Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-08-08 17:42:24
7
Gã vừa gào thét xé gan xé phổi, vừa lăn lộn dưới đất tìm cách dập lửa, nhưng vô ích.
Ta nhìn gã đau đớn rên rỉ, tốt bụng nhắc nhở: "Rẽ phải phía trước, có cái hồ nước."
Gã không nghĩ ngợi gì, lập tức lao đi.
Một lát sau, quả nhiên ta thấy bầu trời bên phải bốc lên khói đen.
Ta lừa gã đấy.
Rẽ phải phía trước nào có hồ nước gì, đó là nơi chất đầy quần áo vải vóc, chỉ cần bén lửa là cháy rụi.
Trong lầu lập tức hỗn loạn, mọi người cuống cuồng xách thùng nước chạy về phía đó dập lửa.
Còn chỗ ta lại vắng người, ta mở cửa hầm r/ư/ợ/u, lôi hết r/ư/ợ/u bên trong ra, đổ khắp nơi khô ráo, quẹt lửa ném xuống, ngọn lửa bùng lên khắp tòa Lâm Giang Lâu, chẳng còn cách nào dập tắt.
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Giang Lâu hóa thành biển lửa. Những người ban đầu còn chạy tới dập lửa giờ đều hoảng sợ như chim thú tản đi, vội vã thu dọn hành lý bỏ trốn, cảnh tượng hỗn loạn không sao kiểm soát nổi.
Nhân lúc không ai chú ý, ta tìm được gã hàng rong đang nằm sõng soài trong góc, lặng lẽ đứng nhìn gã từ từ bị ngọn lửa thiêu đốt trong màn khói bụi mịt mù.
Ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc vòng ngọc, lắc lắc trên ngón tay: "Thứ ngươi tìm là cái này đúng không? Thật ra, đúng là do ta lấy."
Ta đã nói rồi.
Trời sinh ta bất kham, chưa từng chịu khuất phục, chỉ là ta giỏi giả vờ ngoan ngoãn mà thôi.
Ngay từ đầu, ta đâu có thực sự định làm kỹ nữ ở thanh lâu. Dù không cứu được a tỷ, nhưng đã đến rồi, cũng phải làm được chuyện gì đó.
Ít nhất cũng phải khiến con súc sinh từng l/à/m n/h/ụ/c nương ta c/h/ế/t không toàn thây, khiến cái thanh lâu đã ép người lương thiện phải bán thân này tan thành tro bụi.
Chiếc vòng này, chất ngọc rất tốt, nhìn là biết đáng giá, trên đó còn dính vết máu khô. Ta đoán là lúc gã đi đường cướp được từ người c/h/ế/t, định đem đi cầm, không yên tâm để trong người vì sợ bị vỡ, nên giấu trong sọt hàng, cho rằng không ai để ý.
Đáng tiếc, ta để ý rồi.
Kẻ tham tài háo sắc là loại dễ khống chế nhất.
Ta tiện tay giữ lại chiếc vòng này, quả nhiên gã đã quay lại tìm ta.
Ta bị giam trong thanh lâu không thể ra ngoài bèn lợi dụng gã đi tìm xác cha ta, xem ông ta có c/h/ết thật không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=7]

Đáng tiếc, gã không tìm thấy, xem ra cha ta đúng là mệnh dai như cỏ dại.
Lần thứ hai gã đến tìm ta, ta đã chuẩn bị xong kế hoạch thiêu rụi cả thanh lâu.
Ta tích cực chủ động làm đủ thứ việc, chỉ để lấy được lòng tin, rồi có được chìa khóa hầm r/ư/ợ/u.
Ta cố ý ôm r/ư/ợ/u ngon ra ngoài cho gã thấy, gã tưởng mình đoạt được thứ tốt, đâu hay mình đang bị ta chuốc say.
Tiếp theo chỉ còn là nước chảy thành sông: một mồi lửa thiêu c/h/ết tên súc sinh này, rồi một mồi nữa đốt sạch cái nơi ô uế này.
Gã nằm dưới đất chỉ còn một hơi thở cuối cùng, toàn thân bốc cháy dữ dội, cầu xin ta đi lấy nước cứu gã, nói gã còn mẹ già con thơ, thê tử vừa sinh con, gã không thể c/h/ế/t được.
Ta ném chiếc vòng bên cạnh gã, ngồi xổm xuống một bên chờ gã đứt hơi: "Yên tâm đi, số tiền ngươi bán ta vào Lâm Giang Lâu đủ để cả nhà ngươi sống tốt rồi."
Gã khựng lại, trong khoảnh khắc sinh tử, dường như bừng tỉnh, nhìn ta - một kẻ đứng bên cạnh lặng lẽ vô hại như thấy một thứ gì đó khủng khiếp: "Có phải… ngươi… ngay khoảnh khắc quỳ gối trên cầu... đã, đã..."
Kẻ tham tài, c/h/ế/t vì của trời rơi xuống.
Ta tận mắt nhìn gã t/ắ/t t/h/ở, rồi cầm chính con d/a/o của gã đ/â/m thêm vào tim, xác nhận gã đã c/h/ế/t hẳn, lúc này mới xoay người rời đi.
Bấy giờ, thanh lâu đã mù mịt khói, lửa cháy rừng rực bốn phía. Ta đã quan sát kỹ cấu trúc của Lâm Giang Lâu rồi ghi nhớ trong lòng, bước đi rõ ràng, trực tiếp xông tới phòng của mụ tú bà. Thời gian vừa vặn, đúng lúc bà ta thu dọn xong hành lý chuẩn bị mở cửa rời đi.
Tú bà có chút kinh ngạc: "Nha đầu, sao ngươi còn chưa chạy?"
Ta không buồn nói lời dư thừa, xách cây gậy nhặt trên đường lên, vung một cú thật mạnh.
Từ nhỏ, ta đã làm việc đồng áng, nhìn gầy yếu vậy thôi chứ sức không nhỏ.
Tú bà ngã xuống bất tỉnh.
Ta mở bọc hành lý của bà ta ra, bên trong là từng tờ khế bán thân, cùng số châu báu tích góp bao năm.
Chồng khế ước đó gồm của những nữ nhi còn sống, cả những người đã c/h/ế/t, chưa kịp tiêu hủy.
Ta đứng trên lầu gác, bên dưới lửa cháy ngùn ngụt.
Tùy tay tung lên, từng tờ giấy phiêu lượn rơi xuống, cuốn vào biển lửa, trong chớp mắt hóa thành tro bụi.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận