Ánh mắt Thẩm Phong Nguyệt lập tức trầm xuống: “Ngươi dám lừa ta?”
“Không có…” Lời này hắn nói cực kỳ thiếu tự tin, lắp bắp nói: “Hôm đó Huyền Thanh tới tìm ta đòi thi thể của Lâm Thiếu Ngu, ta khi ấy cũng không nghĩ nhiều. Nhưng về sau cảm thấy... nếu chỉ là một người chết, hắn tuyệt đối sẽ không trả cái giá lớn như vậy để đổi. Cho nên mới có suy đoán ấy.”
“Huyền Thanh?” Thẩm Phong Nguyệt hơi nhíu mày, lại hỏi: “Hắn đưa người đi đâu?”
“Không biết.” Lần này Hô Minh Hạo trả lời rất nhanh, tựa hồ không giống nói dối.
“Thật sự không biết?” Giọng Thẩm Phong Nguyệt đột nhiên dịu lại, hỏi lại lần nữa.
Hô Minh Hạo quả quyết: “Thật sự! Ta tuy không rõ rốt cuộc Huyền Thanh đang toan tính điều gì, nhưng hắn đã dám đưa Lâm Thiếu Ngu đi từ tay ta, thì tuyệt đối không phải chỉ vì một người đã chết. Trung Nguyên các ngươi, lẽ nào lại dốc toàn lực chỉ để đổi về một cái xác sao?”
Những lời này của Hô Minh Hạo khiến Thẩm Phong Nguyệt nhất thời không cách nào phản bác, trầm mặc một lúc, hắn đứng dậy: “Nếu đã vậy, hai ngươi cứ an tâm ở thiên lao, tận hưởng những ngày cuối cùng trước khi chết đi.”
Nói xong, hắn cầm lấy tờ cung từ đã viết sẵn, quay người rời đi.
Hô Minh Hạo nhìn theo, ánh mắt lóe lên, đột nhiên nói: “Ngươi không muốn biết thân phận thật sự của Huyền Thanh sao?”
Thẩm Phong Nguyệt dừng bước, hơi nghiêng đầu, vừa vặn thấy được vẻ mặt hả hê của Hô Minh Hạo: “Hắn có quan hệ vô cùng mật thiết với hoàng thất Nam Tĩnh.”
Nếu Trung Nguyên thật sự muốn tìm lại Lâm Thiếu Ngu, vậy thì nhất định phải đối đầu với Nam Tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=29]
Ai chẳng biết, Nam Tĩnh thần bí khó lường và cường đại nhường nào?
Nếu trước khi chết có thể gieo vào lòng Hoàng đế Trung Nguyên một cái gai, có lẽ sẽ thu được hiệu quả bất ngờ. Đợi đến trăm năm sau Bắc Cương trỗi dậy, vẫn còn cơ hội tái chiến.
Không thể không nói, cảm giác quy thuộc vào Bắc Cương trong lòng Hô Minh Hạo, quả thật sâu đậm vô cùng.
Ngày hôm sau, Thẩm Phong Nguyệt tiến cung, đem toàn bộ lời của Hô Minh Hạo kể lại với Lâm Minh Cực, chỉ là vô thức lược bỏ chuyện Lâm Thiếu Ngu vì cứu hắn mà cam tâm tình nguyện lấy mạng đổi mạng.
Không phải vì Thẩm Phong Nguyệt sợ bị Lâm Minh Cực trách phạt, mà là vì hắn sợ, vị Hoàng đế này quá mực coi trọng tỷ tỷ của mình, một khi nổi giận, thật sự sẽ tước bỏ thân phận phò mã của hắn.
Nếu như Lâm Thiếu Ngu thật sự còn sống trở về, thì hắn và nàng… sẽ không còn khả năng nào nữa.
Lâm Minh Cực nhìn thấy chữ “Nam Tĩnh” trong cung từ, lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy…”
Thẩm Phong Nguyệt ngẩng đầu lên, Lâm Minh Cực nhìn hắn nói: “Hôm trước, Nam Tĩnh đã phái người truyền tin, nói rằng đã cử sứ thần đến Trung Nguyên…”
31
“Sao lại vậy?”
Lâm Thiếu Ngu nhìn Huyền Thanh trước mặt, lên tiếng hỏi.
Nàng cũng chỉ vừa mới biết tin Nam Tĩnh sắp cử sứ thần đến Trung Nguyên, trong lòng lập tức sinh ra cảnh giác.
Thời gian này, nàng ở lại trong hoàng cung Nam Tĩnh, cũng từng được Huyền Thanh dẫn ra ngoài dạo chơi.
Dân chúng Nam Tĩnh quả thật đạt được cảnh an cư lạc nghiệp, không phải thứ mà Trung Nguyên có thể so sánh. Trong tình huống như vậy, binh lực ẩn giấu của Nam Tĩnh tất nhiên không thể xem thường.
Mà Trung Nguyên vừa mới trải qua chiến sự với Bắc Cương, thực sự không chịu nổi thêm một trận binh đao nữa. Chẳng lẽ Nam Tĩnh định nhân lúc cháy nhà mà hôi của?
Thấy ánh mắt cảnh giác của nàng, Huyền Thanh không khỏi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, y đưa tay rót một chén trà, đẩy tới trước mặt nàng: “Người đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ trong lòng người, ta là kẻ không màng tình nghĩa hay sao?”
Lúc này đầu óc Lâm Thiếu Ngu mới kịp xoay chuyển, nàng nhìn Huyền Thanh, nở một nụ cười mang chút áy náy.
Đúng vậy… nàng làm sao có thể quên, người đứng trước mắt chính là người thừa kế duy nhất của Nam Tĩnh. Y không chỉ là bằng hữu của nàng, mà còn là Phật tử mang trong lòng thiên hạ thương sinh.
Nếu nói ai là người không muốn khai chiến nhất, thì Huyền Thanh chắc chắn là người đầu tiên.
Huyền Thanh nghiêm túc nói: “Đến Trung Nguyên, chỉ là để thiết lập quan hệ bang giao. Nam Tĩnh đã ẩn thế quá lâu, nếu cứ tiếp tục như vậy, dân chúng sống trong cảnh thái bình quá lâu, một khi thực sự đối mặt chiến tranh sẽ không còn một tia thắng lợi.”
Lâm Thiếu Ngu nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng âm thầm so sánh, hành động lo xa của Huyền Thanh thật khiến người ta bội phục, còn đám thần tử Trung Nguyên thì lại giỏi tự lừa mình dối người, thật đáng buồn cười.
Huyền Thanh nhìn nàng, khẽ nói: “Hiện giờ thân thể của người cũng đã hồi phục không sai biệt lắm, hai ngày nữa, chúng ta liền khởi hành.”
Lâm Thiếu Ngu khẽ sững người rồi trong mắt dần hiện lên tia hoài niệm. Nam Tĩnh tuy tốt nhưng Trung Nguyên mới là quê hương của nàng. Dẫu có những ký ức chẳng tốt đẹp gì nhưng nơi đó vẫn có thân nhân duy nhất của nàng trên đời này.
Nàng gật đầu thật mạnh: “Được.”
Hai ngày sau, Huyền Thanh mang theo Lâm Thiếu Ngu cùng đoàn sứ thần rời Nam Tĩnh tiến về Trung Nguyên.
Mặt khác, hình phạt dành cho Hô Minh Hạo và những người Vân gia, Lâm Minh Cực cũng đã đưa ra quyết định:
Hô Minh Hạo, thân là thủ lĩnh địch quân, tất phải xử trảm thị chúng.
Còn trong Vân gia, ngoài hai kẻ chủ mưu là Vân Trịnh và Vân Tranh, những người còn lại do không biết tình hình, đều bị lưu đày ngàn dặm. Từ đời này sang đời sau, vĩnh viễn không được bước chân vào kinh thành.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận