12
Lúc này trên lầu thành Kinh Châu, Huyền Thanh nét mặt thản nhiên, hướng về thủ lĩnh Bắc Cảnh nói: “Đa tạ thí chủ.”
Vị thủ lĩnh Bắc Cảnh thô lỗ xảo quyệt kia nheo mắt lại, nhưng lời lẽ lại vô cùng cung kính: “Phật tử nói quá lời rồi.”
Gã liếc nhìn nữ tử vừa bị kéo lên, dung nhan an tường như đang yên nghỉ, giọng trầm xuống: “Phật tử có biết, cho dù nàng đã chết, đối với cục diện giữa Bắc Cảnh và Trung Nguyên vẫn có sức ảnh hưởng không thể xem thường?”
Huyền Thanh lần chuỗi Phật châu, ánh mắt điềm tĩnh nhìn gã: “Nếu Bắc Cảnh muốn thống nhất thiên hạ, thì loại việc tổn hại âm đức như vậy vẫn là không nên làm. Nếu đến cả một thân xác không còn hơi thở cũng phải lợi dụng, thì cuối cùng chỉ khiến thiên hạ cười chê mà thôi.”
Một luồng lửa giận bùng lên trong lòng thủ lĩnh Bắc Cảnh, nhưng ngặt nỗi đối phương là người gã không tiện động vào.
Gã không biết rằng, trong mắt Huyền Thanh lúc này, gã đã là một kẻ chờ chết.
Bề ngoài Huyền Thanh càng bình tĩnh, trong lòng sát ý lại càng mãnh liệt.
Y bế lấy Lâm Thiếu Ngu, không hề sợ hãi ánh nhìn dữ tợn của thủ lĩnh Bắc Cảnh mà xoay người bước xuống lầu thành.
Một tên thủ hạ đứng bên thủ lĩnh Bắc Cảnh lên tiếng: “Vương thượng, chẳng lẽ cứ để tên hòa thượng đó mang Trưởng công chúa của Trung Nguyên đi sao? Cái gì mà Phật tử, chẳng qua cũng là xác phàm mà thôi, giết...”
Lời còn chưa dứt, gã ta chỉ cảm thấy bên tai chợt lạnh, kế đó là cơn đau thấu tim gan ập tới.
Gã ta theo phản xạ đưa tay sờ tai trái, nhưng chỉ chạm vào một bàn tay đầy máu tươi và... khoảng không trống rỗng!
Thủ lĩnh Bắc Cảnh nhìn tên thuộc hạ đang lăn lộn trên mặt đất kêu gào thảm thiết, gằn giọng: “Đã tai mắt không thính, thì giữ lại để làm gì?!”
“Ngươi tưởng bổn vương vì sao lại đồng ý với hắn? Ngươi tưởng Huyền Thanh chỉ là một Phật tử tầm thường? Bổn vương nói cho ngươi biết... giết hắn, Bắc Cảnh tất vong!”
Tên thuộc hạ sợ đến mức quên cả đau, đây là lần đầu tiên gã ta thấy trong mắt thủ lĩnh hiện lên sự sợ hãi, dù chỉ là thoáng qua.
Thủ lĩnh Bắc Cảnh hạ lệnh: “Phái một đội người canh giữ lầu thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=12]
Chiếm được Kinh Châu là công lớn, để các huynh đệ được nghỉ ngơi tử tế.”
Gã ta đau đến tê liệt cả người, dĩ nhiên không còn tâm trí lo lắng đến bố phòng trên thành nữa, mà loạng choạng lùi vào trong phòng.
Nhờ vậy, Thẩm Phong Nguyệt một thân một ngựa, thật sự đã xông đến ngay dưới chân tường thành.
Mãi đến khi ghì cương dừng lại, hắn mới cảm nhận được trái tim đang đập loạn trong lồng ngực.
Xưa nay chưa từng có lần nào hắn liều lĩnh như thế, chưa từng có khoảnh khắc nào ném toàn bộ lý trí ra sau đầu. Phải biết, bên ngoài thành là đồng trống mênh mông, nếu không phải hắn tin chắc kẻ địch lơi lỏng phòng thủ, thì dù có là thần tiên, cũng bị bắn thành tổ ong!
Thẩm Phong Nguyệt dắt ngựa vào một chỗ kín đáo, cột thật chắc, rồi men theo chân tường lặng lẽ tiến về phía trước.
Trên đầu không hề truyền đến tiếng bước chân nào, Thẩm Phong Nguyệt biết mình đoán đúng.
Bọn Bắc Cảnh vốn dũng mãnh nhưng thiếu mưu trí. Chúng dựa vào sức mạnh trời ban, lại dưỡng quân vài năm, tuyển binh hàng chục vạn, mới đánh chiếm được mấy tòa thành.
Trong đầu hắn xoay chuyển liên tục, nhưng bước chân không hề ngừng lại, men theo trực giác hướng về phía Lâm Thiếu Ngu.
Một khắc trôi qua, Thẩm Phong Nguyệt bỗng cảm thấy dưới chân có vật gì đó rắn chắc, bước chân khựng lại.
Hắn cúi đầu, khẽ dùng mũi giày gạt lớp bùn mỏng ra. Ánh sáng lờ mờ khiến hắn chỉ thấy một tia sáng lạnh lạnh.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, sắc mặt Thẩm Phong Nguyệt lập tức đại biến. Hắn ngồi thụp xuống, lật tung bùn đất dưới chân.
Đến khi cầm vật kia trong lòng bàn tay, một người xưa nay luôn bình tĩnh như hắn, toàn thân khẽ run lên.
Trong lòng bàn tay chai sần của hắn, một khối ngọc tỷ nhỏ nhắn tinh xảo nhưng bị mẻ mất một góc lặng lẽ nằm đó.
Miếng ngọc thượng hạng từ ngọc Hòa Điền, chạm vào vẫn còn ấm, nhưng cả người Thẩm Phong Nguyệt lại lạnh đến tận xương.
Ở mặt dưới ngọc tỷ, mơ hồ có thể thấy khắc bốn chữ: ấn Lâm Thiếu Ngu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận