Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 30

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:30:24
Sau khi xử lý xong mọi việc, Lâm Minh Cực gọi Thẩm Phong Nguyệt vào Ngự Thư Phòng.
“Trẫm thực ra đã biết từ sớm, ngươi và hoàng tỷ chẳng phải thực lòng yêu thương gì nhau. Nhưng khi ấy hoàng tỷ cố chấp như vậy, trẫm cũng chỉ có thể thuận theo nàng.”
Tim Thẩm Phong Nguyệt đột nhiên căng thắt, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
Quả nhiên, Lâm Minh Cực nói tiếp: “Hiện tại, sau khi cân nhắc kỹ càng, trẫm quyết định hạ chỉ, để ngươi và hoàng tỷ hòa ly. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Thẩm đại tướng quân.”
“Bệ hạ, thần…”
“Ý trẫm đã quyết, không cần nhiều lời! Thẩm Phong Nguyệt, trong vòng ba ngày, rời khỏi phủ Trưởng công chúa!”
Thẩm Phong Nguyệt sững sờ nhìn hắn, hồi lâu không nói nên lời.
Lâm Minh Cực cũng không vì thế mà trách phạt hắn, chỉ chậm rãi nói: “Trẫm chỉ có mỗi một người thân là hoàng tỷ. Trước kia dung túng nàng, nàng lại chẳng được hạnh phúc. Đến khi nàng không còn nữa, trẫm mới biết mình đã sai đến mức nào.”
Tim Thẩm Phong Nguyệt chấn động mạnh, trong đầu hiện lên bức thư hòa ly ngày ấy. Lâm Thiếu Ngu nguyện ý vì hắn hy sinh đến thế, nhưng cuối cùng vẫn tự tay viết xuống bức thư đó.
Có lẽ trong lòng nàng cũng đã không muốn còn bất kỳ liên hệ gì với hắn nữa.
Nghĩ đến đây, tim Thẩm Phong Nguyệt như bị ai bóp nghẹt, hắn khom người, giọng nói tựa như nghiến qua kẽ răng: “Thần… tuân chỉ.”
Chỉ dụ trong cung, gần như đến phủ Trưởng công chúa cùng lúc với Thẩm Phong Nguyệt.
Ninh công công tươi cười híp mắt: “Đại tướng quân, người cứ thong thả thu dọn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=30]

Nô tài chờ ngài, thu dọn xong thì đến phủ Tướng quân.”
Thẩm Phong Nguyệt biết lão không có ác ý, nhưng trong lòng vẫn thấy nặng nề khó tả.
Chưa bao giờ… hắn cảm thấy bước chân rời khỏi phủ Trưởng công chúa lại trĩu nặng đến thế.
Ngày hôm ấy, phủ Tướng quân vốn phủ bụi nhiều năm, nghênh đón một vị chủ nhân mới.
Mà phủ Trưởng công chúa, cũng mất đi người chủ nhân cuối cùng.

32
Rời khỏi phủ Trưởng công chúa, Thẩm Phong Nguyệt đứng bên tảng đá buộc ngựa tinh xảo đầy uy nghi trước cửa, ngoái đầu nhìn cánh cổng phủ đang từ từ khép lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Năm xưa hắn từng tha thiết muốn rời khỏi nơi này bao nhiêu, thì giờ đây lại hối hận bấy nhiêu.
Là hắn đã không biết trân trọng. Mà đời người, đâu có mấy lần được làm lại từ đầu.
Hắn quay sang hỏi Ninh công công: “Công công… bệ hạ liệu còn có thể đổi ý không?”
Ninh công công khẽ lắc đầu: “Nô tài cũng không rõ. Chỉ là thánh chỉ đã ban, không thể trái ý. Đại tướng quân… mời đi thôi.”
Thẩm Phong Nguyệt trầm mặc một hồi, giọng trầm xuống: “Ta hiểu rồi.”
Thấy hắn không truy hỏi thêm, Ninh công công âm thầm thở phào, phất tay ra hiệu cho người hầu phía sau dắt xe ngựa tới, rồi không khỏi cảm thán: “Năm xưa Đại tướng quân và Công chúa còn nhỏ, từng cùng nhau chơi đùa… Giờ nghĩ lại, cứ ngỡ như mới hôm qua vậy.”
Thẩm Phong Nguyệt thoáng ngẩn người: “Khi còn nhỏ, ta từng chơi đùa với nàng ấy sao?”
Ninh công công lộ vẻ ngạc nhiên: “Đại tướng quân không nhớ ư?”
Thẩm Phong Nguyệt cười khổ một tiếng: “Ta hoàn toàn không có chút ký ức nào về chuyện ấy…”
Ninh công công mấp máy môi, định nói gì đó để an ủi, nhưng cuối cùng lại thôi.
Giờ đây Trưởng công chúa sống chết chưa rõ, tung tích mù mịt… nói gì thêm cũng chỉ là vô ích.
Từ ngày chuyển về lại phủ Tướng quân, Thẩm Phong Nguyệt đứng trong phòng, có cảm giác như đã trải qua cả một đời. Suốt ba năm nay, trừ ngày giỗ, hắn chưa từng trở lại nơi này.
Một phủ Tướng quân không còn người thân… lạnh lẽo đến rợn người. Hắn thậm chí còn vô thức không muốn quay về.
Nghĩ đến đây, Thẩm Phong Nguyệt sững lại. Dù không còn người thân, nơi này vẫn là chốn hắn lớn lên từ nhỏ. Tại sao hắn thà ở lại phủ Trưởng công chúa, cũng chẳng buồn ghé về đây dù chỉ một lần?
Hắn từng oán hận việc Lâm Thiếu Ngu ỷ thế hiếp người, nhưng khi nhận được thánh chỉ năm ấy, hắn rõ ràng có thể lấy công lao của cha anh để lại mà từ chối hôn sự này — vậy mà hắn đã không làm.
Hắn từng không ưa nổi cái “giao ước phòng the” vào mồng Một và mười lăm hàng tháng do Lâm Thiếu Ngu đề ra, thế nhưng… lại chưa từng vắng mặt lấy một lần.
Tình cảm bị hắn chôn giấu tận đáy lòng dần dần trỗi dậy. Những thứ hắn từng tưởng là căm ghét và oán hận, giờ đây từng lớp từng lớp bị bóc tách, để lộ ra hình hài thật sự của chúng.
Hắn không phải không thích Lâm Thiếu Ngu. Mà là trước sự lạnh nhạt và thân phận của nàng, hắn luôn tự ti xen lẫn kiêu ngạo.
Lâm Thiếu Ngu dùng sự lạnh lùng để che giấu tình cảm với hắn, còn hắn lại dùng sự chống đối để giấu đi mọi tâm tư của mình.
Thẩm Phong Nguyệt nhớ lại lời của Ninh công công, bỗng nhiên đứng phắt dậy, nhanh chóng bước tới một căn phòng.
Mẫu thân mất sớm, phụ thân một tay nuôi dưỡng huynh đệ hắn trưởng thành. Là võ tướng, phụ thân luôn nghiêm khắc trong việc dạy dỗ, nhưng cũng có những lúc rất chu đáo.
Tỉ như, hai gian phòng nhỏ đặt cạnh nhau trước mắt — nơi cất giữ trọn vẹn ký ức tuổi thơ của hắn và huynh trưởng.
Vì sao hắn lại không nhớ chuyện từng chơi đùa với Lâm Thiếu Ngu? Có lẽ là vì ký ức thời thơ ấu quá mơ hồ. Mà với tính cách lạnh nhạt của bản thân, hắn đã vô thức bỏ qua những chuyện như vậy.
Thẩm Phong Nguyệt bước đến, đẩy cánh cửa gắn tấm bảng khắc tên tiểu tự của mình trên tường.
Cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt vì đã lâu không mở, mùi ẩm mốc xưa cũ lập tức ập tới. Hắn đưa tay phẩy nhẹ, bước qua ngưỡng cửa, rất nhanh đã tìm được thứ mình muốn.
“Năm Nguyên Lịch thứ 23, món quà đầu tiên do Lâm Thiếu Ngu tặng.”
Tính ra năm đó, nàng mười tuổi, còn hắn tám.
Thẩm Phong Nguyệt nhìn chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi, có thể thấy lúc ấy hắn đã rất trân quý nó. Tất cả những gì Lâm Thiếu Ngu từng tặng đều được hắn cất giữ cẩn thận, sắp xếp ngay ngắn từng hàng.
Cả giá gỗ trước mắt, tầng này nối tiếp tầng kia… tất cả đều liên quan đến Lâm Thiếu Ngu. Là ký ức hắn từng quên, từng bỏ lỡ.
Ánh mắt Thẩm Phong Nguyệt dần sáng lên.
Nếu hắn có thể tìm lại những ký ức đang phai nhạt kia… Liệu hắn và Lâm Thiếu Ngu có thể quay trở về như thuở ban đầu?

Bình Luận

0 Thảo luận