Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 20

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:23:29
Lời tiếp theo của Lâm Minh Cực là: “Không có việc gì nữa thì bãi triều. Thẩm tướng quân vào Ngự Thư Phòng yết kiến.”
Thẩm Phong Nguyệt đè nén nghi ngờ trong lòng, theo cung nhân vào điện.
Lâm Minh Cực đã chờ sẵn bên trong. Vừa đứng vững, Thẩm Phong Nguyệt liền nghe tiếng cửa điện phía sau ầm ầm khép lại.
Giọng nói trầm lạnh của Lâm Minh Cực vang lên: “Thẩm tướng quân còn nhớ, ngươi là phò mã chứ?”
Thẩm Phong Nguyệt quỳ một gối: “Thần, chưa từng quên.”
Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy một trận đau nhói nơi mặt. Lâm Minh Cực không màng thân phận đế vương đã ra tay với hắn!
Lúc này, Lâm Minh Cực hoàn toàn quên mất lễ nghi của Thiên tử, vành mắt đỏ hoe, giọng rít lên:
“Vậy ngươi nói cho trẫm biết, vì sao hoàng tỷ lại chết? Bắc Cảnh xảo trá, ngươi sớm đã biết, một đường toàn thắng, vì sao lại lơi lỏng phòng bị để chúng có cơ hội đánh vòng sau?”
Y túm lấy cổ áo Thẩm Phong Nguyệt: “Trẫm nói cho ngươi biết, là vì ngươi nóng lòng báo thù! Là vì cơ hội khó có được để quay lại chiến trường này khiến ngươi quên mất hai chữ ‘cẩn thận’! Là ngươi, chính ngươi, hại chết hoàng tỷ của trẫm!”
Giọng y khản đặc như trẻ thơ mất đi món đồ mình yêu quý nhất, gào thét: “Đó là người thân duy nhất của trẫm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=20]

Ngươi vì sao không bảo vệ nàng cho tốt? Vì sao!”
“Nàng rõ ràng có thể ở lại kinh thành chờ ngươi trở về, rõ ràng có thể sống một đời vinh hiển. Thế mà vì ngươi, lại tự mình xin đảm nhiệm chức đốc quân… Thẩm Phong Nguyệt, ngươi đáng chết!”
Thẩm Phong Nguyệt bị mắng đến sắc mặt trắng bệch, trong mắt hoàn toàn mất đi tiêu cự.
Bởi vì, từng chữ từng câu Lâm Minh Cực nói… đều không sai.
Chỉ cần hắn thấy người Bắc Cảnh sẽ lập tức nhớ lại thảm cảnh phụ thân và huynh trưởng chết thảm, liền cho rằng chiến thắng dễ như trở bàn tay; hắn ngỡ rằng chỉ cần bố trí hậu chiêu là đủ để bảo toàn cho Lâm Thiếu Ngu, nhưng lại quên mất...nàng chẳng qua là một nữ tử, không hiểu võ nghệ!
Hắn chưa từng nghĩ tới, Lâm Thiếu Ngu xưa nay luôn lạnh nhạt xa cách, vậy mà lại có thể với thân phận Trưởng công chúa, vì muôn dân trăm họ, vì Trung Nguyên… mà dâng hiến cả tính mạng!
Giờ phút này, cuối cùng Thẩm Phong Nguyệt mới chậm rãi nhận ra, thì ra hắn — kẻ đầu gối tay ấp bên nàng — chưa từng thực sự hiểu nàng.
Lâm Thiếu Ngu nhìn sắc đỏ trong mắt Lâm Minh Cực, trong lòng chợt trào lên một nỗi chua xót không sao nói hết.
Nàng bước lên một bước, lòng bàn tay áp vào khoảng không, khẽ gọi: “Minh Cực…”
Lâm Minh Cực chợt khựng lại, đẩy mạnh Thẩm Phong Nguyệt ra một bên, sau đó hoảng hốt nhìn quanh: “Hoàng tỷ?!”
Đúng lúc ấy, từ trong ngực Thẩm Phong Nguyệt đang loạng choạng, rơi ra một khối ngọc ấn, rơi thẳng xuống chân Lâm Thiếu Ngu.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một lực hút khổng lồ từ khối ngọc phát ra, mạnh mẽ kéo nàng vào bên trong!

21
Cùng lúc đó, Lâm Thiếu Ngu chậm rãi mở mắt trước mặt Huyền Thanh...
Nàng có chút nghi hoặc quan sát xung quanh. Khắp nơi đều là ngọc quý trân phẩm, bàn ghế làm từ gỗ lê hoa thượng hạng, còn trên người Huyền Thanh lại khoác y phục hoàn toàn khác với y phục Trung Nguyên.
Có lẽ nàng đã ngủ quá lâu, thân thể có chút không nghe sai khiến, ngay cả thanh quản cũng chưa hoàn toàn khôi phục. Một lúc sau, nàng mới cố gắng thốt ra được một câu: “Đây là… chuyện gì? Ta rõ ràng đã chết rồi mà?”
Nàng vốn đã hóa thành u hồn, ngày đêm theo bên Thẩm Phong Nguyệt, sao lại có thể xuất hiện ở nơi này?
Nhưng cảm giác đau đớn truyền đến từ thân thể, cùng với sự lạnh lẽo nơi đầu ngón tay… lại khiến nàng nhận ra một cách rõ ràng… giờ phút này, nàng đang sống thật sự, là người sống bằng xương bằng thịt.
Huyền Thanh bước lên, đỡ lấy nàng: “Ra ngoài trước đã, rồi ta sẽ từ từ kể cho người nghe.”
Lâm Thiếu Ngu nhất thời không thể cử động, chỉ đành để mặc Huyền Thanh bế nàng ra khỏi phòng.
Nàng vốn tưởng những thứ trong phòng đã đủ quý giá. Nhưng đến khi Huyền Thanh đưa nàng bước ra khỏi cửa, sự chấn động trong lòng nàng rốt cuộc không thể kìm nén nổi nữa.
Cung điện san sát, lầu các tầng tầng lớp lớp. Ngay cả mặt đất dưới chân cũng được lát bằng bạch ngọc thượng hạng, chuông gió dưới hành lang đều được làm từ bảo thạch, va vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy mà kiêu sa, lộ rõ vẻ xa hoa đến cực điểm.
Người qua lại đều kính cẩn cúi chào Huyền Thanh, miệng hô: “Thiếu chủ an khang!”
Huyền Thanh lại không còn vẻ ôn hòa như trước, chỉ khẽ gật đầu, rồi thẳng bước đi tiếp.
Nhìn thấy nét kinh ngạc trên gương mặt Lâm Thiếu Ngu, y khẽ cong khóe môi: “Sao vậy? Bất ngờ lắm à?”
Lâm Thiếu Ngu chớp mắt.
Huyền Thanh kiên nhẫn giải thích: “Nơi này là Nam Tĩnh. Phụ mẫu ruột thịt của ta chính là hoàng thất Nam Tĩnh.”
Lâm Thiếu Ngu bỗng bừng tỉnh. Nàng vẫn còn đôi phần nghi hoặc. Nam Tĩnh xưa nay không giao hảo với bên ngoài, chẳng mở rộng lãnh thổ, cũng chưa từng nghe nói có quốc gia nào xâm lược. Nhưng nhìn hoàng cung Nam Tĩnh lộng lẫy như thế, chẳng lẽ thật sự chưa từng có nước nào sinh lòng dòm ngó?
Song Lâm Thiếu Ngu xưa nay vẫn luôn tin tưởng y, nghe vậy liền gật đầu. Huyền Thanh mỉm cười dịu dàng với nàng, rồi xoay người rời đi.
Mà lúc này, phía bên Lâm Minh Cực và Thẩm Phong Nguyệt đương nhiên không hề hay biết chuyện gì xảy ra.
Trong mắt bọn họ, ngọc ấn vừa rơi xuống đất chỉ khẽ lóe sáng một chút, sau đó liền trở lại bình thường, chẳng có gì dị thường.

Bình Luận

0 Thảo luận