13
Hắn ta vừa định lao tới bắt ta và Thẩm Niệm Chương, thì Lý Nhị Ngưu từ phía sau bất ngờ xuất hiện, tung một cú đấm thẳng khiến hắn ta ngất xỉu tại chỗ.
Lưu Dũng còn chưa kịp kinh ngạc đã ngã gục xuống đất.
Hắn ta không hề biết, Lý Nhị Ngưu vẫn luôn lặng lẽ bám theo phía sau chúng ta từ xa, ẩn mình trong rừng, chờ nghe hiệu lệnh của ta.
Ta tìm một chiếc thuyền, bảo Thẩm Niệm Chương chèo qua bên kia hồ. Kế tiếp trại sẽ loạn cả lên, chẳng ai rảnh mà đuổi theo hắn nữa.
Ánh mắt Thẩm Niệm Chương đầy do dự, đến phút cuối như hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào mắt ta nghiêm túc nói: "Tuy rằng..."
"... Tuy rằng ngươi g/i/ế/t người phóng hỏa, lại còn làm thổ phỉ, cướp cả gà quay của ta, nhưng ta cảm thấy ngươi không phải người xấu."
"Con đường làm thổ phỉ không có tương lai đâu, chi bằng ngươi đi cùng ta, ta sẽ bảo quản gia sắp xếp cho ngươi một công việc tốt, rồi kiếm cho ngươi một gia đình tử tế để gả vào, còn hơn sống cuộc đời c/h/é/m g/i/ế/t này..."
Ta ném mái chèo cho hắn, một chân đạp thuyền rời khỏi bờ, lạnh nhạt: "Đi mau đi."
Hắn bị ta cắt ngang lời mà không hề giận, lúc rời đi còn cố chấp lớn tiếng gọi với lại: "Làm thổ phỉ thật sự không có tương lai! Nếu một ngày nào đó ngươi đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến ta! Ta ở Thẩm phủ, Lâm Thành! À phải rồi, ngươi tên gì?"
Ta không trả lời, chỉ đứng nhìn hắn chèo chiếc thuyền nhỏ biến mất giữa đám lau sậy, rồi mới quay người rời đi.
Ta kiểm tra đầu Lưu Dũng, không có vết thương rõ ràng bèn lấy con rắn độc đã chuẩn bị từ trước ra, nhét vào trong áo hắn ta, lặng lẽ quan sát hắn ta bị rắn cắn, sắc mặt dần đỏ lên, hơi thở yếu dần cho đến khi tắt hẳn.
Con rắn độc với lớp vảy rực rỡ bò ra khỏi tay áo hắn ta, lặng lẽ trườn xuống hồ nước.
Tối hôm đó, tin dữ về việc nhi tử của Nhị đương gia bị rắn độc cắn c/h/ế/t khi đang đi tìm người nhanh chóng lan khắp Hoành Nhai Trại.
Nhị đương gia thương tâm tột độ, mọi người lần lượt đến phúng viếng. Ta đứng bên cạnh tỏ vẻ nghi hoặc, buông một câu: "Ủa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=13]
Sao con rắn lại cắn trúng ngay ngực vậy?"
Nghe thì có vẻ như vô tình, nhưng lại khiến sắc mặt Nhị đương gia biến đổi rõ rệt.
Gã lật áo người c/h/ế/t lên, nhìn dấu răng ngay giữa ngực, như ngộ ra điều gì đó. Đại đao đập xuống bàn vang rền, hàm răng nghiến ken két, nhưng lại không nói một lời, hiếm thấy sự im lặng như vậy.
Rắn độc trong bụi cỏ cùng lắm chỉ cắn được tay chân, sao lại có thể cắn trúng ngực?
Trừ phi con rắn đó là bị người ta nhét vào trong áo.
Bộ áo lông chồn Lưu Dũng mặc, vốn là đồ mà cha hắn ta cảm thấy mặc chán rồi nên đưa lại cho nhi tử.
Càng nghĩ kỹ, mồ hôi lạnh của Nhị đương gia càng túa ra đầy lưng.
Ai đó muốn hại gã nhưng chưa thành, lại khiến nhi tử của gã chịu họa thay.
Là ai? Nhị đương gia không cần nghĩ nhiều cũng lập tức nghi ngờ Đại đương gia.
Ta đã sớm mua chuộc một tên lâu la thân cận của Nhị đương gia. Hắn ta kể, sau khi về trại, Nhị đương gia lập tức triệu tập tâm phúc thương nghị: "Lão đại sợ ta uy hiếp đến địa vị của mình rồi."
Bàn bạc suốt một đêm, bọn họ quyết định ra tay trước để chiếm tiên cơ.
Ta lập tức bảo Lý Nhị Ngưu đến gặp Đại đương gia báo tin, nói rằng lão nhị có lòng phản nghịch, đêm hôm còn tụ tập người bàn bạc cách lật đổ gã.
G/i/ế/t Lưu Dũng, rồi đổ tội lên đầu Đại đương gia, khiến Nhị đương gia tin rằng lão đại muốn diệt trừ mình, đồng thời cũng khiến Đại đương gia nghĩ rằng lão nhị muốn tạo phản.
Vốn giữa hai người đã có khúc mắc âm ỉ, ta chỉ cần nắm lấy điểm đó mà xé toạc, khuếch đại mâu thuẫn đến mức không thể vãn hồi.
Đây chính là cơ hội mà ta chờ đợi.
Còn chuyện cứu Thẩm Niệm Chương, thật sự chỉ là tiện tay mà thôi.
Vài ngày sau, Đại đương gia ra tay trước, dẫn theo tâm phúc bao vây Nhị đương gia. Nhưng Nhị đương gia có sức mạnh vượt trội, đôi bên giao chiến, giằng co mãi không phân thắng bại.
Lý Nhị Ngưu nhận được chỉ thị của ta, trong lúc hỗn loạn âm thầm trợ giúp Nhị đương gia một tay, khiến gã có cơ hội c/h/é/m c/h/ế/t Đại đương gia ngay trước mặt mọi người.
Khi đám đông còn đang phẫn nộ, Lý Nhị Ngưu liền hô vang: "Báo thù cho Đại đương gia!" rồi xông lên phản công Nhị đương gia và đồng bọn.
Trận chiến kéo dài suốt đêm, cuối cùng cũng tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ thế lực của Nhị đương gia.
Một trận nội chiến ở Hoành Nhai Trại khiến thực lực suy kiệt nghiêm trọng.
Lý Nhị Ngưu được mọi người tôn làm thủ lĩnh mới.
Mọi người đều nói, Nhị đương gia phản bội, g/i/ế/t c/h/ế/t Đại đương gia, còn Lý lão đại đã dẫn quân báo thù, thanh trừng sạch sẽ đám phản loạn.
Ta chỉ mỉm cười không nói, lại bảo Lý Nhị Ngưu đội mũ “tâm phúc của Nhị đương gia”, nhân cơ hội đó quét sạch hết đám hung ác khó khống chế trong trại, chỉ để lại một nửa những người bị ép làm phỉ, bản tính còn lương thiện, dễ kiểm soát.
Hoành Nhai Trại chiếm địa thế tuyệt hảo, có núi có nước, dễ thủ khó công. Những năm lũ lụt hoành hành, ruộng đất trên núi do họ khai khẩn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, lại có sẵn nhân lực và vật lực.
Tự mình xây dựng lực lượng, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, sao có thể nhanh bằng cách trực tiếp cướp lấy?
Cướp một sào huyệt thổ phỉ, cũng coi như là trừ hại cho dân rồi.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận