Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 23

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:27:48
Ánh mắt Lý Minh đầy kinh ngạc.
Thẩm Phong Nguyệt cũng không rõ ra sao, nhưng vẫn quay sang nói với Lý Minh: “Nếu đã vậy, người này cứ giao cho ta thẩm tra, Lý đại nhân lo điều tra các đầu mối khác.”
Lý Minh tất nhiên không phản đối, ba ngày trôi qua nhanh như chớp, hắn không thể lãng phí thời gian vào người này.
Chờ Lý Minh rời đi, Thẩm Phong Nguyệt mới ngồi xuống, nhìn người trước mặt, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc. Kẻ trước mắt này… hắn hoàn toàn không nhớ mình từng gặp ở đâu.
Hắn nhìn kỹ một hồi, chợt hỏi: “Ngươi vì sao lại làm việc cho người Bắc Cương?”
Người kia liều mạng lắc đầu, miệng chỉ phát ra những tiếng rên rỉ đầy thê lương.
Thẩm Phong Nguyệt khẽ nhíu mày. Nước mắt trong mắt nam nhân kia không làm hắn động lòng chút nào. Những kẻ bị giam trong thiên lao, chẳng có ai là kẻ vô tội, kẻ thì ngoan cố không hối cải, người thì diễn trò như thật.
Thế gian này, từ trước đến nay, có mấy ai thật tâm hối hận khi đã gây ra tội lỗi?
Sát khí trên người Thẩm Phong Nguyệt dần dần lạnh xuống: “Ngươi có biết, lần này Bắc Cương xâm lược Trung Nguyên, có bao nhiêu bách tính bị giết hại không?”
“Năm vạn bảy ngàn sáu trăm hai mươi bốn người.”
Thẩm Phong Nguyệt nói từng chữ một, âm thanh lạnh lẽo như băng: “Ngươi có biết tội ác của đám người Bắc Cương đã khiến bao nhiêu người phải mất đi thân nhân? Ngươi hiện giờ không chịu khai, đợi đến khi thủ lĩnh Bắc Cương thực sự trốn thoát, tất sẽ quay lại, đến lúc đó… người chết còn nhiều hơn nữa.”
Người kia sững lại, hồi lâu sau, từ từ cúi đầu xuống, nhưng vẫn không hé miệng lấy nửa lời.
Thẩm Phong Nguyệt không nói thêm gì, lập tức rời khỏi ngục, tìm đến Lý Minh: “Lục soát toàn thành. Không cần điều tra manh mối nữa, cứ lục soát thẳng tay. Một đêm thôi, bản quan không tin hắn mọc cánh mà bay ra khỏi kinh thành được!”
Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên vang lên một trận xích sắt va đập chát chúa.
Thẩm Phong Nguyệt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người trong ngục đang giãy giụa khiến dây xích vang lên loảng xoảng, ánh mắt đầy tàn độc.
Tựa như đang gom hết sức lực toàn thân, hắn chậm rãi thốt ra một âm tiết mơ hồ: “Vân…”

24
Nhưng ngay sau đó, người kia lại không thể thốt ra thêm lời nào.
Thẩm Phong Nguyệt phân phó: “Trông chừng hắn cho cẩn thận, nếu cần thiết thì mời đại phu đến xem xét thương tích.”
Dứt lời, hắn cùng Lý Minh rời khỏi thiên lao.
Lão Tể tướng chờ bên ngoài, thấy hai người bước ra, ánh mắt liền sáng lên: “Thế nào rồi?”
Lý Minh lộ vẻ khó xử: “Vẫn chưa có tiến triển gì, chỉ có thể lục soát toàn thành.”
“Nếu làm ầm lên khiến dân tâm hoang mang, e là trị an kinh thành…”
Thẩm Phong Nguyệt lạnh lùng nói: “Thời điểm phi thường, tất phải làm việc phi thường.”
Là một võ tướng, hắn quá hiểu đám văn thần luôn cố gắng tạo ra vẻ ngoài yên ổn này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=23]

Bách tính Trung Nguyên còn không hay biết ngoài quốc môn có bao nhiêu dị tộc đang chực chờ, vậy mà trong triều, các trọng thần vẫn khư khư giữ lấy thói thượng văn khinh võ.
Trận chiến Bắc Cương lần này, trong số mấy chục vị tướng quân, vậy mà không tìm nổi một người có thể đảm đương đại sự một mình.
Nghĩ đến đó, sắc mặt Thẩm Phong Nguyệt càng thêm lạnh lẽo.
Lão Tể tướng giận đến mức ngực phập phồng, nhưng Thẩm Phong Nguyệt vừa lập công lớn khải hoàn trở về, cho dù tức đến đâu, lão cũng chỉ có thể nhẫn.
Lão vung tay áo, hừ lạnh một tiếng: “Đã ngươi cố chấp như vậy, bổn quan tất nhiên không tiện khuyên thêm. Nhưng nếu xảy ra hậu quả gì khó lường, cũng mong Thẩm tướng quân sẵn sàng gánh vác.”
Khóe môi Thẩm Phong Nguyệt khẽ nhếch: “Tự khắc gánh lấy, Tể tướng đi thong thả, không tiễn.”
Lý Minh nhìn hai người đấu khẩu, không biết nên nói gì, chờ đến khi Tể tướng giận dữ rời đi, hắn mới lên tiếng: “Tướng quân vẫn nên bớt giận, Tể tướng cũng là vì lo cho bách tính.”
“Ta biết.” Thẩm Phong Nguyệt bước lên phía trước.
Đang đi, bước chân Thẩm Phong Nguyệt chợt khựng lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh tượng ở Khánh Châu, khi thủ lĩnh Bắc Cương bị áp giải đi, khoảnh khắc gã quay đầu lại.
Rất không bình thường.
Lúc đó, ngoài phó tướng ra, bên cạnh hắn chỉ có mỗi… Vân Tranh.
Vân… Tranh?
Lý Minh nhìn thấy vẻ mặt như chợt ngộ ra của Thẩm Phong Nguyệt, đang định hỏi thì thấy hắn đã gia tốc, phi thân lên ngựa, trong chớp mắt đã khuất khỏi tầm mắt.
Lý Minh ngẩn người, lẩm bẩm: “Một người rồi lại thêm một người… chẳng lẽ tất cả đều muốn trông cậy vào ta?"
Hắn đứng tại chỗ một lúc, sau cùng vẫn quyết định đi xử lý chuyện lục soát thành trước.
Dù sao, khi trời sáng… cũng đã là ngày hôm sau.
Trăng treo giữa đêm.
Trong phủ Thái phó, Vân Tranh nhìn người trước mặt, ánh mắt vừa e ngại vừa chán ghét: “Rốt cuộc khi nào thì ngươi mới rời khỏi thành?”
Người kia chính là thủ lĩnh Bắc Cương lẽ ra phải bị giam trong thiên lao!
Sắc mặt Vân Tranh lạnh xuống: “Hô Minh Hạo, đừng tưởng phủ Thái phó là nơi an toàn gì. Nếu ngươi còn tiếp tục nán lại, sớm muộn cũng sẽ liên lụy tới chúng ta. Đến lúc đó, đường dây ngầm của Bắc Cương… coi như uổng phí hết.”
Hô Minh Hạo cầm khăn lau tay, thản nhiên đáp: “Sẽ không đâu. Phụ thân ngươi ở Trung Nguyên gây dựng bao nhiêu năm, giờ lại là trọng thần trong triều. Còn ngươi, chẳng phải cũng có quan hệ thân thiết với Thẩm Phong Nguyệt đó sao?”
Gã nhấp một ngụm rượu, chau mày nói: “Rượu của các ngươi mềm nhũn vô vị, đúng là giống y như người Trung Nguyên các ngươi.”
Nghe những lời miệt thị Trung Nguyên, Vân Tranh cũng không có phản ứng gì.
Thấy sắc mặt nàng ta có phần khó coi, Hô Minh Hạo lại bật cười: “Ngày mai ta sẽ rời đi, vậy là được chứ?”
Vân Tranh lúc này mới thở phào, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay lúc ấy, cửa phòng bỗng bị đá văng.
Thẩm Phong Nguyệt sải bước chậm rãi bước vào, trong mắt mang theo sát khí đẫm máu: “Ngươi tưởng ngươi đi được sao?”

Bình Luận

0 Thảo luận