Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 27

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:28:59
28
Trong mắt Thẩm Phong Nguyệt thoáng hiện tia nghi hoặc, vô thức cầm lấy lọ sứ lắc nhẹ, nghe thấy âm thanh viên thuốc va chạm vào nhau bên trong.
Hắn rút nút bấc ra, lập tức một luồng mùi dược liệu nồng đậm xộc thẳng vào mũi khiến hắn khẽ nhíu mày. Trong đầu như chợt lóe lên điều gì đó, hắn liền cầm lọ thuốc bước ra ngoài phân phó: “Đến Kê An Đường, mời một vị đại phu tinh thông y lý đến đây.”
Ước chừng nửa canh giờ sau, một vị lão đại phu đã được mời vào phủ Trưởng công chúa.
Thẩm Phong Nguyệt đổ ra một viên thuốc từ trong lọ, đưa qua: “Làm phiền đại phu xem giúp, thuốc này là dùng để làm gì?”
Lão đại phu tiếp lấy, đưa lên mũi ngửi thử, lập tức nhíu mày. Trong mắt thoáng vẻ do dự, lão ngẩng đầu hỏi: “Không biết phò mã gia có thể cho lão phu bóc viên thuốc ra để xem xét kỹ hơn không?”
Thẩm Phong Nguyệt gật đầu: “Tự nhiên.”
Lão đại phu lấy ra dụng cụ từ trong hòm thuốc, tỉ mỉ nghiên cứu hồi lâu, vẻ nghi hoặc trong mắt mới dần tan biến.
Lão buông tay, cúi mình đáp: “Phò mã gia, thuốc này... hẳn là dùng để kéo dài tính mạng cho người đã cận kề cái chết. Có điều, phương pháp điều chế này, ở Trung Nguyên xưa nay chưa từng xuất hiện.”
Lão liếc nhìn lọ thuốc trong tay Thẩm Phong Nguyệt, trong mắt lóe lên một tia nóng bỏng.
Người học y gặp được vật hiếm quý như thế, tự nhiên sẽ nảy sinh ý muốn mang về nghiên cứu cẩn thận. Nhưng lão cũng hiểu rõ, người trước mặt không phải là người mà lão có thể tùy tiện mở miệng xin xỏ.
Thẩm Phong Nguyệt khựng lại, tim như ngừng đập trong khoảnh khắc.
Người sắp chết… kéo dài tính mạng…
Lâm Thiếu Ngu vốn đang yên ổn, vì sao trong phòng nàng lại có thứ thuốc như vậy?
Những ngày gần đây, từng lớp nghi vấn cứ chồng chất, ngay cả hắn cũng không lần ra được chút manh mối nào.
Hắn cố gắng trấn định thần sắc, thản nhiên nói: “Đa tạ. Người đâu, tiễn lão đại phu.”
Nửa canh giờ sau, hắn đã đứng trước mặt Hô Minh Hạo, từng lời lạnh như dao cắt: “Cho ngươi một cơ hội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=27]

Nói ra tất cả những gì ngươi biết về Lâm Thiếu Ngu. Nếu không, ta không ngại để ngươi nếm thử hết mọi hình cụ trong thiên lao.”
Hô Minh Hạo cười khẩy, ánh mắt khinh miệt, nửa lời cũng không chịu mở miệng.
Thẩm Phong Nguyệt đứng dậy, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: “Rất tốt. Ta tin đám ngục tốt trong thiên lao… sẽ rất thích loại xương cứng như ngươi.”
Hắn chẳng buồn phí lời, phất tay ra hiệu, lập tức có người tiến lên kéo Hô Minh Hạo đi.
Suốt hai canh giờ, Thẩm Phong Nguyệt ngồi yên như tượng đá, nhưng trong lòng lại cuộn trào sóng lớn, không một ai có thể nhìn thấu.
Mãi đến khi trời rạng sáng, mới có một ngục tốt vội vã chạy đến: “Tướng quân, tên đó chịu khai rồi.”
Lúc này Thẩm Phong Nguyệt mới nhúc nhích, ánh mắt thâm trầm, sải bước tiến vào phòng tra khảo.
Bỏ qua mùi tanh tưởi trong không khí, hắn nhìn Hô Minh Hạo nằm bẹp dưới đất như một con chó chết, lạnh lùng lên tiếng: “Nói.”
Hô Minh Hạo đã đau đến mức khó thở, nhưng cũng biết rõ chỉ có khai thật mới có thể thoát khỏi nỗi thống khổ bị từng lưỡi dao cùn róc thịt này.
Gã cố hít một hơi, giọng khàn đặc như tiếng gió qua khe đá: “Năm đó… trước khi Thẩm Túc Quốc đưa ngươi xuất chinh Bắc Cương, ta đã sai Vân Tranh tìm cơ hội, dùng độc dược đặc chế của hoàng thất Bắc Cương để hạ độc ngươi.”
Thẩm Túc Quốc chính là tên thật của Thẩm lão tướng quân.
“Vốn dĩ… vốn dĩ độc đó là chuẩn bị để đối phó với thiếu Tướng quân, tức ca ca của ngươi. Nhưng Vân Tranh không tìm được cơ hội nào để ra tay, chúng ta đành chuyển mục tiêu sang ngươi.”
“Trung Nguyên các ngươi từ xưa đã trọng văn khinh võ, Thẩm gia lại là thế lực duy nhất khiến chúng ta kiêng dè. Trước tiên, chúng ta để Vân Tranh đánh cắp bản đồ hành quân, khiến phụ thân và ca ca ngươi đại bại, cuối cùng chỉ còn lại mình ngươi.”
“Sau khi hạ độc… nếu không có gì bất ngờ, ngươi lẽ ra đã phải chết vào đầu xuân năm nay.”
Nói một hơi dài như thế, Hô Minh Hạo không chịu nổi, mắt trợn trắng, ngất lịm trong đau đớn.
Thẩm Phong Nguyệt chậm rãi đứng dậy, sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn thân, quay sang phân phó ngục tốt: “Làm hắn tỉnh lại cho ta.”
Tới giờ khắc này, hắn mới hiểu ra vì sao năm xưa ai ai cũng tán tụng y thuật của Vân Tranh thần diệu như hồi sinh người chết.
Chỉ bởi vì… độc trên người hắn, chính là do nàng ta hạ.
Cùng lúc đó, một suy đoán dần dần thành hình trong lòng Thẩm Phong Nguyệt.

Bình Luận

0 Thảo luận