Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:17:56
7
Trên tay Lâm Thiếu Ngu là một cuộn thánh chỉ màu vàng chói lọi.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Phong Nguyệt lập tức dừng lại trên người nàng, tựa như muốn nhìn thấu rốt cuộc nàng đang toan tính điều gì…
Một lát sau, hắn tung mình xuống ngựa, cung kính hành lễ: “Thần Thẩm Phong Nguyệt, tiếp chỉ!”
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên.
Lâm Thiếu Ngu thúc ngựa tiến đến trước mặt hắn, chậm rãi nói: “Thẩm tướng quân, tiếp tục lên đường thôi.”
Thẩm Phong Nguyệt lập tức trở lên ngựa, giọng lạnh lùng: “Tiền tuyến đang căng thẳng, đại quân phải hành quân cấp tốc. Công chúa đã muốn theo, thì đừng than vãn.”
Nói xong, hắn liền phóng ngựa đi thẳng, không hề liếc nhìn nàng một lần nào nữa.
Lâm Thiếu Ngu mím môi, kiên quyết đuổi theo.
Trời dần tối, bóng chiều bao phủ tứ phương.
Thẩm Phong Nguyệt lúc này mới hạ lệnh cho đại quân hạ trại nghỉ ngơi.
Lâm Thiếu Ngu nhìn hắn chỉ một tiếng ra lệnh, mười vạn đại quân lập tức tuân theo không chút chần chừ, không khỏi có phần kinh ngạc.
Nhìn về phía các binh sĩ đang dựng trại nơi xa, trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc không tên—Thẩm Phong Nguyệt trời sinh là bậc tướng tài, còn nàng, lại giống như gông xiềng nặng nề nhất trong cuộc đời hắn.
May mắn thay… rất nhanh thôi, hắn có thể thoát khỏi nó.
Thấy Thẩm Phong Nguyệt sau khi sắp xếp xong mọi việc liền đi về phía mình, Lâm Thiếu Ngu lập tức nhảy xuống ngựa, nhưng thân thể chợt loạng choạng!
Trước đó, nàng chưa từng cưỡi ngựa suốt cả một ngày.
Lâm Thiếu Ngu còn chưa kịp đứng vững, liền nghe Thẩm Phong Nguyệt lạnh giọng: “Hôm nay chỉ mới là ngày đầu hành quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=7]

Công chúa vốn quen sống an nhàn sung sướng, nếu đã không chịu nổi thì chi bằng sớm quay về kinh.”
“Cứ yên tâm, bản cung tuyệt đối sẽ không làm vướng chân các tướng sĩ.” Lâm Thiếu Ngu gắng gượng đứng thẳng, giọng nói vô cùng kiên quyết.
Thẩm Phong Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy bực bội trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn buông tay.
“Vậy thì mời công chúa nghỉ sớm.”
Trong doanh trướng.
Lâm Thiếu Ngu ngồi trước bàn, lấy ra từ chiếc hộp mang theo một tấm thẻ gỗ.
Chỉ là một miếng gỗ bình thường, nhưng vì thường xuyên được người ta vuốt ve nên bóng lên óng ánh.
Trên đó khắc một hàng chữ nhỏ: “Thẩm Phong Nguyệt sẽ bảo vệ Lâm Thiếu Ngu cả đời.”
Nàng lặng lẽ nhìn thẻ gỗ, trong lòng chợt nhớ về năm phụ hoàng băng hà.
Lâm Thiếu Ngu lớn lên trong sự sủng ái của tiên Đế, tuy là công chúa nhưng cũng được học hành trong Ngự Thư Phòng như Thái tử, thậm chí còn có cả người bạn đọc sách riêng.
Thế nhưng, nếu không có biến cố, cuộc đời nàng cũng sẽ không khác gì các công chúa đời trước.
Nhưng biến cố đã xảy ra, tiên Đế đột ngột qua đời.
Thái tử còn nhỏ, ngoại địch dòm ngó, triều chính trong ngoài rối ren.
Lâm Thiếu Ngu quỳ trước linh cữu tiên Đế, vừa đau buồn vừa hoảng sợ.
Khi đó, chính Thẩm gia đã chống đỡ cho giang sơn này.
Thẩm lão tướng quân mặc giáp ra trận, trưởng tử Thẩm gia là Thẩm Phù Thương trấn giữ triều đình, ngay cả Thẩm Phong Nguyệt khi ấy còn nhỏ cũng bảo vệ nàng và Thái tử.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, khi Thẩm Phong Nguyệt đưa tấm thẻ gỗ này cho nàng, hắn đã nói: “Công chúa, có thần ở đây, có Thẩm gia ở đây, người đừng sợ.”
Những năm sau đó, Thẩm Phù Thương tử trận, lão tướng quân cũng hy sinh, Thẩm gia quân gần như không còn mấy ai sống sót.
Thẩm gia vì quốc gia này, vì hoàng tộc Lâm thị, đã hy sinh quá nhiều.
Lâm Thiếu Ngu chẳng có gì để báo đáp, giờ đây chỉ có thể liều mạng giữ lấy huyết mạch cuối cùng của Thẩm gia.
Đang thất thần, thì bên ngoài truyền đến giọng nói của thị vệ Lý Phong: “Khởi bẩm công chúa, đợt lương thảo đầu tiên đã đến doanh trại, xin người chỉ thị.”
Lâm Thiếu Ngu hoàn hồn, thu lại thẻ gỗ.
Nàng vén rèm lều, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Đi theo ta, đến xin chỉ thị của tướng quân.”
Lý Phong là người nàng mang từ trong cung theo, nghe vậy không khỏi thắc mắc: “Người là công chúa, lại là đốc quân, sao còn phải đi xin chỉ thị phò mã?”
Lâm Thiếu Ngu khẽ nhíu mày, nghiêm giọng nhìn y: “Ngươi nhớ kỹ, đây là trong quân, mệnh lệnh của tướng quân mới là quan trọng nhất.”
“…Tuân lệnh.” Lý Phong há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu vâng dạ.
Đến trước trướng của chủ tướng, Lâm Thiếu Ngu bảo Lý Phong chờ ở ngoài, còn mình thì bước lên định vén rèm.
Nhưng lại bất ngờ khựng lại giữa chừng.
Nàng nghe thấy giọng Thẩm Phong Nguyệt: “Muội đợi thêm một chút nữa, cùng lắm ba tháng, ta nhất định sẽ giữ lời lấy muội.”
Gió lạnh thổi qua, máu trong người Lâm Thiếu Ngu như đông cứng lại.
Nàng đứng bất động tại chỗ, toàn thân cứng đờ.

Bình Luận

0 Thảo luận