Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:20:33
14
Lâm Thiếu Ngu đối diện với ánh mắt của hắn, trong lòng chấn động, mắt phượng tràn đầy hoảng loạn.
Nhưng rồi nàng lại chợt nhớ ra, hiện tại nàng chỉ là một hồn phách lơ lửng, Thẩm Phong Nguyệt căn bản không thể nhìn thấy nàng.
Nàng không nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là lúc nàng tỉnh lại, đã nhìn thấy Thẩm Phong Nguyệt không xa nơi đó.
Ban đầu nàng còn tưởng mình đang nằm mộng, run rẩy vươn tay định chạm vào hắn, nhưng bàn tay vừa đưa tới đã xuyên qua thân thể hắn.
Nàng sững sờ, chẳng lẽ những điều ghi chép trong sách, rằng "hồn khí quy thiên, hình phách quy địa", thật sự là có thật?
Nếu không, thì làm sao giải thích được bộ dạng nàng lúc này?
Nàng chỉ có thể lặng lẽ nhìn Thẩm Phong Nguyệt mang theo ngọc ấn của nàng từ dưới chân thành Khánh Châu trở về, nhìn hắn trân trọng ôm Vân Tranh quay lại doanh trướng.
Có lẽ là vì thân hồn không thể chứa đựng quá nhiều thất tình lục dục, trong lòng nàng không gợn lên sóng gió gì.
Chỉ là...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=14]

thấy hắn nhíu mày, nàng vẫn thấy khó chịu trong lòng.
Thẩm Phong Nguyệt nhìn vào khoảng không hồi lâu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười khổ, khẽ thì thầm: “Ta thật là ma chướng rồi.”
Lâm Thiếu Ngu rõ ràng đã chết rồi, hắn còn mong đợi điều gì?
Thẩm Phong Nguyệt vốn đã ngủ không sâu, giờ cũng chẳng thể nào chợp mắt, bèn vén màn doanh trướng bước ra ngoài.
Bóng đêm dần dần tan đi, trong doanh địa đã có đầu bếp nhóm lửa đun nước.
Lâm Thiếu Ngu vốn định ở lại trong trướng, trước kia nàng cũng từng xem qua lời đồn trong sách, hồn phách như nàng tuyệt không thể xuất hiện dưới ánh dương.
Thế nhưng khi Thẩm Phong Nguyệt rời đi, trong cõi u minh dường như có một lực lượng vô hình kéo nàng bước ra ngoài, mãi đến khi cách Thẩm Phong Nguyệt ba bước thì cảm giác ấy mới tiêu tán.
Chẳng lẽ... chấp niệm của nàng với Thẩm Phong Nguyệt đã sâu đến mức này?
Thẩm Phong Nguyệt đi được một đoạn, chợt bị tiếng gọi của phó tướng giữ lại.
Phó tướng tiến lên báo: “Tướng quân, Vân đại phu đêm qua đã chế được một ít dược hoàn, nói là uống vào có thể lập tức giảm đau.”
Lâm Thiếu Ngu nghe vậy thầm nghĩ: Tuy rằng trong tình cảm nàng và Vân Tranh không hợp nhau, nhưng những việc Vân Tranh làm, thực sự là vì nước mà dốc sức.
Nàng quay đầu nhìn Thẩm Phong Nguyệt, lại thấy sắc mặt hắn trầm xuống, chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng rồi xoay người bước về phía doanh trướng của Vân Tranh.
Lâm Thiếu Ngu cũng đi theo hắn đến đó.
Lúc này, Vân Tranh trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi rõ rệt, nhưng khi thấy Thẩm Phong Nguyệt đến, nàng ta vẫn cố lấy lại tinh thần: “Miên ca ca.”
Thẩm Phong Nguyệt lại không còn vẻ dịu dàng như thường ngày: “Những viên dược hoàn đó, muội không được phát cho binh lính.”
Sắc mặt Vân Tranh lập tức biến đổi: “Vì sao?”
Lâm Thiếu Ngu chợt quay sang nhìn nàng ta, trong lòng bắt đầu dâng lên một cơn phẫn nộ.
Vân Tranh lại thẳng thắn nói: “Một người Bắc Cảnh có thể địch ba người Trung Nguyên. Huynh chỉ mang theo mười vạn tinh binh, làm sao có thể chống lại quân số ngang bằng của Bắc Cảnh? Muội hạ liều không nhiều, chỉ cần sau trận này tĩnh dưỡng một thời gian là được.”
Thẩm Phong Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng: “Ta nói lại lần nữa, không được dùng.”
Vân Tranh cắn môi, đột nhiên cất lời: “Huynh rõ ràng biết không địch nổi, vẫn cố chấp tấn công, chẳng phải là vì Lâm Thiếu Ngu nên mới loạn tâm sao?”
Thẩm Phong Nguyệt không muốn nhiều lời với nàng ta, lạnh giọng nói: “Muội chỉ là một đại phu, không phải người định ra chiến lược, không cần nói nhiều.”
Dứt lời, hắn xoay người định rời đi, lại nghe thấy tiếng Vân Tranh vang lên sau lưng: “Miên ca ca, muội từng hỏi huynh, huynh có từng động tâm với Lâm Thiếu Ngu hay không, huynh nói là không có. Nhưng bây giờ, huynh thử hỏi lại chính mình xem... rốt cuộc là có, hay là không!”

15
Bước chân Thẩm Phong Nguyệt thoáng khựng lại, nhưng hắn không nói một lời mà sải bước rời khỏi doanh trướng.
Lâm Thiếu Ngu theo sát sau lưng hắn, trong lòng có chút rối loạn.
Vân Tranh lần này thực sự đã hiểu lầm rồi, Thẩm Phong Nguyệt đối với nàng hẳn là chưa từng có tình cảm nam nữ, hắn chỉ vì áp lực hoàng quyền mà cưới nàng thôi, dù thành thân đã ba năm, trong lòng hắn vẫn không có nàng.
Lâm Thiếu Ngu khẽ lắc đầu, cười tự giễu... đã âm dương cách biệt, còn chấp niệm chuyện tình ái làm gì?
Hiện giờ, ngày ngày đêm đêm đều có thể nhìn thấy hắn, như thế... cũng coi như không tệ rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận