Thẩm Phong Nguyệt từng nghĩ, có lẽ Lâm Thiếu Ngu chưa chắc đã thích hắn nhiều đến thế. Nhưng từng chút quan tâm âm thầm không lời trước mắt này… lại không phải là yêu thì còn là gì?
Một bữa cơm, hắn ăn mà chẳng thấy mùi vị gì. Đợi khi hạ nhân đến dọn dẹp, thị nữ kia liền hỏi: “Phò mã, đêm nay người sẽ nghỉ lại nơi này sao?”
Thẩm Phong Nguyệt ngẩng đầu: “Ừ.”
Thị nữ thoáng do dự, một lúc sau mới nói: “Vậy… nô tỳ đi trải giường cho Phò mã.”
Thẩm Phong Nguyệt sững người, hỏi lại: “Đây không phải là tẩm thất của Trưởng Công chúa sao? Sao lại không có chăn gối?”
Thị nữ khẽ cúi đầu: “Trưởng Công chúa ở đây, thường không ngủ trên giường. Nàng uống say rồi liền nằm gục bên bàn đến sáng. Là nàng dặn nô tỳ đem hết chăn đệm dọn đi.”
Lông mày Thẩm Phong Nguyệt khẽ nhíu lại.
Trong ký ức của hắn, dường như Lâm Thiếu Ngu bắt đầu say mê rượu từ hai năm trước.
Hắn chậm rãi bước vào nội thất. Đập vào mắt là chiếc bàn thấp đặt cạnh giường, đồ đạc trên bàn vẫn ngay ngắn, gọn gàng, còn bày sẵn hai chiếc chén rượu nhỏ.
Một ý nghĩ bỗng vụt qua trong đầu hắn, mỗi lần hắn thấy Lâm Thiếu Ngu uống rượu, trước mặt nàng luôn có một chiếc ly trống.
Phải chăng… chiếc ly đó, là nàng cố ý để dành cho hắn?
Thẩm Phong Nguyệt đang định bước tới, thì bên ngoài đột ngột vang lên tiếng gọi của hạ nhân: “Phò mã! Thủ lĩnh Bắc Cương không rõ tung tích, Bệ hạ truyền người lập tức vào cung!”
23
Khi Thẩm Phong Nguyệt vào cung, trong Ngự Thư Phòng chỉ có Đại Lý Tự khanh Lý Minh và Tể tướng đang chờ.
Lâm Minh Cực liếc mắt nhìn Thẩm Phong Nguyệt, mở miệng nói: “Trẫm lệnh cho ba người các khanh, trong vòng ba ngày, phải tìm ra thủ lĩnh Bắc Cương cho trẫm.”
Thẩm Phong Nguyệt bước lên một bước: “Dám hỏi Lý đại nhân, người dưới trướng phát hiện phạm nhân mất tích vào lúc nào? Trong khoảng thời gian ấy, có ai khả nghi ra vào thiên lao không?”
Lâm Minh Cực cũng nhìn về phía Lý Minh, ai nấy đều thấy rõ lúc này hắn đang cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng.
Lý Minh chắp tay bẩm: “Thủ lĩnh Bắc Cương kể từ khi bị áp giải vào thiên lao liền được giam giữ riêng biệt, bên ngoài còn có trọng binh canh gác. Nhưng vào giờ Sửu đêm nay, sau khi đổi phiên canh, ngục tốt mới phát hiện người trong ngục… căn bản không phải thủ lĩnh Bắc Cương.”
Ánh mắt Thẩm Phong Nguyệt nheo lại, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Hoàng thượng đêm khuya còn truyền hắn vào cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=22]
Bởi thủ lĩnh Bắc Cương là do chính tay hắn áp giải vào kinh, nay lại bị đổi người ngay trong thiên lao canh phòng nghiêm ngặt, hắn tất nhiên là kẻ đáng bị nghi ngờ nhất.
Nghĩ thông suốt mối liên hệ bên trong, sắc mặt Thẩm Phong Nguyệt cũng trầm xuống: “Thần muốn đến thiên lao xem thử.”
Lâm Minh Cực khẽ gật đầu, ngay sau đó, ba người liền lui ra khỏi điện.
Trên đường xuất cung, Tể tướng mở miệng: “Lần này… lại phải làm phiền nhị vị rồi.”
Thẩm Phong Nguyệt và Lý Minh liếc nhìn nhau, nói: “Tể tướng khách khí rồi.”
Lão Tể tướng khẽ thở dài: “Nếu thủ lĩnh Bắc Cương vẫn còn trong kinh thành, chưa nói đến việc Bệ hạ lo lắng, chỉ e nếu hắn bị bức đến đường cùng, lấy bách tính tay không tấc sắt mà khai đao, thì thiên hạ này, Trung Nguyên này chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?”
Thẩm Phong Nguyệt trầm giọng: “Việc đó… tuyệt không thể xảy ra.”
Lão Tể tướng không nói gì thêm. Khi đến thiên lao, Lý Minh dẫn Thẩm Phong Nguyệt vào trong, còn Tể tướng thì chờ ở ngoài.
Bước vào ngục, Thẩm Phong Nguyệt đảo mắt nhìn quanh một lượt, không phát hiện điều gì dị thường.
Hắn hỏi: “Người các ngươi nhìn thấy lúc đó — kẻ đóng giả làm thủ lĩnh Bắc Cương — hiện giờ đang ở đâu?”
Lý Minh dẫn hắn sang phòng bên cạnh. Khi nhìn thấy người kia, lông mày Thẩm Phong Nguyệt khẽ nhíu lại: “Sao lại là người Trung Nguyên?”
Lý Minh lau mồ hôi trên trán: “Đúng vậy, bọn hạ quan cũng rất nghi hoặc… Nhưng sau cùng, khi lục soát người hắn, phát hiện ra một chiếc mặt nạ da người.”
Ánh mắt Thẩm Phong Nguyệt nhìn chằm chằm vào món đồ được dâng lên, thần sắc nghiêm trọng: “Mặt nạ da người… với đầu óc của đám người Bắc Cương, e là không thể làm ra được thứ này. Xem ra, trong kinh thành này… còn có gian tặc thông địch phản quốc!”
Gương mặt Lý Minh cũng hiện rõ vẻ phẫn nộ.
Thẩm Phong Nguyệt cầm lấy mặt nạ, tỉ mỉ quan sát một lúc, miệng hỏi: “Người này đã hỏi cung được gì chưa?”
Lý Minh lắc đầu, sắc mặt khó coi: “Không có… Hắn vừa câm, lại vừa tàn tật, không thể nói cũng chẳng thể viết, bọn hạ quan chỉ đành tạm thời giam giữ.”
Thẩm Phong Nguyệt xoay người nhìn thẳng về phía người kia. Nào ngờ khi đối phương nhìn rõ là hắn, lại kích động đến mức gần như muốn vùng khỏi dây trói.
Thẩm Phong Nguyệt khẽ “ồ” một tiếng, bước tới gần: “Ngươi nhận ra ta?”
Người kia điên cuồng gật đầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận