3
Hai chữ “thông dâm” khiến Lâm Thiếu Ngu đột ngột siết chặt tay.
Nàng nhìn Thẩm Phong Nguyệt, ánh mắt trong trẻo: “Bản cung và Huyền Thanh, thanh thanh bạch bạch.”
Thẩm Phong Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng, thần sắc mỉa mai lẫn khinh miệt.
Cay đắng trào dâng trong lồng ngực Lâm Thiếu Ngu, nàng khép mắt, không giấu nổi mỏi mệt: “Bản cung muốn nghỉ ngơi rồi, phò mã lui ra đi.”
Nói xong, nàng chậm rãi đi vào trong phòng.
Khi đi ngang qua người Thẩm Phong Nguyệt, nàng bất ngờ bị hắn kéo mạnh cổ tay, lôi thẳng vào lòng!
Tay áo tung bay, hai chiếc ly rượu trên án bị hất rơi xuống đất, trong đó một cái “choang” một tiếng vỡ làm đôi.
Khóe môi Thẩm Phong Nguyệt cong lên một nụ cười lạnh lẽo mang theo mùi máu: “Thần đã là phò mã, tự nhiên phải hầu hạ công chúa nghỉ ngơi.”
Sắc mặt Lâm Thiếu Ngu lập tức thay đổi.
Lời Huyền Thanh vang lên trong đầu nàng: “Trừ ngày mười lăm mỗi tháng dùng để dẫn độc, những ngày khác tuyệt đối không được chung phòng, bằng không độc chưa tan, e là nguy đến tính mạng.”
“Không được!”
Lâm Thiếu Ngu muốn vùng vẫy, nhưng giây sau đã bị Thẩm Phong Nguyệt hung hăng quật lên giường.
Y phục bị xé rách, Thẩm Phong Nguyệt đè người áp sát, khiến sắc mặt Lâm Thiếu Ngu tức thì trắng bệch.
Cảm nhận hành động thô bạo chẳng màng gì của người trên người, ngực Lâm Thiếu Ngu nhói đau, cuối cùng nàng khép chặt mắt lại, hai tay quàng lên cổ hắn.
Trong màn trướng, cảnh xuân chợt bùng lên, nhưng rất nhanh, nơi ngực nàng đã quặn thắt kịch liệt, vị tanh nồng trào lên cổ họng, nàng mím chặt môi, tay bấu sâu vào vai hắn.
Một canh giờ sau, gian phòng mới khôi phục yên tĩnh.
Thẩm Phong Nguyệt nhìn Lâm Thiếu Ngu cuộn người trên giường, thảm hại đến không nỡ nhìn thì sắc mặt thoáng tối sầm, đoạn khoác áo rời đi.
Nghe tiếng bước chân dần xa, Lâm Thiếu Ngu mới buông lỏng thần kinh, lập tức ho dữ dội.
Máu tươi tranh nhau tuôn ra khỏi miệng nàng, trong thoáng chốc đã thấm ướt gối.
Nàng cố gắng đẩy ngã ngọc chẩm, thu hút thị nữ ngoài cửa.
“Đến Linh Giác Tự… thỉnh Huyền Thanh đại sư đến.”
Giây sau, nàng hoàn toàn mất đi ý thức.
…
Lâm Thiếu Ngu mơ thấy chuyện xưa.
Trước trận đại chiến ở Bắc Cương, trưởng tử Thẩm gia – Thẩm Phù Thương vận chiến giáp bạc, ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, khí thế lẫm liệt như ánh kiếm giữa gió tuyết.
Y quay đầu lại, ánh mắt như sao, cười nói: “Thiếu Ngu, đợi ta khải hoàn trở về, ta sẽ mang viên ngọc quý nhất Bắc Cương về, làm kim quan cho muội.”
Sau đó, quan tài sơn đen chầm chậm tiến vào thành.
Thẩm Phong Nguyệt thay huynh trưởng đưa linh cữu hồi cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=3]
Khi đối diện với Lâm Thiếu Ngu, hắn nhìn nàng, ánh mắt kiên định, từng lời nặng tựa núi: “Huynh trưởng không còn nữa, sau này ta sẽ bảo vệ công chúa.”
Cảnh chuyển đến ngày đại hôn.
Thẩm Phong Nguyệt vén khăn voan đỏ của Lâm Thiếu Ngu. Nàng nhìn hắn, trong mắt đầy mong chờ và xúc động... Nhưng thứ đáp lại chỉ là ánh mắt lạnh lẽo, hờ hững và chán ghét.
Hiện thực trở về. Trong giấc mộng chập chờn, Lâm Thiếu Ngu khẽ thì thầm: “Phong Nguyệt…”
Huyền Thanh đứng lặng bên giường, lặng lẽ nhìn nàng.
Nơi khóe mắt công chúa, một giọt lệ trong veo chậm rãi lăn xuống, lấp lánh như giọt sương giữa trời đông tĩnh mịch.
Ánh mắt Huyền Thanh thoáng xao động.
Chưa kịp suy nghĩ, ngón tay y đã đưa lên, khẽ khàng lau đi giọt nước mắt ấy.
Khi đầu ngón tay chạm vào làn da mềm lạnh, cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trong giọt lệ, bàn tay y khựng lại trong thoáng chốc.
Chỉ một giây sau, y lấy lại vẻ bình thản, nhẹ giọng dặn thị nữ: “Ngươi trông chừng công chúa, bần tăng đi lấy thuốc.”
Vừa bước ra khỏi viện, y lập tức đối diện với ánh mắt của Thẩm Phong Nguyệt.
Cả hai cùng dừng chân.
Sắc mặt Huyền Thanh có chút lạnh lẽo.
Thẩm Phong Nguyệt lại đánh giá y một lượt, ánh mắt đầy chán ghét: “Ta thật không ngờ, nàng còn dám đưa ngươi vào phủ.”
“Bái kiến phò mã.” Huyền Thanh chắp tay niệm Phật, giọng điệu nhàn nhạt: “Bần tăng chỉ đến châm cứu cho công chúa.”
Thẩm Phong Nguyệt khẽ hừ một tiếng, nhấc chân bước đi.
Ngay khi đi ngang qua hắn, Huyền Thanh vẫn không kìm được mà mở miệng: “Không biết phò mã có từng để ý, dạo gần đây thân thể công chúa ngày càng suy yếu?”
Thẩm Phong Nguyệt làm như không nghe thấy, đi thẳng vào phòng.
Thị nữ lập tức hành lễ: “Phò mã.”
Thẩm Phong Nguyệt lạnh lùng thốt hai chữ: “Ra ngoài.”
Hắn bước tới gần giường, thấy Lâm Thiếu Ngu nằm yên tĩnh, sắc mặt không còn huyết sắc.
Người con gái luôn mạnh mẽ ấy, khoảnh khắc này lại mang vài phần yếu đuối.
Chân mày Thẩm Phong Nguyệt không khỏi nhíu lại, lại tiến thêm một bước, đúng lúc ấy, Lâm Thiếu Ngu chầm chậm mở mắt.
Nam nhân đứng ngược sáng, bóng dáng cao lớn ấy dần hòa vào hình ảnh vị thiếu Tướng quân năm xưa trong mộng.
Giọng Lâm Thiếu Ngu yếu ớt: “Phù Thương…”
Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Thẩm Phong Nguyệt trở nên vô cùng khó coi, giọng hắn lạnh thấu xương: “Công chúa với huynh trưởng ta, quả nhiên là tình thâm nghĩa trọng.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận