Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 38

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:33:23
40
Lâm Thiếu Ngu ghìm cương ngựa, dừng lại. Người phía sau vẫn im lặng không nói gì, chỉ có hơi thở ngày càng nặng nề.
Ngay giây tiếp theo, sau lưng nàng bỗng lạnh toát, rồi tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên đầy đột ngột. Nàng hoảng hốt ngoảnh lại, chỉ thấy Thẩm Phong Nguyệt hai mắt nhắm chặt, sau lưng cắm sâu một đoạn đuôi tên rợn người!
Đồng tử Lâm Thiếu Ngu co rút dữ dội, tay run lên làm dây cương cũng theo đó lỏng ra. Con ngựa hãn huyết dưới thân nàng ngẩng đầu hí dài một tiếng, lập tức hất nàng văng xuống đất.
Lâm Thiếu Ngu chẳng màng đến đau đớn trên người, vội vàng lao đến bên Thẩm Phong Nguyệt đang nằm trong vũng máu.
“Thẩm Phong Nguyệt, chàng làm sao vậy? Đừng dọa ta được không?” Lâm Thiếu Ngu luống cuống đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lên mặt hắn.
Nhưng người trong lòng nàng lại không có chút phản ứng nào.
Nén nỗi hoảng loạn đang trào dâng trong tim, Lâm Thiếu Ngu lập tức bắt mạch cho hắn — yếu ớt và hỗn loạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=38]

Mặt nàng lập tức tái nhợt, ôm lấy thân thể hắn mà nhất thời không biết phải làm gì.
“Công chúa đừng sợ.” Một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai khiến nàng giật mình cúi xuống, chỉ thấy Thẩm Phong Nguyệt khẽ mở mắt, nhìn nàng.
Lâm Thiếu Ngu vội hạ giọng: “Cảm thấy thế nào? Ta đưa chàng đến trấn gần nhất tìm đại phu.”
Thẩm Phong Nguyệt không còn nhiều sức lực, nhưng vẫn cố gắng giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mí mắt nàng: “Xin lỗi, lại khiến công chúa khóc nữa rồi.”
Lâm Thiếu Ngu theo bản năng lau mắt, đầu ngón tay chạm phải một mảng ướt đẫm.
Hơi thở Thẩm Phong Nguyệt dồn dập không đều, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng đến tột cùng: “Thần đã biết rất nhiều chuyện… những việc công chúa âm thầm làm nhưng chưa từng nói ra… Thần biết giờ nói lời xin lỗi đã là quá muộn, chỉ là…”
Hắn khẽ thở dài: “Lâm Thiếu Ngu, nếu có thể quay ngược thời gian, ta nhất định sẽ không phụ nàng.”
Lâm Thiếu Ngu nhìn hắn dần nhắm mắt lại, lòng chấn động đến mức không thể diễn tả thành lời. Khoảnh khắc ấy, nàng buông bỏ tất cả.
“Thẩm Phong Nguyệt, chàng phải sống… chỉ cần chàng sống, ta có thể đồng ý với chàng bất cứ điều gì.”
Chính Thẩm Phong Nguyệt đã bước vào, xé rách một góc tăm tối trong thế giới của nàng, mang nàng ra ánh sáng.
Từ nay về sau, nàng chẳng cầu mong điều gì, chỉ mong có hắn bên cạnh, năm năm tháng tháng.
Chỉ là lúc này, Lâm Thiếu Ngu mới nhận ra… nàng không hề mạnh mẽ như vẻ ngoài, sâu thẳm trong tim, nàng vẫn luôn mong chờ một hồi đáp từ hắn.
Ngay lúc thân thể Thẩm Phong Nguyệt dần lạnh đi, một giọng nói đầy lo lắng vang lên: “Lâm Thiếu Ngu, người không sao chứ!”
Lâm Thiếu Ngu lập tức ngoảnh đầu, nhìn thấy Huyền Thanh, trong mắt bừng lên hy vọng mãnh liệt: “Huyền Thanh, ta không sao, nhưng Phong Nguyệt huynh…”
Huyền Thanh trầm giọng: “Sơn phỉ đã bị diệt. Mau đứng dậy, trong người ta có đại phu.”
Lâm Thiếu Ngu sực nhớ đến y thuật của vu y ở Nam Tĩnh, nỗi hoảng loạn trong lòng cũng dần lắng xuống. Nàng loạng choạng đứng lên, nhìn Huyền Thanh ôm lấy Thẩm Phong Nguyệt rời đi.
Ngoài xe ngựa, Lâm Thiếu Ngu và Huyền Thanh đứng sóng vai, trên mặt là nỗi lo lắng không sao che giấu nổi.
Huyền Thanh nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, lòng dâng lên vị đắng chát.
Dù bao nhiêu năm trôi qua, chỉ cần nhìn thấy Thẩm Phong Nguyệt, nàng liền đánh mất lý trí.
Thẩm Phong Nguyệt là kiếp nạn của nàng, mà nàng… lại là kiếp nạn của chính y.
Cả hai lặng im, mỗi người ôm một tâm sự, đợi rất lâu mới thấy vu y trong xe bước ra.
Lâm Thiếu Ngu vội lên tiếng: “Chàng ấy thế nào rồi?”
Vu y khẽ gật đầu: “Tình hình không quá nghiêm trọng, đã ổn định. Chỉ cần tĩnh dưỡng là được.”
Cả người Lâm Thiếu Ngu như được thả lỏng, nàng cúi đầu cảm tạ, rồi lập tức bước lên xe.
Vu y nhìn sang Huyền Thanh, thấy y thất thần, chỉ biết thở dài trong lòng. Ông đi tới trước mặt Huyền Thanh, nhẹ giọng khuyên: “Thiếu chủ, vạn sự không thể cưỡng cầu.”
Hai tay Huyền Thanh siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay, nhưng chỉ một lúc sau liền buông ra.
“…Ta biết rồi.”
Bên trong xe ngựa.
Thẩm Phong Nguyệt đã hôn mê, môi hơi tái nhợt, nhưng hơi thở đã vững hơn trước rất nhiều.
Lâm Thiếu Ngu từ tốn ngồi xuống, dùng một chiếc khăn ướt nhẹ nhàng lau đi vết máu còn sót lại cho hắn.

Bình Luận

0 Thảo luận