Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 34

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:32:13
36
Lâm Thiếu Ngu ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt sâu thẳm, khiến lòng Huyền Thanh bất giác siết chặt. Dẫu vậy, y vẫn đứng yên tại chỗ, chờ câu trả lời từ nàng.
Một lát sau, Lâm Thiếu Ngu khẽ thở dài: “Không đâu. Giữa ta và chàng ấy, không chỉ đơn thuần là một Vân Tranh ngăn cách.”
Tuổi trẻ say mê, nhưng cuối cùng lại yêu sai người. Giữa nàng và Thẩm Phong Nguyệt, đã có quá nhiều, quá nhiều chuyện xen vào.
Một người từng chết đi sống lại như nàng cớ gì còn phải vướng bận chuyện tình ái? Ngay khoảnh khắc vừa tỉnh lại, Lâm Thiếu Ngu đã quyết: những ngày tháng sau này, nàng chỉ sống vì chính mình.
Huyền Thanh nhìn gương mặt nàng dần lộ ra nét thong dong, như thể cả con người đều được phủ lên một lớp ánh sáng rực rỡ.
Y không muốn đè nén cảm xúc nữa, những lời cất giữ bấy lâu chẳng kìm được mà bật ra: “Vậy… người có nguyện ý cho ta một cơ hội không?”
Lâm Thiếu Ngu sững người, nét mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, hồi lâu sau mới liếc nhìn y bằng ánh mắt khó hiểu.
“Ngươi đường đường là Phật tử vang danh thiên hạ, cũng có ngày vướng bận bởi tình cảm sao?”
Sắc mặt Huyền Thanh lập tức ảm đạm, y mím chặt môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng.
Thông minh như y, sao lại không nhận ra hàm ý từ chối nhẹ nhàng trong lời trêu chọc của Lâm Thiếu Ngu?
Y nay đã là người thừa kế Nam Tĩnh, chẳng còn cần giữ giới luật nhà Phật. Điều này, Lâm Thiếu Ngu hiểu. Và nàng cũng đã đưa ra một câu trả lời rõ ràng đến không thể rõ hơn.
Huyền Thanh cụp mắt xuống: “Là ta đường đột.”
Lâm Thiếu Ngu nhìn y, khẽ nói: “Nhưng ta vẫn cảm ơn ngươi.”
Huyền Thanh gượng gạo cong môi cười, xoay người rời đi.
Hai ngày sau, một con ngựa hãn huyết xuất hiện ở trấn Tàng Đồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=34]

Người cưỡi ngựa đầy bụi đường, nhưng vẫn giữ được khí chất thanh nhã như ngọc. Dẫu có kẻ thèm thuồng con ngựa dưới chân hắn, cũng không dám manh động bởi khí thế toát ra từ hắn đủ khiến người ta lùi bước.
Người dẫn đường mừng rỡ nói: “Công tử, tất nhiên là có. Nhưng theo quy củ ở trấn Tàng Đồ, muốn tìm người dẫn đường thì phải có cái này.”
Vừa nói, hắn ta vừa giơ tay, dùng ngón cái và ngón trỏ ra dấu vò vò như đang đếm tiền.
Thẩm Phong Nguyệt rút một thỏi bạc nhỏ từ bên hông, bình thản nói: “Giờ thì, ngươi có thể dẫn ta đi chưa?”
“Dẫn chứ dẫn chứ!” Người kia cười tít mắt, liền dẫn hắn bước vào trấn Tàng Đồ.
Thẩm Phong Nguyệt đi dọc theo con phố, nhìn những sạp hàng hỗn loạn mà vẫn mang nét trật tự, trong mắt thoáng hiện lên vẻ suy tư.
Trấn Tàng Đồ nằm nơi hẻo lánh, cấm vệ quân chắc hẳn chưa tới nơi ngay. Về phía Nam Tĩnh, khi nhận được tin cũng sẽ vì phép xã giao mà không đưa Lâm Thiếu Ngu rời đi vội vàng.
Nói cách khác, Lâm Thiếu Ngu chắc chắn vẫn còn ở trong trấn này.
Thân thể Thẩm Phong Nguyệt mỏi mệt rã rời, nhưng tinh thần thì lại rất tốt. Chỉ cần nghĩ đến bóng dáng kia, cả người hắn như được rót đầy sức sống.
Chẳng mấy chốc, người dẫn đường đã đưa hắn tới trước một căn nhà đơn sơ: “Đây là nơi chuyên cung cấp tin tức trong trấn. Chỉ cần công tử nói rõ yêu cầu, chuyện gì bọn họ cũng có cách điều tra. Công tử cứ tự nhiên, ta không vào đâu.”
Thẩm Phong Nguyệt khẽ gật đầu, buộc chặt ngựa rồi bước vào trong.
Vừa mới vào cửa, đã có người đón lấy: “Vị khách quan này, ngài muốn tìm người hay tìm đồ?”
Thẩm Phong Nguyệt liếc hắn một cái: “Tìm người.”
“Rất tốt!” Người nọ cười tươi, dẫn hắn lên lầu hai, nơi có một người đàn ông trung niên trông rất vạm vỡ đang ngồi.
“Tại hạ là Trần Trung Sơn, ngài muốn hỏi gì, cứ viết lên mảnh giấy này rồi đưa ta.” Người đàn ông lên tiếng.
Thẩm Phong Nguyệt không vòng vo, hạ bút viết mấy dòng chữ rồng bay phượng múa rồi đưa sang.
Trần Trung Sơn cúi đầu liếc nhìn, thần sắc lập tức trở nên nặng nề, đẩy mảnh giấy trả lại.
“Xin lỗi, vụ làm ăn này… chúng ta không dám nhận.”

Bình Luận

0 Thảo luận