Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 32

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:31:44
34
Đêm ấy, có tin tức khẩn cấp được đưa vào cung. Khi thấy rõ nét chữ trên mảnh giấy, Ninh công công không dám chậm trễ dù chỉ một khắc, liều mình đánh thức Lâm Minh Cực.
Lâm Minh Cực khoác trung y màu vàng nhạt bước ra khỏi nội điện, thần sắc có phần không vui: “Chuyện gì vậy?”
Ninh công công dâng tờ giấy trong tay lên: “Bệ hạ, đã có tin của điện hạ Trưởng công chúa!”
Đầu óc còn đang hỗn độn của Lâm Minh Cực lập tức trở nên tỉnh táo. Y vội vã cầm lấy mảnh giấy, lật đi lật lại xem kỹ hai lượt, rồi bật cười vui vẻ: “Tốt lắm! Ngươi lập tức phái cấm vệ quân đến trấn Tàng Đồ!”
Ninh công công nghe xong thì thoáng chần chừ: “Bệ hạ, nghe nói điện hạ Trưởng công chúa đi cùng sứ thần Nam Tĩnh. Nếu người phái binh đến đó… liệu có ổn không?”
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên Nam Tĩnh cử sứ thần đến nước khác, chẳng ai biết tính tình người ấy ra sao. Tin tức gửi về nói rất rõ ràng rằng Trưởng công chúa không giống như bị ép buộc làm con tin. Nhưng nếu lỡ đâu thật sự là thế, hành động này chẳng phải là “rút dây động rừng” hay sao?
Giọng Lâm Minh Cực trầm hẳn xuống: “Thì đã sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=32]

Nàng là hoàng tỷ của trẫm, lẽ nào trẫm phải ngồi yên ở kinh đô, đợi Nam Tĩnh thong thả đưa nàng về trước mặt trẫm sao?”
Ninh công công còn định nói thêm, nhưng đã bị Lâm Minh Cực khoát tay ngăn lại: “Không cần nhiều lời, lập tức đi truyền chỉ!”
Không còn cách nào khác, Ninh công công đành rời khỏi điện Càn Ninh, đi về phía doanh trại cấm vệ quân để tuyên bố ý chỉ của Hoàng thượng.
Trong điện Càn Ninh, Lâm Minh Cực chăm chú nhìn tờ giấy kia, ánh mắt rạng rỡ, khóe môi khẽ cong lên nụ cười dịu nhẹ. Y nhẹ nhàng vuốt ve từng nét mực như thể đang chạm vào một bảo vật vô giá.
Dù là ngày đăng cơ, y cũng chưa từng vui như lúc này. Trên đời này, y đã có tất cả, duy chỉ có Lâm Thiếu Ngu là nghịch lân không thể chạm vào trong lòng y, cũng là phần mềm yếu cuối cùng của một đế vương.
Nếu không vì thân phận trói buộc, Lâm Minh Cực thậm chí đã muốn đích thân đến trấn Tàng Đồ để đón hoàng tỷ trở về.
Đêm nay, có người vui mừng, cũng có kẻ u sầu.
Trong phủ Tướng quân, Thẩm Phong Nguyệt nhìn mấy người bạn không mời mà đến, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Các ngươi tới làm gì?”
Trưởng tử của Thượng thư, Lý Lãng, cười híp mắt: “Nghe nói ngươi vất vả lắm mới thoát khỏi móng vuốt của Trưởng công chúa, bọn ta đang định ăn mừng giúp ngươi đây!”
Hai người còn lại đều xuất thân từ quân ngũ, đối với đề tài này cũng không mấy hứng thú, chỉ lẳng lặng ngồi một bên.
Thẩm Phong Nguyệt nghe xong, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Bảo là giận, đương nhiên là có… giận bọn họ bất kính với Lâm Thiếu Ngu.
Nhưng nói hối hận, cũng chẳng sai… đến người ngoài còn nhìn ra hắn từng tỏ thái độ bất mãn với nàng, mà thân là Trưởng công chúa, những năm qua nàng hẳn đã phải chịu không ít ấm ức.
Thấy Thẩm Phong Nguyệt nhíu mày không nói gì, tên ngang ngược Trương Du bật cười:
“Thật đáng thương thay cho thiếu Tướng quân năm xưa hào hùng khí phách, giờ đến lời cũng chẳng dám nói trước mặt Trưởng công chúa!”
Thẩm Phong Nguyệt cuối cùng không nhịn nổi nữa: “Đủ rồi!”
Mấy người trong sảnh đều ngẩn ra. Ánh mắt Thẩm Phong Nguyệt lạnh lùng quét qua: “Dù là bạn bè, nhưng thân là thần tử, các ngươi tùy tiện bàn luận về Trưởng công chúa như vậy, tội cũng không nhẹ đâu.”
“Còn nữa, các ngươi thấy ta không thích Trưởng công chúa lúc nào?” Ánh mắt hắn sắc như dao: “Vị trí của nàng trong lòng ta, từ lâu đã vượt qua tất cả.”
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi!” Thẩm Phong Nguyệt bất chợt đứng bật dậy: “Ta biết các ngươi muốn nói gì, các ngươi cho rằng ta chán ghét Trưởng công chúa, cho rằng ta có mờ ám với Vân Tranh, đúng không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Lý Lãng lầm bầm: “Còn ai không biết ngươi sau khi thành thân rồi mà vẫn qua lại thân thiết với Vân Tranh? Trước mặt huynh đệ, còn gì phải giấu giếm?”
Câu ấy khiến Thẩm Phong Nguyệt cảm thấy vô cùng nhục nhã. Chỉ vì một phút sai lầm của bản thân mà gây ra hậu quả ngày hôm nay, quả thực là hắn tự chuốc lấy.
Hắn khoát tay: “Đừng nói nữa. Chuyện này đến đây thôi. Là ta… chưa bao giờ thật sự hiểu lòng mình.”
Trong sảnh rơi vào một khoảng lặng nặng nề.
Một người trong số đó nãy giờ vẫn im lặng chợt lên tiếng: “Phong Nguyệt, nếu giờ ngươi đã xác định được lòng mình, vậy thì… vẫn còn cơ hội cứu vãn.”
Thẩm Phong Nguyệt khẽ cười chua chát: “Đến nước này, ta không dám mong gì hơn. Chỉ cần nàng bình an vô sự, là đủ.”
Người nọ nói: “Không quá năm ngày nữa, Trưởng công chúa hẳn sẽ bình yên trở về kinh. Nếu ngươi thật lòng hối hận, thì… bắt đầu lại đi.”

Bình Luận

0 Thảo luận