Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 33

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:31:54
35
Lần đầu tiên trong mắt Thẩm Phong Nguyệt hiện lên vẻ không thể tin nổi, sau đó, hắn vung tay quá mạnh khiến chén trà bên cạnh bị hất đổ mà cũng chẳng hay biết.
Hắn bước nhanh đến trước mặt người kia, cả người khẽ run lên, phải dồn hết sức lực mới thốt ra được một câu: “Ngươi nói thật chứ? Trưởng công chúa tìm được rồi? Nàng thật sự không sao?”
“Đương nhiên. Ninh công công trong cung đã đích thân tới doanh trại cấm vệ quân ngay trong đêm, phái một bách phu trưởng dẫn người đi trấn Tàng Đồ đón công chúa.”
Vừa dứt lời, cả người Thẩm Phong Nguyệt như trút được gánh nặng, hắn lùi lại hai bước, nặng nề ngồi phịch xuống ghế, miệng thì thầm: “Nàng không sao… nàng còn sống…”
Mấy người đứng xung quanh nhìn hắn, lần này mới thực sự tin những lời trước kia Thẩm Phong Nguyệt từng nói về tình cảm dành cho Trưởng công chúa là thật.
Thẩm Phong Nguyệt bỗng nhiên nghĩ, vì sao chuyện quan trọng thế này Hoàng thượng lại không báo cho hắn? Là thật lòng không muốn để hắn và Lâm Thiếu Ngu còn cơ hội nào nữa? Hay… đây là ý của chính nàng?
Dù là khả năng nào, thì trong lòng Thẩm Phong Nguyệt cũng chẳng còn hứng thú nghĩ sâu thêm.
Người kia lại đưa thêm một tin nữa: “Phong Nguyệt, có một việc ngươi nhất định phải biết. Lần này Trưởng công chúa trở về là cùng với hoàng thất Nam Tĩnh. Hiện tình hình vẫn chưa rõ ràng, nếu sau khi nàng hồi kinh mà có gì biến động… ngươi nhất định phải giữ bình tĩnh.”
Ánh mắt Thẩm Phong Nguyệt đỏ rực nhìn về phía người nọ: “Lời này… là có ý gì?”
Lời của bằng hữu đã đủ rõ ràng, nếu Nam Tĩnh thật sự có ý với Lâm Thiếu Ngu, vậy thì vì đại cục hai nước, khả năng hai người họ quay lại bên nhau… e là mong manh đến đáng thương.
Người kia thở dài: “Phong Nguyệt, đừng tự dối mình nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=33]

Chỉ trách năm đó ngươi không biết trân trọng nàng.”
Sắc mặt Thẩm Phong Nguyệt lập tức trắng bệch, hắn ngẩn người nhìn chằm chằm vào bạn mình, đầu ngón tay run rẩy dữ dội, hồi lâu mới thốt ra mấy chữ: “Không đâu… mọi chuyện chưa đến mức ấy…”
Một Thẩm Phong Nguyệt vốn kiêu ngạo là thế, giờ phút này lại không có chút khí phách nào, khiến mấy người còn lại cũng chẳng nỡ cười cợt.
Tình cảm nhận ra quá muộn, người vợ từng một lòng yêu thương đã quay về, nhưng lại có thể vì một lý do nào đó mà hắn chỉ có thể đứng nhìn nàng rời đi.
Ai nghe qua cũng phải thở dài: tạo hóa thật trêu ngươi.
Đợi đến khi mọi người rời đi, trà cũng nguội, Thẩm Phong Nguyệt ngồi một mình giữa sảnh, chỉ cảm thấy gió đêm lạnh thấu tim gan.
Trong đầu hắn rối như tơ vò, lồng ngực đau nhói như bị ai bóp nghẹt, thậm chí có lúc tưởng chừng không thể thở nổi, như thể có một bàn tay vô hình đang giữ chặt hắn lại.
Hắn chưa từng tin vào số mệnh, nhưng hôm nay, cuối cùng cũng hiểu được cái cảm giác bất lực và hoang mang ấy là thế nào.
Hắn chưa từng nghĩ, sẽ có ngày Lâm Thiếu Ngu rời bỏ mình. Thậm chí… có thể sẽ rơi vào vòng tay của một người khác.
Thẩm Phong Nguyệt chau mày, thì thầm tự nói: “Không được… ngươi còn chưa bắt đầu cố gắng, sao đã vội nghĩ đến chuyện buông tay?”
Sau câu đó, khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt không còn vẻ thất vọng hay bối rối, như thể những cảm xúc ấy chưa từng tồn tại.
Hắn nhớ lại nơi bằng hữu vừa nhắc đến trấn Tàng Đồ. Trong mắt hắn ánh lên tia kiên định.
Lần này, đến lượt hắn bước về phía Lâm Thiếu Ngu.
Ở phía bên kia, tại trấn Tàng Đồ.
Sáng sớm, Lâm Thiếu Ngu vừa tỉnh dậy thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Nàng mở cửa ra, liền thấy gương mặt ấm áp của Huyền Thanh: “Tin tức đến từ đêm qua, đệ đệ của người.... Hoàng thượng, đã phái người đến đây đón.”
Lâm Thiếu Ngu hơi ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: “Sao đệ ấy lại biết được?”
Huyền Thanh khẽ cười bất đắc dĩ: “Là người của ta sơ suất. Nơi này cách Trung Nguyên không xa, tin đồn về việc Hoàng đế Trung Nguyên treo thưởng tìm người đã sớm lan khắp thiên hạ.”
Lâm Thiếu Ngu nghe vậy, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, nhẹ giọng nói: “Xem như đệ ấy không phụ công ta dạy dỗ bao năm. Vậy thì sau hôm nay… ta sẽ không cùng các ngươi trở về nữa.”
Nàng nở nụ cười, nét mặt dịu dàng, cả người như thoát khỏi lớp băng giá, trở nên mềm mại hơn bao giờ hết. Trong lòng Huyền Thanh bất chợt dâng lên một cảm giác khó gọi tên.
Y đột ngột hỏi: “Sau khi người về kinh… có định cùng Thẩm Phong Nguyệt bắt đầu lại không?”

Bình Luận

0 Thảo luận