Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 17

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:21:56
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc kế tiếp, gã đột nhiên ngưng chửi rủa, ánh mắt như bị một điểm nào đó hút chặt lấy, dừng lại một lúc rồi im bặt, ngoan ngoãn đi theo phó tướng rời khỏi.
Thẩm Phong Nguyệt khẽ nhíu mày, nhìn theo bóng lưng rời đi của gã, lại thấy thủ lĩnh Bắc Cảnh chẳng rõ vì cớ gì, quay đầu nhìn lại một lần nữa.
Đúng lúc ấy, Vân Tranh cất lời: “Miên ca ca, hay là để muội bắt mạch cho huynh nhé.”
Thẩm Phong Nguyệt chần chừ thoáng chốc rồi vẫn gật đầu đồng ý.
Lâm Thiếu Ngu nhìn thấy cảnh hai người bọn họ nói chuyện, trong lòng không khỏi cảm thán... đây chính là sức ảnh hưởng của Vân Tranh, Thẩm Phong Nguyệt chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào từ nàng ta.
Lâm Thiếu Ngu đi theo Thẩm Phong Nguyệt và Vân Tranh xuyên qua trong thành, xung quanh là những gương mặt của binh sĩ Bắc Cảnh bị áp giải xuống, nhất thời khiến người ta lặng người.
Bọn họ tiến vào phủ Thành chủ, nào ngờ lại có một đứa trẻ không rõ dung mạo từ đâu bất ngờ lao ra.
Đứa trẻ ấy vô cùng linh hoạt, chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt Thẩm Phong Nguyệt.
Vân Tranh lui về sau một bước, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét, vừa định mở miệng quát mắng thì đã thấy sắc mặt Thẩm Phong Nguyệt có chút biến hóa.
Thẩm Phong Nguyệt vốn quan sát tỉ mỉ, cho nên dù đứa trẻ kia có che giấu bề ngoài khéo léo thế nào, hắn vẫn nhận ra được.
Chính là đứa trẻ hôm đại quân tiến vào thành, từng đối mặt với Lâm Thiếu Ngu trước cửa phủ Thành chủ.
Không rõ là xuất phát từ tâm tình gì, Thẩm Phong Nguyệt đột nhiên nguyện ý nói thêm vài câu: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
"Trưởng công chúa bảo ta mang lời đến cho người.” Đứa trẻ đáp, ánh mắt trong veo không chút dao động.
Vân Tranh lập tức trừng lớn hai mắt, ngay cả Thẩm Phong Nguyệt cũng thoáng nghẹn thở, hô hấp bỗng trở nên dồn dập.
Lâm Thiếu Ngu nhìn đứa trẻ ấy, trong lòng dâng lên cảm giác an lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=17]

Hôm trấn thủ thành, nàng đã lường trước tình huống xấu nhất, liền trước lúc cho dân trong thành sơ tán trẻ nhỏ, tìm đến đứa bé này, giao phó cho cậu một việc.
Giữa thời loạn chiến tranh, nàng vốn lo cậu sẽ gặp tai ương. Nay thấy cậu còn sống khỏe mạnh, không tổn hao gì, quả thực không gì tốt hơn.
Giọng Thẩm Phong Nguyệt khẽ khàn: “Ngươi… nói gì?”
Lâm Thiếu Ngu nhờ người truyền lời? Cớ sao nàng không tự mình đến? Chẳng lẽ nàng vẫn còn sống?
Trong khoảnh khắc ấy, vô số nghi hoặc ập đến trong lòng Thẩm Phong Nguyệt.
Thế nhưng nơi đây là giữa phố xá, không tiện hỏi rõ, Thẩm Phong Nguyệt liền vẫy tay: “Theo ta về phủ Thành chủ.”
Đứa trẻ liền ngoan ngoãn đi theo, trước khi rời đi còn quay đầu liếc nhìn Vân Tranh một cái.
Ánh mắt khinh thường của nữ nhân này khi vừa thấy cậu, cậu thấy rõ mồn một.
Thân phận không cao bằng Trưởng công chúa, vậy mà lại ra vẻ còn cao hơn, cậu không ưa nàng ta.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Phong Nguyệt đã đưa đứa trẻ vào thư phòng phủ Thành chủ.
Hắn nhìn chằm chằm vào nó: “Ngươi nên biết, nếu ngươi nói dối, cho dù là trẻ con, ta cũng tuyệt đối không tha.”
Đứa trẻ kia rất dứt khoát, đưa tay sờ soạng trên người, lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, hoàn toàn không hợp với dáng vẻ tầm thường của cậu.
Thẩm Phong Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra, hoa văn thêu trên đó chính là loại chỉ có hoàng thất mới được dùng.
Đứa trẻ cẩn thận mở chiếc khăn tay ra, rồi đưa về phía trước.
“Trưởng công chúa dặn rằng... chỉ cần người thấy vật này, nhất định sẽ tin ta.”

18
Trong chiếc khăn tay, một cây trâm đầu đơn sơ đến cực điểm lặng lẽ nằm đó.
Thẩm Phong Nguyệt sững người.
Cây trâm này là lễ vật sinh thần năm xưa hắn tặng cho Lâm Thiếu Ngu khi cả hai còn nhỏ.
Nàng… vậy mà vẫn luôn giữ lại?
Hắn đưa tay tiếp lấy, hỏi thẳng: “Vậy nàng hiện đang ở đâu?”
Đứa trẻ khựng lại một thoáng, như không biết nên nói thế nào.
Một lúc sau, cậu mới đáp: “Trưởng công chúa vì muốn đám man tộc không giết chúng ta nên đã tự đâm dao vào tim mình. Đây là chuyện cả dân chúng Khánh Châu đều biết.”
“Chẳng lẽ Tướng quân chưa nghe tin này sao?”

Bình Luận

0 Thảo luận