Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 18

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:22:23
Tâm trạng đang treo lơ lửng của Thẩm Phong Nguyệt đột ngột rơi xuống, nặng nề mà vô định.
Lời của đứa bé trước mắt hoàn toàn đập tan tia hy vọng cuối cùng nơi đáy lòng hắn!
Trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Phong Nguyệt mới mở miệng: “Nàng bảo ngươi chuyển lời gì cho ta?”
Đứa trẻ cẩn thận nhớ lại, dường như sợ mình bỏ sót điều gì, nghĩ thật lâu rồi mới đáp: “Trưởng công chúa nói, hậu sự không cần phô trương, chỉ cầu Tướng quân đại thắng, ngày khải hoàn hồi triều, thay nàng thưa với Hoàng thượng một câu... thần có lỗi.”
Thẩm Phong Nguyệt đợi một lúc, nhìn sang đứa trẻ: “Chỉ có vậy thôi?”
Đứa trẻ thành thật lắc đầu: “Chỉ vậy thôi.”
Bất chợt, trái tim Thẩm Phong Nguyệt run lên dữ dội.
Vân Tranh vẫn đứng chờ ngoài thư phòng, thấy Thẩm Phong Nguyệt cùng đứa trẻ đã vào gần nửa canh giờ mà vẫn chưa có dấu hiệu ra ngoài, trong lòng liền dấy lên lo lắng.
Nàng ta không muốn thừa nhận, nhưng nàng ta đang sợ hãi.
Những ngày gần đây, nàng ta cảm nhận rõ rệt Thẩm Phong Nguyệt vốn lạnh lùng cao ngạo, kỳ thực không hề vô tình với Lâm Thiếu Ngu như vẻ ngoài hắn thể hiện.
Kẻ trong cuộc thì mê muội, người ngoài lại rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=18]

Vân Tranh hiểu rõ, trong ba năm thành thân cùng Lâm Thiếu Ngu, e là Thẩm Phong Nguyệt đã động tâm mà không hay biết.
Nàng ta siết chặt nắm tay, vậy lời hứa giữa bọn họ khi trước còn tính là gì?
Nàng ta không ngại ngàn dặm theo hắn ra chiến trường, hao tâm tổn trí vì bao nhiêu binh sĩ trị thương cứu bệnh, vậy tất cả chẳng lẽ chỉ là công dã tràng?
Ngay lúc vẻ mặt Vân Tranh đầy căm phẫn, cửa thư phòng bỗng mở ra, nàng ta còn chưa kịp thu lại sắc mặt.
Thế nhưng, ánh mắt chan chứa oán hận của nàng ta rơi vào mắt Thẩm Phong Nguyệt, lại như gió lướt qua mặt hồ, chẳng để lại chút gợn nào.
Nói cách khác, Thẩm Phong Nguyệt giờ đây, căn bản không còn tâm tư đặt lên người nàng ta nữa.
Thẩm Phong Nguyệt nói với đứa trẻ: “Ngươi đến tìm phó tướng của ta, hắn sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi.”
“Vâng, vậy ta đi đây.” Đứa trẻ xoay người rời đi, lúc ngang qua bên cạnh Vân Tranh, thậm chí chẳng buồn chào lấy một câu.
Vân Tranh nhìn bóng lưng lấm lem của cậu rồi quay sang hỏi Thẩm Phong Nguyệt: “Miên ca ca, nó cũng ở trong phủ Thành chủ sao?”
“Không.” Thẩm Phong Nguyệt lắc đầu: “Sau này, Tiểu Hổ sẽ theo bên cạnh ta.”
Vân Tranh giật mình, khó hiểu nhìn hắn.
Thẩm Phong Nguyệt lại không có ý giải thích, chỉ hỏi ngược: “Sao muội lại ở đây?”
“Muội nhớ đến lời của tên thủ lĩnh Bắc Cảnh kia, trong lòng bất an, vẫn luôn chờ ở đây để bắt mạch cho huynh.”
Vân Tranh nói lời tha thiết, giọng đầy thương cảm, nhưng đổi lại chỉ là cái gật đầu nhạt nhẽo từ Thẩm Phong Nguyệt: “Vất vả cho muội, vào đi.”
Chỉ có thế, không thêm một lời.
Vân Tranh không quen với sự lạnh nhạt đột ngột ấy, nhưng nàng ta hiểu, cái chết của Lâm Thiếu Ngu, e là Thẩm Phong Nguyệt nhất thời chưa thể tiếp nhận.
May thay, ngày sau nàng ta vẫn còn thời gian ở bên hắn. Tuy mọi việc có chút vượt khỏi tầm kiểm soát, nhưng vẫn có thể xoay chuyển được…
Nghĩ vậy, nỗi bực tức trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, nét cười dịu dàng lại trở về trên gương mặt Vân Tranh.
Thẩm Phong Nguyệt để mặc nàng ta bắt mạch, rồi hỏi: “Thế nào?”
Vân Tranh ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói: “Theo mạch tượng mà nói, thân thể chàng không có gì đáng ngại.”
Thẩm Phong Nguyệt thu tay lại, đeo lại hộ thủ, bộ dạng chẳng hề để tâm đến thân thể mình.
Vân Tranh liếc mắt đầy suy nghĩ, rồi mở miệng: “Miên ca ca, dạo này huynh mỏi mệt quá độ, hay để muội kê vài thang thuốc cho huynh dùng nhé?”
Thẩm Phong Nguyệt nhàn nhạt đáp: “Không cần, muội chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.”
Nghe vậy, sắc mặt Vân Tranh lập tức biến đổi.
Thẩm Phong Nguyệt lại nhìn nàng ta, nói tiếp: “Tình nghĩa trước kia của chúng ta đến đây là hết. Muội chớ nên nảy sinh những tâm tư không nên có.”

19
Đồng tử Vân Tranh co rút, giọng run run: “Huynh… ý huynh là gì?”
Thẩm Phong Nguyệt cụp mắt, ánh nhìn dừng lại nơi cây trâm bạc đặt trên bàn: “Giữa ta và muội chỉ có ơn cứu mạng, tuyệt không hề có tư tình nam nữ. Nếu ngày trước khiến muội hiểu lầm, ấy là lỗi của ta.”
Hiếm khi Thẩm Phong Nguyệt nói nhiều như thế, nhưng từng câu từng chữ lại như nhát chùy nện thẳng vào lòng Lâm Thiếu Ngu.
Cũng khiến sắc mặt Vân Tranh tái nhợt trong khoảnh khắc.
Nàng ta mấp máy môi, hồi lâu mới khó nhọc thốt ra: “Miên ca ca, muội biết vì sự ra đi của Trưởng công chúa mà lòng huynh khó chịu, nhưng xin huynh đừng nói những lời như vậy. Muội đợi huynh bình tĩnh lại rồi hẵng…”
“Ta rất rõ mình đang nói gì, muội ra ngoài đi.” Thẩm Phong Nguyệt cắt lời nàng ta, giọng lạnh băng.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, mãi đến khi trong chân đèn vang lên tiếng nổ nhẹ, Thẩm Phong Nguyệt mới hồi thần.
Hắn nằm xuống giường, chậm rãi khép mắt.

Bình Luận

0 Thảo luận