Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-08-08 17:40:58
3
Cha ta là một kẻ khốn nạn, hèn hạ, ích kỷ, lạnh lùng, độc ác, trên người không tìm nổi lấy một điểm sáng.
Thế gian bất công ở chỗ, người có phẩm hạnh chưa chắc đã được ban cho trí tuệ, còn kẻ đầy rẫy tội lỗi lại không nhất thiết sẽ ngu si.
Cha ta là kẻ bại hoại đích thực, nhưng điều đó không ngăn được ông ta có một cái đầu thông minh. Từ nhỏ, ông ta đã được người đời tán tụng là “thần đồng”.
Cha của ông ta, cũng là tổ phụ qua đời sớm của ta, từng là một tiên sinh dạy tư thục. Suốt đời ông ấy chỉ đỗ đồng sinh, nhiều lần thi hỏng ở kỳ thi hương, sự nghiệp khoa cử là nỗi chấp niệm suốt kiếp.
Sau khi cha ta chào đời, bảy tuổi làm thơ, chín tuổi làm phú, mười tuổi đọc thông tứ thư ngũ kinh. Một bài thơ châm biếm ông ta đọc ra đã truyền khắp mười dặm tám làng, danh xưng “thần đồng” cũng vì thế mà lan xa.
Tổ phụ ta vô cùng kiêu hãnh, hy vọng thành đạt chuyển sang kỳ vọng nơi nhi tử, nên đã dốc tâm bồi dưỡng, khắc khoải mong mỏi cha thành tài.
Khi đó, vương triều đang bước vào thời mạt vận.
Lớn lên, cha ta vẫn là tài tử vang danh quanh vùng, nhẹ nhàng thi đỗ đồng sinh, rồi đến tú tài. Chỉ tiếc chưa kịp dự thi hương thì triều đình tiền triều đã sụp đổ.
Cả vương triều tan rã, phân chia thành vô số tiểu quốc lớn nhỏ tranh đấu không ngừng. Dân chúng lầm than, khởi nghĩa nổi lên khắp nơi, thêm vào thiên tai liên miên, thế đạo hỗn loạn, ai còn lòng dạ nào nghĩ đến khoa cử?
Cha ta đi lại con đường buồn bã của tổ phụ. Cú sốc này khiến tổ phụ sinh bệnh, chẳng bao lâu sau thì lặng lẽ qua đời.
Khác với cha ta, nghe nói tổ phụ ta là người hiền lành, điểm xấu duy nhất là quá nuông chiều con, bảo gì nghe nấy, nên mới nuôi ra một kẻ ích kỷ như ông ta. Vừa đưa tiễn cha, ông ta đã dùng thủ đoạn bỉ ổi c/ư/ỡ/n/g ép cưới nương.
Còn giống nhau ở một chỗ nữa, "kim bảng đề danh" là chấp niệm cả đời của hai người họ.
Cha ta vang danh từ thuở nhỏ, nhưng lại không được như kỳ vọng, suốt mấy chục năm trôi qua, không ai còn nhớ đến thần đồng thuở ấy là ai. Ông ta kiêu ngạo, tất nhiên không cam tâm sống tầm thường.
Sau mấy chục năm tranh đoạt, cuối cùng thiên hạ cũng tạm ổn, Triệu quốc kế thừa thượng kinh của tiền triều, là một trong những quốc gia lớn nhất hiện nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=3]

Niên hiệu đổi sang Thừa Bình, triều đình bắt đầu khôi phục khoa cử, rộng mở chiêu hiền.
Cha ta tự tin bừng bừng, cầm ba mươi văn tiền làm lộ phí, ăn no hai lượng đường trắng, liền xoay người bỏ đi, chẳng buồn ngoảnh lại nhìn ta lấy một cái.
Gã hàng rong cởi dây trói trên cột cầu, kéo ta đi về hướng ngược lại.
Từ nay non sông cách trở, trời cao đất rộng, ông ta bước về con đường hoạn lộ đầy mộng tưởng, còn ta bị dắt đến chợ thái nhân, chờ bị m/ổ x/ẻ sống.
Có lẽ ta sẽ không bao giờ gặp lại cha nữa.
Vậy nên ta phịch một tiếng quỳ xuống, gọi lớn một tiếng: “Cha!”
Ông ta quay đầu nhìn.
Hai tay ta bị trói, vẫn gắng chống đất dập đầu, nhanh chóng lạy mười mấy cái, cú nào cũng mạnh đến nỗi trán n/ứ/t t/o/á/c, m/á/u chảy đầy mặt.
Giọng ta nghẹn ngào, cố kìm nước mắt:
“Cha, nữ nhi bất hiếu, chẳng thể báo đáp ơn sinh thành. Dưới cầu hoang vu không có liễu rủ, con chỉ biết dập đầu tiễn người lên đường, chúc cha tiền đồ rộng mở, công danh rạng rỡ.”
“Lúc mất, tổ mẫu có để lại lời cho cha, con vẫn không dám nói ra, sợ cha đau lòng. Nhưng nay không nói, e rằng cả đời này sẽ chẳng còn cơ hội nữa.”
Ta muốn bước lên, đầu đau choáng váng vì cú lạy mạnh, ngã nhào ra đất. Cha ta vốn xem trọng tổ mẫu, lập tức bước lại nhìn xuống ta: “Lúc mất, nương của ta đã nói gì?”
Tổ mẫu đột ngột qua đời, không để lại di ngôn, ông ta không ngờ trước khi mất bà ta thực sự có lời căn dặn.
Ta chậm rãi đứng dậy, tiến gần ông ta, giọng yếu ớt: “Bà ta nói…”
Rồi đột nhiên ta lạnh lùng nhìn ông ta, không chút do dự, vươn tay m/ó/c thẳng vào m/ắ/t ông ta.
“Bà ta nói, tuổi của ta còn nhỏ, mà đã độc ác đến thế.”
Vì tuổi còn nhỏ, sức không bằng người lớn, lại bị trói tay, ta chỉ có thể đánh bất ngờ, chọn điểm yếu mà ra tay, liều mạng một phen.
Cha ta đau đớn gào lớn, hai tay theo bản năng muốn gỡ tay ta ra. Ta chịu đau giữ chặt, tung chân đá ông ta ngã xuống cầu.
Ông ta rơi vào dòng nước lũ cuồn cuộn chảy xiết về phương Đông.
Có thể ông ta đã quên, thuở nhỏ, ta là đứa mà ông ta ghét nhất.
Vì trời sinh ta uong ngạnh, không biết cúi đầu.
Nương hiền lành nhu thuận, a tỷ và tiểu muội đều giống bà, ngoan ngoãn nghe lời.
Chỉ có ta là kẻ dị loại, trời sinh tính tình gan lì, khi ông ta đánh mắng a tỷ, ta xông lên cắn một cái, thà rụng răng sữa còn hơn không để lại dấu răng trên thịt ông ta. Ta chịu đau, ông ta cũng phải đau.
Tiểu muội mới sinh, tổ mẫu muốn d/ì/m c/h/ế/t trong bô, ta nói nghe đâu ở làng bên có nhà d/ì/m t/r/ẻ trong nhà, cả nhà gặp vận xui, ai cũng mắc bệnh lạ. Bà ta đổi ý, quyết đem muội muội ra sông d/ì/m c/h/ế/t.
Ta cứ bám theo sau, khóc lóc cầu xin được ôm muội muội lần cuối, được chạm vào em bé sắp bị d/ì/m c/h/ế/t kia. Tổ mẫu thấy ta phiền quá, ném cả bọc em bé vào tay ta.
Ta cao chưa bằng nửa thân người lớn, ôm lấy bọc vải, lập tức dẹp đi vẻ đáng thương, mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng tổ mẫu. Nhân lúc bà ta không phòng bị, ta đẩy bà ta xuống sông.
Cả đời tổ mẫu làm khổ nương và a tỷ, chắc hẳn không ngờ được mình lại chết như thế.
Bà ta trừng mắt nhìn ta, sợ hãi lẫn phẫn nộ, nói câu cuối cùng: “Tuổi của ngươi còn nhỏ, mà đã độc ác đến thế!”
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận