Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:11:42
1
Dưới tán phong đỏ rụng như mưa, một vị hòa thượng tuấn tú mặc huyền y ngồi đối diện cùng một nữ tử y phục hoa lệ.
Lá đỏ rơi lả tả trên bàn đá.
Hòa thượng chậm rãi mở miệng: “Trưởng công chúa, nếu người còn tiếp tục truyền độc giúp Thẩm Phong Nguyệt, chỉ e chưa tới một năm, người cũng không sống nổi.”
Lâm Thiếu Ngu vẻ mặt điềm nhiên, nâng chén rượu trên bàn uống cạn một hơi: “Huyền Thanh, uống hết vò này đi, Túy Xuân Phong năm mươi năm cũng chỉ còn lại hai vò. Ngươi không uống, thực sự đáng tiếc.”
Huyền Thanh nhìn vẻ hờ hững ấy của nàng, bàn tay đang cầm chuỗi niệm châu bất giác siết chặt.
Rót cạn giọt cuối cùng, Lâm Thiếu Ngu mang theo mùi rượu nồng nặc chậm rãi đứng dậy:
“Phong Nguyệt hẳn hồi phủ rồi, bản cung cũng nên quay về.”
Huyền Thanh dõi mắt theo bóng dáng gầy gò của nàng, trong mắt thoáng qua một tia đau xót.
Chữ tình… đâm thấu tim người.
Dẫu có là Trưởng công chúa quyền khuynh thiên hạ, cũng không thoát khỏi.
Phủ Trưởng công chúa.
Hắn mày mắt như vẽ, khí chất như băng ngọc.
Lâm Thiếu Ngu bước đến gần, muốn giúp hắn cởi bỏ áo choàng ngoài.
Thẩm Phong Nguyệt lùi lại một bước, thần sắc nhàn nhạt: “Gió sương dãi dầu, đừng để làm bẩn tay công chúa.”
Lời lẽ cung kính đến mức không thể bắt bẻ, nhưng lại xa cách lạnh nhạt chẳng khác gì hai người xa lạ chứ chẳng giống một đôi phu thê đã thành thân ba năm.
Lâm Thiếu Ngu khựng lại trong thoáng chốc nhưng vẫn vươn tay chạm vào vạt áo hắn.
Thẩm Phong Nguyệt liền đứng yên, để mặc nàng động tay, chỉ là trong đôi mắt đen sâu thẳm như sao kia, hiện lên hàn ý chán ghét.
Ánh mắt ấy như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Lâm Thiếu Ngu.
Nàng đau nhói trong tim, xoay người treo áo choàng lên giá, khẽ cất tiếng: “Ta nấu một bát canh ngọt, chàng nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Thẩm Phong Nguyệt vẫn dửng dưng: “Công chúa cao quý, lại vì vi thần xuống bếp nấu nướng, vi thần không dám nhận.”
Lâm Thiếu Ngu trầm mặc một lát, giọng nói vẫn bình tĩnh mà kiên định: “Phò mã, bản cung… rất muốn chàng nếm thử, được không?”
Bàn tay dưới tay áo của Thẩm Phong Nguyệt chợt siết chặt.
“Vi thần… tuân mệnh.”
Hắn bước qua bên cạnh Lâm Thiếu Ngu, nét mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.
Một làn hương nhàn nhạt từ túi hương bên hông hắn khẽ lướt qua khứu giác Lâm Thiếu Ngu.
Ánh mắt nàng lập tức tối đi.
Nàng biết hương này có tên “Vọng Quân Quy” (Mong chàng về), là do Vân Tranh - vị hôn thê cũ của Thẩm Phong Nguyệt, tự tay chế ra.
Mà hôm nay, hương thơm này trên người Thẩm Phong Nguyệt… lại nồng hơn mấy phần.
Lâm Thiếu Ngu xoay người nhìn hắn, đột ngột mở miệng hỏi: “Chàng lại đến Vân phủ?”
Thần sắc lãnh đạm của Thẩm Phong Nguyệt bỗng chốc thay đổi.
Giọng hắn lạnh lẽo đến cực điểm: “Công chúa cho người theo dõi thần?”
Nhìn ánh mắt sắc bén như dao ấy, lòng Lâm Thiếu Ngu dâng lên nỗi bi thương khó tả, lời đã đến miệng… bỗng nghẹn lại chẳng nói nên câu.
Thẩm Phong Nguyệt ngẩn người, khóe môi khẽ nhếch lên, là nụ cười giễu cợt: “Đường đường là một công chúa, lại dùng thủ đoạn như vậy để cầu hoan sao?”
Ánh mắt Lâm Thiếu Ngu vẫn rất bình tĩnh, nàng cất giọng lạnh nhạt: “Không có quy tắc, không thành khuôn phép.”
Chỉ là, bàn tay giấu sau lưng đã bấu chặt vào lòng bàn tay, đau đến tê dại.
Thẩm Phong Nguyệt hừ lạnh một tiếng, bước lên kéo tay nàng, bế nàng lên.

Hồng chúc loan trướng, Lâm Thiếu Ngu chịu đựng sự thô bạo của hắn, chỉ cảm thấy mình như một chiếc thuyền nan nhỏ bé, có thể bị cơn sóng nhấn chìm bất cứ lúc nào.
Nàng cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn nam nhân phía sau, không kìm được mà gọi tên hắn: “Phong Nguyệt… Phong Nguyệt…”
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, nàng lại nghe thấy từ miệng hắn thốt ra cái tên khác: “Vân Tranh…”
Lâm Thiếu Ngu bỗng nghẹn thở, nàng như bị ai đó kéo từ mây xanh rơi thẳng xuống đất, ngã nặng đến mức không gượng dậy nổi.
Thẩm Phong Nguyệt chưa từng ngủ lại cùng nàng trong một phòng suốt ba năm thành thân.
Lâm Thiếu Ngu nằm kiệt sức trên giường, đột nhiên một cơn ho dữ dội ập đến, nàng không sao kìm nén được.
Một tia máu đỏ thẫm rỉ ra nơi khóe môi.
Nàng khoác lên mình chiếc áo cHoàng đến do Thẩm Phong Nguyệt để lại, loạng choạng xuống giường, bước đến bên cửa sổ.
Trên chiếc bàn thấp, lúc nào cũng có một bình rượu thanh cùng hai chén nhỏ.
Rượu mạnh tràn xuống cổ họng, lấn át vị máu tanh trong miệng, đau nhói đến tận tim gan nhưng trong lòng nàng… lại thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nàng nhìn về phía đối diện trống không không một bóng người rồi rót đầy chén rượu, tay ngọc nâng lên, khẽ nói: “Thẩm Phong Nguyệt, đi hết đoạn đường cuối cùng này rồi, chàng… sẽ được tự do.”
Hôm sau, Hoàng đế Lâm Minh Cực bất ngờ triệu hai người vào cung.
Sau khi hành lễ, Hoàng đế lập tức cho người mời ngồi.
Y mỉm cười hòa nhã nhìn Lâm Thiếu Ngu, giọng ôn tồn hỏi: “Hoàng tỷ gần đây vẫn khỏe chứ?”
Lâm Thiếu Ngu mỉm cười nhạt: “Bản cung có thể có gì không tốt?”
Lâm Minh Cực lại quay sang nhìn Thẩm Phong Nguyệt, ánh mắt sâu thẳm: “Nhưng trẫm lại nghe nói, phò mã gần đây lui tới Vân phủ khá thường xuyên. Có chuyện đó không?”
Sắc mặt Thẩm Phong Nguyệt lập tức biến đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=1]

Bình Luận

0 Thảo luận