Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 37

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:33:06
39
Ánh mắt Triệu Nhất Minh sáng lên, lập tức bước nhanh đến bên Thẩm Phong Nguyệt, hạ giọng hỏi: "Thiếu tướng quân có cách sao?"
Thẩm Phong Nguyệt không chỉnh lại cách xưng hô của hắn, chỉ nhàn nhạt đáp: "Chuyện này… xin Triệu đại nhân chờ thêm một lát."
Giọng hắn không lớn không nhỏ, nhưng vừa đủ để lọt vào tai Lâm Thiếu Ngu.
Sắc mặt Lâm Thiếu Ngu đột nhiên cứng lại. Chẳng lẽ nàng nghe nhầm? Sao Thẩm Phong Nguyệt lại xuất hiện ở đây được?
Khi nàng còn đang cố thuyết phục bản thân rằng chỉ là ảo giác, rèm xe bên cạnh chợt bị vén lên. Một gương mặt mang giáp bảo hộ của cấm vệ quân hiện ra trước mắt nàng.
Ngay sau đó, người ấy cất giọng quen thuộc đến run lòng: "Trưởng công chúa điện hạ, mục tiêu của bọn cướp là người. Lát nữa, người hãy lặng lẽ xuống xe từ phía sau, thần sẽ yểm hộ người rút lui."
Trong lòng Lâm Thiếu Ngu chấn động dữ dội. Nàng nhìn vào mắt hắn, nhưng lời bật ra lại là: "Vậy còn… các ngươi thì sao?"
Ánh mắt Thẩm Phong Nguyệt thoáng ánh lên ý cười: "Thần phụng chỉ của bệ hạ bảo hộ công chúa. Giờ công chúa gặp nguy, sao có thể chỉ lo cho bản thân? Hơn nữa, bọn chúng lấy danh nghĩa làm hại người, mục đích thật sự vẫn chưa rõ."
Nghe đến câu cuối cùng, trong đầu Lâm Thiếu Ngu như bị dội một gáo nước lạnh. Mọi suy nghĩ hỗn loạn lập tức ngưng lại.
Nàng siết chặt tay, hồi lâu mới trầm giọng: "Được. Vậy thì làm theo lời Tướng quân."
Thẩm Phong Nguyệt khẽ gật đầu, nhưng không lập tức rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=37]

Đến khi trong mắt Lâm Thiếu Ngu lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn mới như khẽ thở dài: "Lâm Thiếu Ngu, ta chưa từng nghĩ sẽ tái ngộ nàng trong hoàn cảnh như thế này."
"Ta có rất nhiều lời muốn nói… Sau khi chuyện này kết thúc, nàng có thể cho ta một cơ hội không?"
Lòng Lâm Thiếu Ngu chùng xuống, ánh mắt nhìn hắn đầy phức tạp.
Từ sau khi thành thân, Thẩm Phong Nguyệt chưa từng dùng giọng nói ôn hòa như vậy với nàng, cũng chưa từng nhìn nàng bằng ánh mắt như thế.
Đối diện ánh mắt mang theo kỳ vọng ấy, nàng hít sâu một hơi, đè nén sự bối rối và hoảng loạn trong lòng, đưa tay kéo rèm xe từ tay hắn xuống: "Lúc này, bổn cung không muốn bàn chuyện đó với Tướng quân."
Sau lớp giáp hộ vệ, trên gương mặt Thẩm Phong Nguyệt chậm rãi hiện lên một nụ cười, giọng trầm thấp: "Tuân lệnh."
Lâm Thiếu Ngu làm theo lời hắn, không phát ra chút tiếng động nào. Triệu Nhất Minh vẫn đang ứng phó phía trước, nàng hé rèm nhìn ra ngoài.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có phía trước và hai bên loáng thoáng ánh lửa. Nàng còn chưa kịp mở miệng, đã bị một đôi tay mạnh mẽ kéo xuống.
Thế giới chao đảo. Chớp mắt sau, nàng đã ngồi trên lưng ngựa, thân thể áp sát vào Thẩm Phong Nguyệt trong một tư thế vô cùng gần gũi.
Hắn siết chặt eo nàng, thở ra một hơi đầy thoả mãn. Mặt Lâm Thiếu Ngu đỏ bừng, bên tai vang lên giọng khàn khàn của hắn: "Công chúa, nắm chắc dây cương."
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, vó ngựa tung cao, bụi đất mịt mù bốc lên, phía sau có người hô lớn: "Nhìn kìa! Có người chạy!"
Triệu Nhất Minh nhìn thấy hai người cưỡi cùng một ngựa chạy về hướng ngược lại, phản ứng cực nhanh: "Chặn bọn họ lại!"
Lâm Thiếu Ngu cố gắng lên tiếng: "Triệu đại nhân và mọi người… sẽ không sao chứ?"
Thẩm Phong Nguyệt trầm giọng: "Không đâu. Mục tiêu của bọn chúng là bắt người. Triệu Nhất Minh cho dù không địch nổi cũng có thể tản ra ẩn mình. Hai bên đều là đường núi, đối phương không có đủ người để truy đuổi hết."
Lâm Thiếu Ngu nghe vậy thì không hỏi thêm nữa.
Cho đến khi tiếng hô hoán phía sau dần nhỏ lại rồi biến mất hoàn toàn, trái tim đang đập thình thịch của nàng mới dần ổn định.
Không biết từ lúc nào, cằm của Thẩm Phong Nguyệt đã tựa lên vai nàng. Dù cách một lớp vải áo, nàng vẫn cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn.
Ngón tay Lâm Thiếu Ngu trắng bệch, nàng khẽ nói: "Dừng lại."
Nhưng phía sau lại không có tiếng trả lời.
Lâm Thiếu Ngu sững sờ nhận ra… người phía sau đã im lặng rất lâu, đến cả cánh tay đang ôm lấy eo nàng cũng dần trở nên yếu ớt.
Nàng giật mình, giọng vô thức mang theo run rẩy: "Thẩm Phong Nguyệt?"

Bình Luận

0 Thảo luận