33
Thẩm Phong Nguyệt bất chợt xoay người rời khỏi phòng. Một lúc sau hắn quay lại, cầm lấy mảnh vải mỏng đã được làm ướt, cẩn thận lau sạch từng món một.
Dù hắn rất muốn mở ra xem hết những món đồ kia, nhưng vẫn phải cố nhịn. Bằng không, sau từng ấy năm, hắn sợ chỉ cần hơi bất cẩn sẽ làm hỏng những thứ bên trong.
Đêm ấy, phủ Tướng quân sáng đèn suốt đêm.
Còn nơi kinh thành xa xôi, trên một con đường quan đạo, mấy cỗ xe ngựa khẽ lắc lư, chậm rãi lăn bánh.
Lâm Thiếu Ngu nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, tâm trạng lại chưa từng sáng sủa đến thế.
Không ngờ tự do mà nàng hằng mong đợi, lại có thể đến với mình bằng cách như vậy.
Khi xuất phát từ Nam Tĩnh, mẫu hậu của Huyền Thanh hình như có đôi chút lưỡng lự, nắm lấy tay nàng, dịu dàng hỏi: “Thiếu Ngu, con trở về Trung Nguyên rồi… còn có định quay lại nữa không?”
Lâm Thiếu Ngu khi ấy sững người, không hiểu câu hỏi kia là có ý gì.
Cuối cùng vẫn là Huyền Thanh đứng ra hòa giải: “Mẫu hậu, chuyện tương lai ai có thể nói chắc? Dù bây giờ người có được một lời hứa, thì có thể làm gì được đâu?”
Vẻ mặt Lâm Thiếu Ngu vẫn điềm tĩnh như thường. Trong những ngày ở Nam Tĩnh, người nàng gặp nhiều nhất chính là Huyền Thanh cùng hai vị trưởng bối này.
Phụ vương của Huyền Thanh đã ngoài năm mươi, nhưng vẫn tinh thần sáng suốt, không hề mang dáng vẻ già nua; mẫu hậu của y lại càng được chăm sóc kỹ lưỡng, nếu không tận mắt biết thân phận, bảo bà là tỷ tỷ của Huyền Thanh nàng cũng tin.
Hai người họ đối với nàng rất nhiệt tình, mà sự nhiệt tình ấy lại mang một vẻ khác thường khiến Lâm Thiếu Ngu gần như ứng phó không xuể.
Mãi đến khi Huyền Thanh lên tiếng, hai vị trưởng bối mới thu lại phần nào sự thân thiết ấy.
Nàng không rõ giữa Huyền Thanh và song thân y từng có những chuyện gì, nhưng sự yêu thương họ dành cho y là chân thật lại xen lẫn cảm giác… nghe theo lời y vô điều kiện.
Dĩ nhiên, đây chỉ là cảm nhận riêng của Lâm Thiếu Ngu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=31]
Là công chúa hoàng thất, nàng hiểu rõ mình không nên tùy tiện dò hỏi chuyện riêng của người khác, phép tắc ấy nàng vẫn nhớ rất rõ.
Cuối cùng, vẫn là nàng lên tiếng hứa nhất định sẽ quay lại, mẫu hậu của Huyền Thanh mới mỉm cười, buông tay nàng ra.
Lâm Thiếu Ngu vén rèm xe, nở một nụ cười: “Không thấy mệt gì cả. Có phải đã tìm được nơi nghỉ chân rồi không?”
Huyền Thanh đưa tay chỉ xa xa: “Phía trước là trấn Tàng Đồ, ta đã sai người đi tìm khách điếm trước rồi.”
Lâm Thiếu Ngu gật đầu, sau đó hỏi: “Huyền Thanh, ngươi từng đi qua rất nhiều nơi sao? Dọc đường ngươi luôn tìm được đúng lộ trình.”
Huyền Thanh khẽ cười: “Từ năm mười tuổi ta rời Nam Tĩnh, mười bảy năm qua, đã đủ để ta bước chân đến rất nhiều nơi rồi.”
Lâm Thiếu Ngu hiểu ý, không hỏi thêm. Nhưng Huyền Thanh lại quay sang nhìn nàng: “Không tò mò sao? Vì sao ta lại buông vị trí người kế thừa để đi làm Phật tử?”
Lâm Thiếu Ngu lập tức lắc đầu: “Không. Phụ hoàng từng nói, có những chuyện càng biết ít lại càng là phúc.”
Huyền Thanh không nhịn được bật cười.
Đoàn người chậm rãi tiến vào trấn, đi thẳng tới khách điếm.
Trấn này rất nhỏ, nói là thị trấn chẳng bằng gọi là thôn xóm thì đúng hơn. Dọc đường, nhà nào cũng đóng chặt cửa nẻo, chẳng hề mang dáng vẻ phồn hoa.
Lâm Thiếu Ngu khẽ cau mày: “Trấn này… có chút kỳ lạ.”
Nghe thấy vậy, Huyền Thanh quay đầu lại: “Không lạ đâu. Trấn Tàng Đồ tiếp giáp với nhiều nước, lại không thuộc về quốc gia nào, dân từ khắp nơi đều tới đây làm ăn, vốn là một vùng hỗn tạp.”
“Chúng ta sẽ còn đi qua nhiều nơi như vậy. Đến lúc đó, ta sẽ kể rõ hơn cho nàng nghe.” Huyền Thanh mỉm cười nói.
Chủ khách điếm vừa nhìn thấy đoàn người kéo đến đã lập tức nhận ra ai là người đứng đầu.
Ông ta vội vàng bước lên đón tiếp, nhưng khi đối mặt với Lâm Thiếu Ngu thì thoáng sững sờ, rồi rất nhanh lấy lại thần sắc, niềm nở nói: “Chư vị khách quan, mời vào trong.”
Sau khi an bài chỗ nghỉ xong xuôi cho cả đoàn, ông chủ vừa quay người liền lẩm bẩm: “Phen này… phát tài rồi…”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận