Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 35

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:32:41
37
Thẩm Phong Nguyệt khẽ nhíu mày: “Tại sao?”
Trần Trung Sơn đáp thẳng thừng: “Người mà công tử muốn tìm, đã có kẻ bỏ ra một khoản tiền lớn để không ai ở trấn Tàng Đồ hé răng nửa lời về tung tích của nàng.”
Thẩm Phong Nguyệt chậm rãi gật đầu: “Ta có thể trả tiền.”
Trần Trung Sơn cười nhạt: “Công tử quá tự tin rồi. Số tiền bên kia bỏ ra… đủ để mua cả cái trấn Tàng Đồ này.”
Thẩm Phong Nguyệt khựng lại. Không hiểu sao, trong đầu hắn lập tức hiện lên hình ảnh của những người Nam Tĩnh vừa thần bí, vừa mạnh mẽ kia.
Có thể làm ra chuyện như thế, ngoài bọn họ ra thì chẳng còn ai khác.
Hắn biết có dây dưa thêm cũng vô ích, đành xoay người rời khỏi căn nhà.
Tùy ý tìm một khách điếm ven đường, Thẩm Phong Nguyệt ở lại chờ đợi. Chỉ cần cấm vệ quân tới, hắn ắt sẽ có cơ hội gặp được Lâm Thiếu Ngu.
Chờ đợi suốt ba ngày, cuối cùng Thẩm Phong Nguyệt cũng nhìn thấy bóng dáng của cấm vệ quân xuất hiện trong trấn Tàng Đồ.
Hắn suy nghĩ một lát rồi bước xuống lầu, đi thẳng về phía nhóm người kia.
Bách phu trưởng Triệu Nhất Minh không ngờ lại nhận được một nhiệm vụ như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=35]

Ngay khoảnh khắc ấy, hắn ta biết cơ hội thăng tiến đã tới.
Chỉ cần hộ tống Trưởng công chúa trở về an toàn, với sự sủng ái của bệ hạ dành cho nàng, chuyện được thăng quan tiến chức gần như là điều chắc chắn.
Vì thế, Triệu Nhất Minh không dám chậm trễ, lập tức lên đường. Vừa định vào khách điếm thì bất ngờ thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt.
Hắn ta sửng sốt, rồi lập tức nghiêm mặt: “Thiếu tướng quân!”
Thẩm Phong Nguyệt nhìn hắn ta, hiếm hoi lắm mới nở một nụ cười: “Xem ra sau khi rời khỏi chỗ phụ thân ta, ngươi cũng khá đấy.”
Không nói thêm lời thừa, Thẩm Phong Nguyệt vào thẳng vấn đề: “Cho ta một bộ quân phục của cấm vệ quân, ta muốn cùng ngươi đi gặp Trưởng công chúa.”
Triệu Nhất Minh ngẩn người, nhưng rất nhanh liền gật đầu, không chút do dự mà làm theo. Tuy Thẩm Phong Nguyệt không còn là phò mã, nhưng dù sao cũng từng là phu thê. Yêu cầu này không hề quá đáng, dù Trưởng công chúa có phát hiện thì chắc cũng sẽ không trách phạt.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Phong Nguyệt đã cải trang thành một thành viên trong hàng ngũ cấm vệ quân. Cùng đoàn người băng qua con phố dài, trong lòng hắn dâng lên một nỗi căng thẳng khó nói thành lời.
Cuối cùng, Triệu Nhất Minh dừng lại trước một khách điếm, quay sang nói với tiểu nhị: “Chúng ta là người Trung Nguyên, muốn gặp chưởng quầy các ngươi.”
Tiểu nhị thoáng ngỡ ra, rồi lập tức hiểu ý, chạy như bay vào bên trong.
Chẳng bao lâu sau, chưởng quầy bước ra, nét mặt tươi rói: “Các vị quân gia, tiểu nhân đợi đã lâu. Giờ muốn ta gọi người ra, hay để ta đưa các vị lên tận cửa phòng?”
Triệu Nhất Minh vốn giỏi nhìn sắc mặt người khác liền khẽ phất tay, hai người phía sau lập tức khiêng lên một chiếc rương không lớn lắm nhưng nặng nề bước tới.
Chiếc rương đặt xuống phát ra tiếng “cộp” trầm đục. Trước mặt chưởng quầy, Triệu Nhất Minh mở hé một khe, ánh vàng rực rỡ lập tức lóe lên.
Hắn ta mở miệng: “Tiền thưởng, bệ hạ đã dặn chúng ta mang theo. Nhưng trước hết, cần xác nhận thông tin ngươi cung cấp là thật.”
Chưởng quầy mừng rỡ, hai tay xoa liên tục: “Phải, phải rồi, các vị quân gia theo tiểu nhân tới đây.”
Thẩm Phong Nguyệt gần như bước đi có phần luống cuống, lúng túng theo sau.
Chưởng quầy dẫn bọn họ lên tầng hai, dừng lại trước một căn phòng, khẽ gõ cửa: “Công tử, có người đến tìm.”
“Két” Cánh cửa mở ra từ bên trong.
Ngay khoảnh khắc ấy, gương mặt quen thuộc đến tê dại hiện ra trước mắt Thẩm Phong Nguyệt.
Huyền Thanh? Hắn… sao lại ở đây?
Giờ phút này, khí chất quanh người Huyền Thanh mang nét cao quý xa cách, y lạnh nhạt đảo mắt nhìn ra ngoài, không nhận ra Thẩm Phong Nguyệt đã cải trang, chỉ nói một câu: “Chờ một lát.”
Sau đó y quay vào, gõ nhẹ lên cánh cửa bên trong, cất giọng: “Lâm Thiếu Ngu, bọn họ đến rồi.”
Trái tim Thẩm Phong Nguyệt bất chợt giật thót. Gì cơ? Hai người bọn họ… lại đường đường chính chính ở cùng nhau sao?
Hiện tại hắn đã tin lời Lâm Thiếu Ngu rằng nàng và Huyền Thanh trong sạch, cũng biết nàng đến Linh Giác Tự tìm Huyền Thanh có lẽ là để chữa thương.
Nhưng cảm giác khó chịu trong lòng thực sự chẳng thể nói với ai được.
Khi cánh cửa trong cùng mở ra, mọi suy nghĩ trong đầu Thẩm Phong Nguyệt đều tan biến.
Hắn vô thức nín thở.
Bước ra từ trong phòng… chính là Lâm Thiếu Ngu bằng xương bằng thịt mà hắn ngày đêm mong nhớ, đang đứng trước mặt hắn!

Bình Luận

0 Thảo luận