Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 25

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:28:30
26
Tim Thẩm Phong Nguyệt chợt đập loạn lên, nhưng trong mắt người ngoài, khi nghe được tin này, hắn chẳng hề có lấy một chút dao động, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Hô Minh Hạo một cái, rồi thu ánh mắt lại.
Sau đó, Thẩm Phong Nguyệt lấy ra một ống pháo hiệu từ trong ngực, không chút do dự bắn lên trời.
Tất cả người Vân gia trong lòng đều đồng loạt dấy lên một suy nghĩ, xưa nay vẫn nghe nói phò mã và công chúa không hề có tình cảm gì, nay xem ra, lời đồn ấy là thật.
Nhưng ngay sau đó, họ lại nhớ đến chuyện pháo hiệu kia vang lên, chẳng bao lâu nữa, người của triều đình sẽ kéo tới bắt bọn họ tống vào ngục, trong lòng không khỏi cảm thấy đắng chát.
Lúc này, Vân Trịnh bước lên một bước: “Phò mã gia, vi thần có lời muốn nói.”
Thẩm Phong Nguyệt quay đầu nhìn ông ta, Vân Trịnh liền quỳ phịch xuống, giọng nói u uất: “Năm xưa là vi thần nhất thời hồ đồ, mới dính dáng tới Bắc Cương. Nhưng người trong nhà thần hoàn toàn không hay biết chuyện này, kính xin phò mã giơ cao đánh khẽ, suy xét nể tình.”
Thẩm Phong Nguyệt nhớ lại hành động vừa rồi của trưởng tử Vân gia, trong mắt thoáng hiện một tia dao động, nhưng cuối cùng vẫn mở lời: “Chuyện này, giao cho bệ hạ xử lý. Nhiệm vụ của ta, chỉ là bắt được người này.”
Ánh mắt Vân Trịnh lập tức trở nên mờ mịt. Ông ta theo Hoàng thượng bao năm nay, từng bước chứng kiến một thiếu niên mơ hồ thành tựu nên uy nghiêm ngày nay.
Với mối hận của bệ hạ đối với Bắc Cương, đặc biệt là sau cái chết của Trưởng công chúa nơi biên ải... Vân gia, không một ai có thể tránh khỏi kiếp nạn.
Lúc này đây, trong lòng Vân Trịnh chỉ còn một mảnh tro tàn.
Bỗng nhiên, Thẩm Phong Nguyệt lại mở miệng: “Ta sẽ thay Vân công tử kể lại việc y bảo vệ Trung Nguyên trước mặt bệ hạ. Nhưng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=25]

nhiều hơn nữa, thì không thể.”
Lời nói ấy, chẳng qua là vì chút ân tình năm xưa Vân gia từng dành cho hắn, tiện tay làm một việc mà thôi.
Thế nhưng, đối với Vân Trịnh, nó lại như thấy được một tia hy vọng le lói.
Ông ta cúi đầu lạy Thẩm Phong Nguyệt thật sâu, hồi lâu không nói được một lời.
Chẳng bao lâu sau, Lý Minh dẫn người đến.
Khi thấy thủ lĩnh Bắc Cương nằm bất động dưới đất, những nếp nhăn nơi khóe mắt hắn như giãn ra đôi chút.
Lý Minh tiến lên, vỗ mạnh vai Thẩm Phong Nguyệt một cái: “Tiểu tử giỏi lắm, lần này coi như lập đại công rồi!”
Thẩm Phong Nguyệt không tránh né, chỉ đáp: “Còn một chuyện nữa... Thái phó Vân Trịnh đã cấu kết với Bắc Cương nhiều năm. Chuyện này, phiền Lý đại nhân báo cáo đầy đủ với bệ hạ.”
Phải biết rằng, trong triều văn võ bá quan, chỉ có Thái phó là người xưa nay chưa từng vì bất đồng chính kiến mà tranh cãi với ai luôn được xem là bậc quân tử trong mắt mọi người.
Không ai có thể ngờ, một người như thế... lại dính líu đến Bắc Cương?
Lý Minh dù thế nào cũng không thể hiểu nổi, nhưng một khi lời này đã được Thẩm Phong Nguyệt nói ra, tất sẽ không sai.
Hắn vung tay ra lệnh, lập tức có người tiến lên bắt giữ toàn bộ người Vân gia.
Đêm ấy, Thẩm Phong Nguyệt không trở về phủ Trưởng công chúa mà trực tiếp ở lại thiên lao.
Lúc này, một gác ngục vội vã chạy đến trước mặt hắn: “Phò mã, phạm nhân Vân Tranh nói muốn gặp người một lát.”
Sắc mặt Thẩm Phong Nguyệt không đổi: “Dẫn đường.”
Trong thiên lao lạnh lẽo, Vân Tranh nhìn thấy bóng dáng Thẩm Phong Nguyệt từ xa bước tới, đôi mắt nàng khẽ ươn ướt.
Đợi hắn đến gần, Vân Tranh lên tiếng: “Thẩm tướng quân, ta có một chuyện... muốn nhờ người giúp.”
Thẩm Phong Nguyệt lặng lẽ nhìn nàng ta, không nói gì.
Vân Tranh lau khóe mắt, tiếp tục nói như thể chỉ đang độc thoại: “Miên ca ca, muội chưa từng nghĩ có một ngày bản thân sẽ phải dùng ơn cứu mạng đối với huynh để cầu xin điều gì. Nhưng lần này... muội muốn dùng nó để đổi lấy mạng sống cho hai ca ca của muội, có được không?”
Ánh mắt Thẩm Phong Nguyệt lạnh lẽo, hắn chậm rãi mở miệng: “Người cứu ta năm đó... thật sự là ngươi sao?”

Bình Luận

0 Thảo luận