Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 40

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:33:57
42
Lâm Thiếu Ngu lặng lẽ nhìn xuống bàn tay đang siết chặt lấy tay mình. Lần đầu tiên, trên gương mặt nàng không còn vẻ thản nhiên và dửng dưng giả tạo trước mặt Thẩm Phong Nguyệt, mà dần dần hiện lên nét hoài niệm xen lẫn chút nhẹ nhõm như được giải thoát.
Rất lâu sau, nàng mới khẽ cất tiếng: “Trước khi thành thân cùng chàng, ta đã biết, có lẽ chàng đã quên tình cảm thuở nhỏ, chỉ vì muốn giữ lời hứa với lão tướng quân mà bảo vệ ta trọn đời. Nhưng sau khi thành thân… ta mới phát hiện, bản thân không làm được như vậy.”
Thân phận nàng mang theo vinh quang tối thượng, cũng khiến nàng có sự tự tin không gì lay chuyển. Thế nhưng suốt ba năm ấy, Thẩm Phong Nguyệt đã kéo nàng từ mây cao rơi xuống, để nàng nhìn rõ — rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ đáng thương không chiếm được lòng người mình yêu.
Thẩm Phong Nguyệt có tâm tư của hắn, còn nàng… nào phải không có. Chẳng qua là một tấm chân tình giấu sau vẻ ngoài lạnh nhạt, vì không muốn bị ai tổn thương, nên mới giấu thật sâu, giấu đến mức không còn ai nhìn thấy.
Trăm mối ngổn ngang trong lòng, cuối cùng Lâm Thiếu Ngu chỉ buông ra hai chữ: “Sau này… cứ để thời gian trả lời vậy.”
Thẩm Phong Nguyệt nhìn nàng, trong mắt chan chứa nỗi quyến luyến không nói thành lời:
“Được.”
Chỉ cần Lâm Thiếu Ngu còn bằng lòng cho hắn một cơ hội… vậy thì dù thế nào, hắn cũng sẽ dốc hết sức mình.
Khi Lâm Thiếu Ngu bước xuống xe, trăng đã lên cao, lặng lẽ treo giữa cành.
Không biết từ lúc nào, vu y bên ngoài đã rời đi, chỉ còn lại Huyền Thanh đang ngồi một mình bên đống lửa, ánh mắt thất thần nhìn về phương xa.
Nghe thấy tiếng động, Huyền Thanh quay đầu lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=40]

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng, y liền không thể dời mắt.
Gương mặt Lâm Thiếu Ngu lúc này an nhiên thư thái, cả người toát lên vẻ bình lặng hiếm thấy, như cánh chim thoát khỏi gông xiềng, trở về rừng xanh.
Huyền Thanh thừa biết vì sao nàng lại có sự thay đổi như vậy, tất nhiên là bởi nam nhân đang nằm trong xe ngựa kia.
Thấy nét do dự trên gương mặt nàng, Lâm Thiếu Ngu khựng bước.
Rõ ràng trước đây, nàng từng nói với Huyền Thanh… giữa nàng và Thẩm Phong Nguyệt đã không còn khả năng quay lại.
Thấy nàng còn chần chừ, Huyền Thanh lại nở nụ cười. Y buông khúc củi trong tay, vẫy tay gọi: “Lại đây ngồi một lát đi. Phò mã nhà người… tối nay e là vẫn chưa qua khỏi được.”
Không biết từ đâu, Huyền Thanh lấy ra một vò rượu nhỏ: “Đêm xuống sương lạnh, người có muốn uống chút không?”
Lâm Thiếu Ngu vốn không thích rượu, nhưng từng uống suốt bao năm, lúc này mùi rượu phảng phất khiến nàng cũng thấy hơi thèm.
Dưới ánh trăng, hai người đối ẩm. Một lúc sau, Huyền Thanh bất chợt lên tiếng: “Thật ra… cũng không cần thấy khó xử. Ta từng là người trong Phật môn, hiểu rõ thế nào là chấp niệm, càng rõ ràng cách để buông bỏ. Ta có tình ý với người không phải ngẫu nhiên, nhưng cũng không đến mức không thể buông.”
Khóe môi y khẽ cong lên: “Nam Tĩnh tuy cường thịnh, nhưng cũng sẽ không dùng thế lực để áp người. Đồng minh với Trung Nguyên, một phần là vì quan hệ giữa ta và người, nhưng quan trọng hơn… là vì Trung Nguyên rộng lớn, dân số đông đúc, đó mới là trọng điểm thực sự.”
Y nâng chén lên, cụng nhẹ với Lâm Thiếu Ngu, phát ra tiếng leng keng trong trẻo: “Tình cảm… vốn chẳng có đúng sai. Chỉ trách… ta không gặp được người sớm hơn một chút.”
Lâm Thiếu Ngu nhìn y, cụng ly đáp lại: “Sau này núi cao đường xa, trời nam đất bắc… nhưng vẫn có thể coi là láng giềng nơi chân trời.”
Cả hai nhìn nhau mỉm cười, rồi cùng cạn chén rượu trong tay.

Thương thế của Thẩm Phong Nguyệt sau một đêm đã ổn định trở lại. Nam Tĩnh cùng cấm vệ quân sau khi gặp chuyện liền đồng hành tiến về kinh thành.
Ba ngày sau, cổng thành kinh đô đã hiện ra trước mắt.
Rõ ràng chỉ mới rời đi mấy tháng, vậy mà Lâm Thiếu Ngu lại có cảm giác như cách cả một đời.
Nàng quay đầu nhìn sang Thẩm Phong Nguyệt: “Ta phải vào cung diện thánh trước. Thương thế của chàng còn chưa lành, về phủ nghỉ ngơi đi.”
Mấy ngày gần đây Lâm Thiếu Ngu vẫn luôn ở bên hắn, Thẩm Phong Nguyệt đã quen với sự dịu dàng ngắn ngủi ấy, bao lần định mở miệng nhắc tới biến cố trong kinh, nhưng lại cứ chần chừ, lần lữa mãi.
Lúc này nghe nàng nói vậy, cả người Thẩm Phong Nguyệt bỗng cứng đờ.
Hắn chợt nhớ ra một chuyện… vô cùng quan trọng.
Một lúc lâu sau, hắn mới khó nhọc mở miệng: “Thiếu Ngu… ta không còn là phò mã nữa rồi.”

Bình Luận

0 Thảo luận