Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGU PHONG NGUYỆT

Chương 26

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:28:40
27
Vân Tranh sững người, không thể tin nổi nhìn hắn: “Miên ca ca, sao muội có thể lấy chuyện như vậy ra để lừa huynh chứ? Năm đó rõ ràng muội đã hao tâm tổn trí…”
Nói đến đây, giọng nàng nghẹn lại, không sao tiếp lời được nữa. Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, như hoa lê gặp mưa, khiến người nhìn cũng phải động lòng.
Thế nhưng, trên gương mặt Thẩm Phong Nguyệt không hề có lấy một tia dao động. Đến cả ánh mắt cũng lạnh lẽo đến cực điểm, như thể những lời nàng vừa nói chẳng chút liên can gì đến hắn.
Lúc này, trong lòng Vân Tranh vừa gấp vừa giận, nhưng nhiều hơn vẫn là ủy khuất và đau đớn. Nàng cắn môi, khẽ nhắm mắt lại: “Miên ca ca, nếu huynh đã không tin muội, thì muội cũng chẳng còn gì để nói nữa.”
Từng ấy năm qua, nàng vẫn luôn lấy thân phận ân nhân cứu mạng của Thẩm Phong Nguyệt mà tự hào. Lâu dần, đến chính nàng cũng tin rằng điều đó là thật.
Thẩm Phong Nguyệt cụp mắt, liếc nhìn nàng một cái, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười mỉa mai. Đoạn, hắn đưa tay tháo túi hương bên hông, tiện tay ném xuống trước mặt nàng:
“Thứ này, trả lại cho ngươi.”
Vân Tranh chết lặng, nhìn chằm chằm vào chiếc túi hương bị vứt bỏ, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng không sao tả xiết.
Nàng biết, nam nhân trước mặt… sẽ không bao giờ tin nàng nữa.
Nhưng vì sao? Thẩm Phong Nguyệt vốn không phải kẻ máu lạnh vô tình. Một ân tình cứu mạng, hắn có thể vì nàng mà đối đầu với Trưởng công chúa, bao năm qua một lòng si tình. Ấy vậy mà chỉ trong khoảnh khắc… tất cả đều thay đổi?
Vân Tranh bàng hoàng, tim đập loạn nhịp. Khi thấy Thẩm Phong Nguyệt xoay người rời đi, nàng bất ngờ lao đến, túm chặt song sắt cửa lao ngục: “Miên ca ca! Huynh sẽ hối hận! Nhất định sẽ hối hận!”
Tiếng gào khóc thê lương vang vọng khắp thiên lao, nhưng chẳng thể làm chậm bước chân của Thẩm Phong Nguyệt. Hắn cứ thế rảo bước rời đi, thẳng tiến hoàng cung.
Vào cung, bước chân hắn còn nhanh hơn ngày thường. Trong đầu vẫn văng vẳng câu nói của thủ lĩnh Bắc Cương… Lâm Thiếu Ngu vẫn còn sống!
Chẳng mấy chốc, hắn đã đứng trước mặt Lâm Minh Cực.
Chỉ nghe thấy y cất giọng: “Chuyện làm rất tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=26]

Nay đã bắt được người, để tránh lắm chuyện, chọn ngày xử trảm đi.”
Thẩm Phong Nguyệt lập tức quỳ xuống: “Bệ hạ, thần có việc muốn tấu trình.”
Dưới mắt Lâm Minh Cực thoáng qua một tầng thâm quầng, nhưng y vẫn cố lấy tinh thần: “Nói đi.”
Thẩm Phong Nguyệt không vòng vo: “Khi thần bắt Hô Minh Hạo, hắn nói... Trưởng công chúa chưa chết, mà tung tích của người, chỉ có hắn biết.”
“Thần muốn thỉnh cầu bệ hạ tạm lưu mạng hắn lại. Còn chân tướng ra sao, thần sẽ tự mình ép hắn khai ra.”
Nhắc đến chuyện liên quan đến Lâm Thiếu Ngu, ánh mắt Thẩm Phong Nguyệt thoáng lóe một tia ngoan tuyệt. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải buộc Hô Minh Hạo nói ra tung tích của nàng!
Lâm Minh Cực mừng rỡ, day day mi tâm: “Chuyện này giao toàn quyền cho ngươi. Tiểu Ninh Tử, soạn thánh chỉ, ban cáo thiên hạ… nếu ai phát hiện tung tích của Trưởng công chúa, thưởng nghìn lượng vàng!”
Ninh công công lập tức lĩnh mệnh, nhưng vẫn thấp giọng nhắc: “Bệ hạ, người nên nghỉ ngơi một lát.”
Hắn nhìn ra được, bệ hạ tuy vui mừng khôn xiết, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện rõ vẻ mỏi mệt không sao che giấu nổi, bởi bao nhiêu chuyện đã dồn dập xảy ra mấy ngày qua.
Thẩm Phong Nguyệt cũng nhân đó lên tiếng: “Kính xin bệ hạ bảo trọng long thể.”
Sau khi Lâm Minh Cực lui về nghỉ ngơi, Thẩm Phong Nguyệt trở lại phủ Trưởng công chúa.
Hắn vẫn bước vào phòng của Lâm Thiếu Ngu, chỉ là lần này, trên giường đã được thị nữ trải sẵn chăn đệm.
Thẩm Phong Nguyệt nằm xuống mà không thay y phục. Trong đầu hắn vẫn vang vọng mãi… Lâm Thiếu Ngu chưa chết.
Vậy thì tại sao nàng không quay về Trung Nguyên? Hay là… nàng đã gặp phải điều gì đó… không thể tránh khỏi?
Hiếm khi nào hắn lại trằn trọc như vậy. Cuối cùng, dứt khoát đứng dậy, bước đến chiếc bàn thấp bên cửa sổ.
Ngồi xuống, hắn phóng mắt nhìn quanh một lượt. Một nỗi cô quạnh bất giác dâng lên.
Nếu Lâm Thiếu Ngu còn ở đây, hai người bọn họ ngồi đối ẩm… tuyệt đối không phải là cảnh tượng thế này.
Thẩm Phong Nguyệt nhắm mắt, khẽ dựa người ra sau. Trong lòng thầm nghĩ: Chờ nàng trở về, bất kể nàng muốn gì… ta đều đáp ứng.
Không biết vô tình chạm vào đâu, một chiếc bình sứ nhỏ từ dưới bàn lăn ra, dừng lại ngay bên tay Thẩm Phong Nguyệt...

Bình Luận

0 Thảo luận