6
Một câu “ban cho hòa ly” cao cao tại thượng khiến Thẩm Phong Nguyệt sững người trong khoảnh khắc, sắc mặt lập tức trở nên khó coi đến cực điểm.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Thiếu Ngu, vẻ điềm tĩnh của nàng như ngọn lửa bén vào ngực, thiêu rụi mọi lý trí, cuối cùng hóa thành cơn giận ngùn ngụt.
“Nếu vậy, thần xin đa tạ công chúa.”
Hắn chắp tay, khom người hành đại lễ.
Lâm Thiếu Ngu siết chặt ly rượu trong tay, lòng như bị dao cứa.
Giữa màn mưa, hai người lặng lẽ đối diện thật lâu.
Đúng lúc ấy, một cung nhân hốt hoảng lao vào từ ngoài cửa.
Tiếng nói sắc lạnh của y xé tan màn mưa: “Trưởng công chúa, Trần tướng quân thất trận, tiền tuyến nguy cấp!”
Một tia chớp xé ngang trời, soi rõ gương mặt Lâm Thiếu Ngu chợt trở nên lạnh lẽo.
“Nhanh, chuẩn bị xe ngựa, hồi cung.”
Tối hôm đó, trong Ngự Thư Phòng vang vọng tiếng tranh cãi không dứt.
“Bệ hạ, Trần tướng quân đã chiến tử, Văn tướng quân lại đang ở phương Nam, các tướng lĩnh còn lại e khó cầm cự nổi Bắc Cương...”
“Hay là... phái sứ thần cầu hòa?”
“Không được! Đại quân Bắc Cương đã áp sát Trung Nguyên, sao có thể nói cầu hòa là dừng được binh đao?”
Ngay khi hoàng đế còn chưa lên tiếng, cánh cửa nặng nề bỗng bị đẩy ra từ bên ngoài, phát ra tiếng trầm đục vang vọng.
Mọi người kinh ngạc ngưng lời, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa.
Người mới đến đứng giữa ánh sáng ngược, theo từng bước chân là tiếng va chạm rắn rỏi của thiết giáp.
Đến khi hắn tiến vào chính điện, mọi người mới nhận ra, đó chính là phò mã Thẩm Phong Nguyệt.
Trên người hắn là bộ giáp cũ từng được tiên Đế ban cho Thẩm lão tướng quân, những đường khắc uốn lượn vẫn còn lờ mờ dấu máu khô.
Lâm Thiếu Ngu theo bản năng bật dậy, nhìn hắn đi thẳng qua đám đại thần, quỳ xuống trước long án.
Ánh mắt hắn kiên định, không hề lay chuyển.
“Thần Thẩm Phong Nguyệt, xin lĩnh binh xuất chinh.”
Một câu vừa dứt, cả triều đình chấn động.
Lâm Thiếu Ngu cảm thấy ánh mắt các trọng thần trong điện đang kín đáo dồn về phía mình.
Nàng siết chặt ống tay áo, lòng rối như tơ vò.
Thẩm Phong Nguyệt dường như không hay biết, giọng nói vang dội:
“Địa thế Bắc Cương hiểm trở, các tướng lĩnh trong triều khó ai nắm rõ toàn cục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=6]
Chỉ có thần từng giao chiến với các bộ tộc Bắc Cương hơn mười lần.”
Hắn dập đầu thật mạnh, trầm giọng:
“Nếu trận này thất bại, thần xin chịu quân pháp xử trí.”
Không gian tức khắc rơi vào tĩnh lặng, bầu không khí căng như dây đàn.
Một lúc sau, hoàng đế vừa định lên tiếng từ chối thì một giọng nói dịu dàng lại vang lên:
“Bản cung cũng cho rằng, phò mã là người thích hợp nhất.”
Là Lâm Thiếu Ngu.
Thẩm Phong Nguyệt giật mình, suýt cho rằng bản thân nghe nhầm.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng.
Ánh mắt hai người giao nhau, song vẻ mặt nàng, hắn lại chẳng thể nào nhìn thấu.
Chư thần thấy vậy, lập tức lên tiếng tán đồng.
Hoàng đế cuối cùng cũng gật đầu chấp thuận.
Sau khi bàn xong việc quân, lúc rời khỏi cung thì đã là rạng sáng hôm sau.
Thẩm Phong Nguyệt đi sau Lâm Thiếu Ngu, phát hiện từ lúc rời điện tới giờ nàng vẫn không nói một lời.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi bực bội khó hiểu, không nhịn được mở miệng: “Thần... đa tạ công chúa đã thành toàn.”
Lâm Thiếu Ngu dừng bước, quay lại nhìn hắn.
Dưới ánh bình minh lờ mờ, Thẩm Phong Nguyệt chợt nhận ra nàng đã gầy đi rất nhiều.
Hắn khẽ nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì nghe nàng nhẹ giọng:
“Mười ngày nữa chàng sẽ ra trận, ta sẽ chuẩn bị đầy đủ quân nhu vật tư, để chàng yên tâm lên đường.”
Thẩm Phong Nguyệt kìm nén tâm tình, đáp khẽ: “Đa tạ công chúa.”
Ba năm thành thân, giữa hắn và nàng vẫn chỉ có một câu “đa tạ”, chưa từng có gì hơn thế.
Lồng ngực Lâm Thiếu Ngu như bị kim châm, đau từng chút, từng chút một.
Nàng khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào, lặng lẽ xoay người rời đi.
Từ đó, Lâm Thiếu Ngu luôn bận rộn chuẩn bị quân nhu.
Hôm ấy, nàng mang đến một bộ giáp mềm quý giá, dệt từ kim tuyến.
Thẩm Phong Nguyệt nhận lấy một cách hờ hững, chỉ lạnh nhạt nói một câu:
“Đa tạ công chúa.”
Không hề có ý định xem qua lấy một lần.
Lâm Thiếu Ngu mím môi, đúng lúc thấy hắn giơ tay, dưới lớp áo ngoài mơ hồ hiện lên bóng dáng áo giáp trong.
Còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã lạnh nhạt nói: “Là cố nhân chuẩn bị.”
Ánh mắt hắn thoáng qua một tia dịu dàng khó thấy.
Người có thể tự tay may giáp sát thân cho hắn, ngoài Vân Tranh thì còn ai khác?
Ánh mắt Lâm Thiếu Ngu chợt tối lại.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, hắn đã tiếp lời:
“Trong danh sách xuất chinh, mong công chúa thêm tên Vân Tranh. Nàng ấy là đệ tử của Thái y lệnh, y thuật tinh thông, đã xin theo làm quân y.”
Lâm Thiếu Ngu hơi sững lại, một lúc sau mới lên tiếng:
“Chàng mang nàng ấy theo, chẳng lẽ không sợ nàng gặp chuyện sao?”
Thẩm Phong Nguyệt không chút do dự:
“Thần sẽ bảo vệ nàng, không để nàng chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Sắc mặt Lâm Thiếu Ngu lập tức trắng bệch như tuyết.
Nhưng Thẩm Phong Nguyệt đã đứng dậy, khom người:
“Công chúa, thần còn việc, xin cáo lui.”
Cho đến khi rời đi, hắn vẫn không hề quay đầu nhìn nàng lấy một lần.
Lâm Thiếu Ngu đứng lặng, nhìn bóng lưng hắn khuất dần, cuối cùng cũng hiểu ra một điều...
Người hắn muốn bảo vệ, từ đầu vốn không phải là nàng.
....
Đại quân khởi hành, tới vùng ngoại ô kinh thành.
Vân Tranh có chút bất mãn: “Miên ca ca sắp ra trận, vậy mà công chúa lại không ra tiễn…”
Thẩm Phong Nguyệt sầm mặt, vừa định lên tiếng thì ánh mắt bỗng khựng lại.
Phía trước, Lâm Thiếu Ngu mặc giáp nhẹ, cưỡi ngựa đứng thẳng, đối diện với hắn từ xa.
“Thẩm tướng quân…” Nàng lạnh nhạt nói, “Bản cung phụng thánh chỉ, tới đây đốc quân.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận