Lâm Minh Cực loáng thoáng không chắc tiếng gọi vừa nãy liệu có phải vì bi thương quá độ mà sinh ra ảo giác?
Khi nhìn thấy ngọc ấn, y lập tức nhận ra.
Lâm Minh Cực từ từ bước đến, cúi người nhặt ngọc ấn lên, nỗi bi thương lại lần nữa dâng trào mãnh liệt.
Một lúc lâu sau, y mới chậm rãi đứng dậy, trầm giọng nói: “Thẩm Phong Nguyệt, ngươi đi đi. Trẫm sẽ hạ chỉ, giải trừ thân phận phò mã của ngươi.”
Đầu ngón tay Thẩm Phong Nguyệt khẽ run lên: “Thần khẩn cầu Bệ hạ nghĩ lại!”
Lâm Minh Cực nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Giờ thì ra vẻ si tình nghĩa nặng sao? Hoàng tỷ gả cho ngươi ba năm vẫn chưa có con, ngươi có biết lời đàm tiếu trong kinh thành ác nghiệt đến thế nào không? Ngươi tưởng trẫm không biết trong lòng ngươi vẫn luôn hướng về ái nữ của Thái phó sao?”
Thẩm Phong Nguyệt đột ngột ngẩng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=21]
Mãi đến giờ khắc này, hắn mới thực sự nhận ra Lâm Minh Cực trước mắt đã không còn là người bạn thuở nhỏ từng lớn lên bên hắn, mà là một đế vương mưu lược, tâm trí hơn người.
Thế nhưng hắn vẫn nói: “Thần nguyện đem toàn bộ phần thưởng ban cho lần này, cầu xin Bệ hạ thu hồi thành mệnh.”
“Cả chuyện tái lập phủ Tướng quân cũng vậy sao?”
Thẩm Phong Nguyệt chỉ ngập ngừng trong chốc lát, rồi lại kiên quyết gật đầu: “Phải!”
Lâm Minh Cực im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Ngươi về trước đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Giọng nói tuy vẫn mang theo chút lạnh nhạt, nhưng sát khí trong đó đã dần tan đi.
Khi Thẩm Phong Nguyệt cúi người cáo lui, hắn nghe thấy Lâm Minh Cực khẽ nói một câu:
“Năm xưa nếu không phải Thẩm lão tướng quân trước khi lâm chung cầu hoàng tỷ bảo hộ ngươi, thì cái ngôi vị phò mã ấy… trẫm tuyệt đối không thể giao cho ngươi.”
22
Mãi đến khi trở về phủ Trưởng công chúa, Thẩm Phong Nguyệt vẫn chưa thể hoàn hồn sau những lời của Lâm Minh Cực.
Hắn vẫn luôn cho rằng là Lâm Thiếu Ngu dùng thân phận công chúa để ép buộc, phụ thân hắn mới đồng ý hôn sự này. Nào ngờ… lại là chính phụ thân chủ động cầu xin.
Hắn lại nhớ đến lời Lâm Minh Cực: “Hoàng tỷ không muốn để ngươi biết chuyện này, chỉ vì không muốn thấy ngươi cưới nàng mà lại xem như trò diễn vì phụ mệnh mà thôi.”
Thẩm Phong Nguyệt hiểu, Lâm Thiếu Ngu cũng có kiêu ngạo của nàng, tất nhiên sẽ không muốn dùng việc ấy để uy hiếp hắn.
Chỉ là… suốt ba năm ấy, hắn đã làm được gì? Thứ Lâm Thiếu Ngu mong mỏi nhất là chân tâm, vậy mà hắn lại… một chút cũng chưa từng trao cho nàng.
Thẩm Phong Nguyệt ngồi ngẩn người trong phòng, mãi đến khi hạ nhân đến hỏi có dùng bữa không, hắn mới sực tỉnh.
Hắn đứng dậy: “Đem bữa tối dọn vào phòng Công chúa.”
Nói xong, hắn cũng không để tâm đến ánh mắt nghi hoặc của hạ nhân mà bước thẳng vào nội thất.
Sau khi thay ra bộ giáp trên người, hắn đi thẳng đến viện của Lâm Thiếu Ngu. Tuy đã rời phủ nửa tháng, nơi này vẫn được các thị nữ chăm sóc sạch sẽ gọn gàng, hệt như lúc nàng còn ở đây.
Lâm Thiếu Ngu từ trước đến nay vốn yêu thích sự thanh sạch, ngăn nắp. Dù mỗi năm từ trong cung ban xuống không ít kỳ trân dị bảo, nàng cũng chỉ đem tất cả cất vào kho, trong phòng lại bài trí vô cùng đơn giản.
Thẩm Phong Nguyệt nhìn thị nữ đang bày biện thức ăn bên bàn, chậm rãi ngồi xuống.
Thị nữ thấy hắn, hành lễ nói: “Phò mã.”
Thẩm Phong Nguyệt biết nàng theo hầu Lâm Thiếu Ngu từ khi mới sinh, tình như tỷ muội, vì thế cũng không lạnh nhạt: “Nơi này không cần ngươi hầu hạ. Lui xuống trước đi, để ta tự làm.”
Thị nữ lui xuống, Thẩm Phong Nguyệt liền cầm đũa lên, tiếng chén bát khẽ vang lên trong phòng, mang theo vô vàn quạnh quẽ.
Hắn nhớ lại lúc mới thành thân, Lâm Thiếu Ngu từng nhàn nhạt nói: “Sau này, bất kể có bận đến đâu, cũng phải đến dùng bữa ở chỗ bản cung.”
Khi đó hắn cực kỳ bất mãn với hôn sự này, ngay từ khoảnh khắc chỉ dụ trong cung được ban xuống, hắn đã định sẵn trong lòng — Lâm Thiếu Ngu chỉ là một nữ tử ỷ thế làm càn mà thôi.
Hắn lại nhìn đến những món ăn trên bàn, toàn là thứ hắn thích.
Lâm Thiếu Ngu, cho dù không phải công chúa, cũng là một con người, cũng có sở thích riêng. Thế nhưng chỉ cần hắn đến viện này, trên bàn không bao giờ thiếu món hợp khẩu vị hắn. Lâu dần, ngay cả đầu bếp trong phủ Trưởng công chúa cũng biết phải làm những món gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận