Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:18:10
8
Khoảnh khắc ấy, một nỗi chua xót không thể kìm nén trào dâng nơi ngực, khiến Lâm Thiếu Ngu gần như không thể thở nổi.
Ba tháng nữa sao?
Nàng im lặng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười cay đắng: Thì ra, ngay cả ba tháng ấy… cũng là điều nàng quá đỗi tham lam.
Nàng lùi lại một bước, ngăn Lý Phong định mở miệng hỏi han, rồi chậm rãi quay về doanh trướng của mình.
Đêm lạnh như nước. Lâm Thiếu Ngu ngồi lặng lẽ dưới ánh đèn, vừa ho khan vừa sắp xếp công việc hậu cần cho đại quân.
Lần xuất chinh này, triều đình gần như đã điều đi tám phần binh lực, trận chiến này chỉ được thắng, không được thua.
Nàng chủ động xin đi đốc quân, bởi nàng hiểu rõ, có nàng ở đây trấn giữ, thì triều đình tuyệt đối sẽ không dám chậm trễ lương thảo hay binh cụ.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, bên ngoài doanh trướng đột ngột vang lên tiếng còi dài cảnh báo: “Địch tập kích!”
“Địch tập kích!”
Lâm Thiếu Ngu giật mình bật dậy, bước nhanh ra ngoài.
Trước mắt là ánh lửa lập lòe, cảnh tượng hỗn loạn.
Đột nhiên, một mũi tên lông vút thẳng về phía nàng!
“Công chúa!” Lý Phong bị quân địch vây hãm, hoảng sợ hét lên.
Con ngươi Lâm Thiếu Ngu co rút dữ dội!
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay bất ngờ kéo nàng ra sau. Thẩm Phong Nguyệt chắn trước mặt nàng, nhanh chóng đánh rơi mũi tên.
Lâm Thiếu Ngu sững người.
Thẩm Phong Nguyệt thấy nàng ngây ra, cau mày hỏi: “Người có bị thương không?”
Lâm Thiếu Ngu còn chưa kịp trả lời, thì từ phía xa vang lên tiếng kêu kinh hoảng của Vân Tranh: “Miên ca ca!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=8]

Cứu muội với!”
Ngay lập tức, Thẩm Phong Nguyệt không hề do dự buông tay nàng ra, quay người lao về phía Vân Tranh.

Khi bụi trần lắng xuống, Thẩm Phong Nguyệt mới biết Lâm Thiếu Ngu đã bị tên bắn trúng cánh tay.
Tim thoáng siết lại, hắn lập tức nhấc chân đi về phía doanh trướng của nàng.
Vừa vén màn trướng, hắn đã thấy Lâm Thiếu Ngu ngồi bên bàn, trước mặt là hai chén rượu.
Thẩm Phong Nguyệt khựng lại, rồi quỳ xuống: “Thần bảo vệ không chu toàn, xin công chúa trách phạt.”
Lời tha thứ rộng lượng của nàng rơi vào tai hắn, lại khiến lòng hắn càng thêm phiền muộn.
Lâm Thiếu Ngu nhìn hắn vài giây, chậm rãi mở lời: “Phò mã, hôm nay, có thể cùng bản cung uống một ly được không?”
Thẩm Phong Nguyệt sững lại, giọng nói lạnh nhạt: “Quân doanh cấm rượu, xin công chúa thứ lỗi, thần không thể nhận lời.”
Nói xong, thấy nàng im lặng không đáp, hắn lại nói tiếp: “Nếu công chúa không còn việc gì khác, thần cáo lui.”
Hắn dứt khoát đứng dậy rời đi, đợi đến khi tiếng bước chân dần xa, Lâm Thiếu Ngu mới lặng lẽ rót cho mình một chén.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, nàng chưa từng nghe được một lời quan tâm từ hắn.
Nghĩ lại, đến cả đêm thành thân, hắn cũng không cùng nàng uống chén giao bôi…
Cũng đúng thôi, từ đầu đến cuối, trong mắt hắn, nàng chưa từng là thê tử của hắn cả.
Gương mặt Lâm Thiếu Ngu tái nhợt, nàng ngửa đầu uống cạn chén rượu, cảm nhận vị cay nồng rát bỏng nơi cổ họng, rồi khẽ nhắm mắt lại.
Không ai thấy, một giọt lệ đột ngột rơi xuống từ khóe mắt nàng.
Ba ngày sau, đại quân rốt cuộc cũng tới được thành Khánh Châu.
Mười ba thành trấn nơi biên ải, giờ đây chỉ còn lại một mình nơi này còn đang cố gắng tử thủ.
Cổng thành từ từ mở ra, hai bên đường dân chúng đứng đón, nhưng Lâm Thiếu Ngu sớm phát hiện… không có một người trai tráng nào, chỉ toàn là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ.
Nàng thoáng nghi hoặc, nhưng rồi lập tức hiểu ra, trong lòng trĩu nặng.
…Không có thanh niên trai tráng… hiển nhiên là bởi đại quân Bắc cảnh đang dồn ép, chỉ e toàn bộ nam đinh trưởng thành đều đã ra chiến trường.
Đại quân đóng vào nha phủ Khánh Châu.
Tạm thời ổn định, Lâm Thiếu Ngu cho mời ngự y tới xử lý vết thương trên tay.
Không ngờ, người đến lại là Vân Tranh.
Vân Tranh cúi đầu, gương mặt đầy hối lỗi: “Tất cả là lỗi của thần nữ, nếu không vì thần nữ vô dụng, Miên ca ca nhất định đã có thể bảo vệ công chúa không bị thương.”
Lâm Thiếu Ngu nghe vậy, không che giấu được vẻ chán ghét, lạnh nhạt cắt lời: “Ai cho ngươi gan đến mức dám tới trước mặt ta tìm chết?”
Lời vừa dứt, Vân Tranh toàn thân run lên. Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Vân Tranh không do dự, lập tức quỳ rạp xuống đất: “Công chúa bớt giận, là thần nữ lỡ lời, mong công chúa tha tội!”
Thẩm Phong Nguyệt bước vào, nhìn về phía Lâm Thiếu Ngu: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Tranh vẻ mặt đáng thương: “Miên ca ca… là muội nói sai, khiến công chúa không vui…”
“Vậy sao?”
Ánh mắt Thẩm Phong Nguyệt khó lường: “Nếu là lỗi của muội, vậy thì chịu phạt đi.”
Vân Tranh cứng người, ánh mắt không thể tin nổi. Ngay cả Lâm Thiếu Ngu cũng có phần bất ngờ.
Nhưng câu tiếp theo của Thẩm Phong Nguyệt là: “Từ hôm nay trở đi, muội không được phép xuất hiện trước mặt công chúa nữa. Nếu vi phạm… đừng trách ta không nể tình.”
Hắn nhìn sang Lâm Thiếu Ngu: “Xử lý như vậy, công chúa thấy sao?”
Đây là xử lý? Rõ ràng là đang tìm cách bảo vệ Vân Tranh khỏi nàng.
Miệng đắng ngắt, nhưng Lâm Thiếu Ngu chỉ khẽ nói: “Theo ý tướng quân.”
Thẩm Phong Nguyệt lúc này mới dửng dưng thu lại ánh nhìn, sau đó quay người đỡ lấy Vân Tranh, động tác dịu dàng đến mức khiến người ta đau lòng.
Lâm Thiếu Ngu chỉ cảm thấy đôi mắt cay xè, khi hai người kia chuẩn bị rời khỏi phòng, giọng nàng vang lên phía sau: “Hôm nay là ngày rằm, phò mã… nên tới phòng ta.”

Bình Luận

0 Thảo luận