ Diệp Lâm cũng vẫy tay với Noãn Noãn. Chú mèo lười biếng xoay người, để anh vuốt ve một hồi. “Cũng nhờ nó mà tôi và Vân Xu mới nhanh chóng thân thiết hơn.”
Vẻ mặt Lục Trạch sa sầm xuống: “Thật sao?”
Con mèo vô liêm sỉ này!
Cửa phòng khách mở ra, Vân Xu bưng đồ uống mát lạnh đi tới.
Noãn Noãn thấy bóng dáng chủ nhân yêu quý, lập tức rũ bỏ vẻ lười biếng, vui mừng chạy đến cọ cọ vào mắt cá chân Vân Xu, kêu meo meo nũng nịu.
Vân Xu bị chú mèo cọ đến không chịu nổi, cười nói: “Noãn Noãn, ngoan nào, lát nữa chị cho ăn vặt nhé.”
Noãn Noãn rất lanh lợi, lập tức ngừng nũng nịu. Đôi mắt mèo màu xanh lam to tròn nhìn Vân Xu.
“Đây là nước ép trái cây em vừa mới làm. Mọi người uống thử xem.” Vân Xu đặt đồ uống lên bàn trà, rồi bế Noãn Noãn lên tay, lấy đồ ăn vặt từ ngăn kéo ra, bắt đầu đút cho mèo ăn.
“Ngon quá. Hình như em có bỏ thêm chút nước cốt chanh phải không?” Lộ Diệp Lâm hỏi.
Vân Xu kinh ngạc, “Oa, em chỉ bỏ có một chút xíu thôi mà anh cũng nhận ra được. Anh giỏi thật đó nha!”
Đang lúc Vân Xu định hỏi thêm vài câu nữa, Lục Trạch đột nhiên lên tiếng: “Noãn Noãn có vẻ hơi béo rồi đấy. Có nên chú ý đến chế độ ăn của nó một chút không?”
Sự chú ý của Vân Xu lập tức bị chuyển dời đi. “Không sao đâu. Em định sau này sẽ thường xuyên dắt nó ra ngoài đi dạo.”
Lục Trạch nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt dịu đi: “Anh nhớ ở giữa khu dân cư có một cái quảng trường. Có thể dắt Noãn Noãn đến đó tản bộ.”
Vân Xu gật đầu đồng ý.
Bị cướp mất cơ hội tiếp tục câu chuyện, vẻ mặt Lộ Diệp Lâm không đổi, chỉ là ánh mắt liếc nhanh qua Lục Trạch. Không khí giữa ba người khựng lại trong giây lát.
Nghỉ ngơi xong, hai người đàn ông lại tiếp tục công việc trong vườn. Chỗ đất còn lại nhanh chóng được xới xong. Phân bón và hạt giống hoa Vân Xu mua cũng được Lục Trạch mang hết ra vườn.
Công việc trồng hoa nhẹ nhàng hơn xới đất nhiều. Vân Xu cũng tham gia giúp đỡ.
“Em thích hoa hồng lắm à?” Lộ Diệp Lâm cầm một gói hạt giống hỏi: “Anh thấy hạt giống hoa em mua phần lớn là hoa hồng.”
Vân Xu mím môi cười: “Dạ, em thấy hoa hồng giống Tử Nguyệt vậy đó. Nên em muốn trồng thật nhiều hoa hồng trong vườn. Mà sao Lộ giáo sư chỉ nhìn hạt giống thôi mà cũng nhận ra được là loại hoa gì vậy ạ?”
“Ừ, đa số các loại hoa đều có hạt giống khác nhau. Nhờ kinh nghiệm thôi. Mấy loại hoa phổ biến thì anh còn nhận ra được. Hơn nữa, mấy loại em mua đây anh đều đã từng trồng rồi, nên cũng khá rành.”
Lộ Diệp Lâm đổ một ít hạt giống ra lòng bàn tay: “Ví dụ như đây là hạt giống hoa hồng này. Hầu hết có màu nâu, vỏ ngoài xù xì, nhiều cạnh.”
Vân Xu ghé sát lại quan sát lòng bàn tay anh, quả nhiên đúng như lời anh nói.
Vân Xu ngẩng đầu lên, mắt sáng long lanh: “Vậy sau này em có thể hỏi anh về kiến thức trồng hoa được không ạ?”
Lộ Diệp Lâm cúi mắt nhìn người đẹp đang ngước nhìn mình. Yết hầu anh khẽ động, “Đương nhiên là được. Rất vinh hạnh.”
Hai người đối đáp nhau rất tự nhiên, hòa hợp.
Ánh mắt Lục Trạch tối sầm lại. Anh không am hiểu về mấy thứ này, hoàn toàn không chen vào được câu chuyện, chỉ có thể đứng một bên nghe hai người trò chuyện.
Một cảm giác bực bội khó tả lan tỏa trong lòng anh.
Lộ Diệp Lâm liếc nhìn Lục Trạch một cái rồi thản nhiên thu hồi ánh mắt.
"Hừ."
Đến khi mọi việc hoàn tất thì trời đã xế chiều. Khu vườn đã thay đổi diện mạo hoàn toàn. Các dụng cụ làm vườn cũng được thu dọn gọn gàng vào kho.
Vân Xu chắp tay trước ngực, bày tỏ lòng biết ơn: “Hôm nay thật sự cảm ơn hai anh rất nhiều. Nếu không có hai anh, một mình em không biết phải làm đến khi nào nữa, mà có khi còn làm hỏng hết ấy chứ.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, nên làm ấy mà.”
“Lần sau gặp vấn đề gì, em vẫn có thể tìm anh giúp đỡ.”
Hai giọng nói khác nhau đồng thời vang lên. Hai người nhìn nhau một cái rồi ngay lập tức quay đi.
“Em mới chuyển đến đây không lâu, chắc chắn còn nhiều việc phải lo. Vân Xu có việc cứ tìm anh là được. Dù sao chúng ta cũng quen nhau mấy tháng rồi, quen thuộc hơn.”
Lục Trạch nói xen vào, rồi nghiêm túc nói với Vân Xu: “Có việc gì cứ nói với anh. Anh sẽ không bao giờ không nghe máy của em đâu.”
“Cũng không cần lo lắng đâu. Chuyện của anh cơ bản đã xong xuôi rồi. Với lại, ở Đại học Đông Thành anh dạy ít lớp lắm, thời gian rảnh còn nhiều.” Lộ Diệp Lâm nói: “Huống hồ snh và Vân Xu là hàng xóm, ngày thường giúp đỡ nhau cũng tiện, dù sao thì cũng còn ở chung lâu dài mà.”
Khóe môi Lục Trạch mím chặt lại. Đây là một trong những lý do khiến tâm trạng anh tồi tệ. Lộ Diệp Lâm rõ ràng là một đối thủ đáng gờm, đặc biệt là anh ta chiếm lợi thế về vị trí địa lý.
Vân Xu nghe Lục Trạch nói vậy, còn nghĩ rằng có phải mình đã làm phiền Lộ giáo sư rồi không. Nhưng lời đáp của Lộ Diệp Lâm khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Diệp Lâm điềm đạm nói thêm: “Dưỡng hoa là cả một nghệ thuật đấy. Gieo hạt giống xuống đất mới chỉ là bước đầu thôi. Sau này còn phải định kỳ bắt sâu, bón phân, tưới nước. Nếu em có gì không hiểu, cứ hỏi anh bất cứ lúc nào nhé. Anh rất vui lòng được giải đáp cho em.”
Vân Xu lại lần nữa bày tỏ lòng cảm kích với Lộ Diệp Lâm.
Sắc mặt Lục Trạch càng lúc càng trầm xuống.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận