17
Ta phát hiện trước kia mình đã có chút hiểu lầm với Thẩm Niệm Chương.
Lần đầu gặp hắn là ở thanh lâu, thường lui tới chốn yên hoa thì còn là người tốt gì, thế nên ta liền mặc định hắn là kẻ ăn chơi trác táng, ngũ độc đầy mình.
Giờ mới biết, lần đầu đụng mặt, ta đã cướp mất con gà quay của hắn, khiến tiểu mập mạp ấy khóc lóc thảm thiết suốt đường về.
Lúc trước trong Lâm Thành có một tửu lâu, đầu bếp ở đó làm món gà quay ngon tuyệt, chính là món mà Thẩm Niệm Chương thích ăn từ nhỏ. Về sau, đầu bếp bị Lâm Giang Lâu mời đi mất, hắn cũng theo sang chỉ vì một miếng thịt.
Hắn vung tiền như nước cho Oanh nương, cũng chỉ bởi thấy nàng ấy đáng thương. Thẩm Niệm Chương từng có một tỷ tỷ ruột, đã mất rồi, mà Oanh nương lại có vài phần giống nàng ấy, thế nên hắn luôn quan tâm chăm sóc nữ tử cô đơn trong chốn thanh lâu này.
Ta phóng hỏa khiến đầu bếp đó sợ hãi chạy mất, lại còn cướp đi con gà quay vừa mới ra lò thơm phức kia.
Thảo nào lúc bị trói tới trại, hắn vẫn còn nhắc mãi chuyện ấy, lòng oán hận sâu sắc đến thế.
Ta thấy cũng buồn cười. Trong khi đám công tử bột khác mượn uy ức hiếp người, lêu lổng ở thanh lâu, c/ờ b/ạ/c trộm cắp, thì trong đầu hắn lại chỉ nghĩ đến con gà quay trong tửu lâu.
Tất nhiên, việc không chịu học hành, mê chọi gà chọi chó là thật.
Cả Thẩm gia đều cưng chiều cậu út này quá mức, chiều đến mức mang tính cách tinh nghịch.
Thẩm Niệm Chương ham chơi lười học, còn thường xuyên trêu chọc các phu tử, khiến những bậc danh sư mà cha nương và huynh trưởng mời về dạy học đều bị chọc tức bỏ đi. Thẩm lão gia hết cách, đành nghĩ cách nhét hắn vào thư viện danh tiếng nhất gần thành.
Mới vài hôm, Thẩm Niệm Chương đã bị đuổi học, thầy trò cùng gửi thư về nhà tố cáo vị công tử họ Thẩm này nào là trốn học, đi trễ, cãi lời sư trưởng, chẳng lo học hành, suốt ngày dắt gà dắt chó. Nào là nuôi rắn, rắn chưa được thuần đã bò đến chân phu tử đang vui vẻ giảng bài khiến người ta ngất xỉu tại chỗ. Nào là chim chưa thuần bay loạn trong thơ hội, khiến cả đám văn sĩ lấm lem mực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=17]
Nào là trốn ra ngoài chơi, chó săn mới nuôi còn nhào lên cắn trúng mông sơn trưởng đi ngang.
Sơn trưởng chịu hết nổi, đích thân tới phủ tuyên bố khai trừ.
Thẩm lão gia suýt nữa tức đến ngất xỉu, xách gậy gia pháp gào lên đòi đánh gãy chân tên nhóc trời đánh này, khí thế như muốn lật nhà.
Cuối cùng cũng chỉ là hô to dọa dẫm, bị thê, thiếp, tức phụ, nhi tử kéo ra can ngăn hết lượt, đám người khuyên can mãi, cuối cùng cây gậy có đầu sắt kia chẳng hạ xuống được phát nào.
Ông ấy chỉ đành thỏa hiệp, sai gia đinh đè hắn ra đánh mấy gậy lấy lệ, rồi nhốt vào từ đường, coi như phạt cấm túc, khỏi phải nhìn thấy lại thêm bực.
Hiển nhiên đám gia đinh cũng nương tay, Thẩm Niệm Chương bị đánh xong vẫn nhảy nhót như thường. Bảo là bị nhốt chịu khổ, nhưng dần dà bàn ghế cũng được chuyển vào, đủ loại trò tiêu khiển cũng mang vào, ngày nào cũng có đồ ăn ngon, không thiếu thứ gì.
Thẩm lão gia chỉ mắt nhắm mắt mở, giả vờ không thấy.
Sấm to mưa nhỏ, cuối cùng cũng vẫn là mềm lòng, chẳng nỡ đánh chẳng nỡ mắng.
Nói là nhốt ba tháng, chưa được mấy ngày, lão gia đã nhớ con tới mức đích thân mở cửa thả nhi tử chưa bị nhốt bao lâu ra ngoài.
Thẩm Niệm Chương buồn chán lấy thìa khoét trái đào dâng cúng tổ tiên thành... một cái mông gà.
Thế là Thẩm lão gia vừa mở cửa bèn thấy cống phẩm tổ tiên bị phá nát, suýt ngất tại chỗ.
Lão nhân run rẩy một lúc, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi tự an ủi mình: "Nhi tử ta quả nhiên thông minh, ngay cả điêu khắc cũng có thể tự học thành tài. Chắc tổ tiên nhìn thấy cũng sẽ vui mừng thôi."
…
Cũng may, tuy Thẩm Niệm Chương không nên thân, nhưng không dính vào tà ác, không nhiễm các thói hư tật xấu nào.
Trưởng tử Thẩm gia năm nay đã ngoài bốn mươi, là một đại nho nổi danh khắp các quốc gia lân cận, thường xuyên chu du thiên hạ, truyền đạo giảng dạy, biện kinh luận đạo.
Thẩm phu tử nghiêm khắc cổ hủ, là người duy nhất khiến đệ đệ ngang ngược này phải kiêng dè. Cả nhà từ cha nương đến nhị ca, tẩu tử đều cưng chiều hắn, chỉ có vị đại ca này là đánh thật, mắng thật, không nương tay. Thẩm Niệm Chương sợ đại ca chẳng khác gì tiểu quỷ sợ đại Phật, vì được dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ, nên dù chơi bời không nên thân, hắn cũng biết đâu là giới hạn, chưa từng chạm đến thứ gì không nên chạm.
Còn chuyện chọi gà nuôi chó, từ trước tới nay Thẩm gia vẫn mắt nhắm mắt mở, Thẩm Niệm Chương dẫu có là phế vật cả đời cũng chẳng sao, đã có huynh trưởng giữ gìn cơ nghiệp, hắn chịu học hành thì tốt, không chịu cũng chẳng ảnh hưởng gì, vui vẻ là được.
Một người lớn lên như vậy, nhìn một cô nương bị cha ruồng bỏ, mất mẹ từ nhỏ, lại còn nhỏ tuổi hơn hắn như ta, thì đúng là thấy xót xa cực độ.
Huống hồ ta từng cứu hắn, lần này lại do hắn đưa ta về, nên tiểu mập mạp này mang trong lòng một loại trách nhiệm kỳ lạ, quyết tâm phải chăm ta cho đến khi ta khỏe hẳn mới thôi.
Dược liệu quý không ngừng được đưa vào như nước chảy.
Ta hồi phục rất nhanh, trông thì vẫn yếu ớt mỏng manh, nhưng ít ra đã có thể bước đi. Thẩm Niệm Chương nói ta ở trong phòng mãi đã chán, muốn đưa ta ra ngoài chơi, ta cũng không từ chối.
Trên phố náo nhiệt vô cùng, ta sợ gió lạnh, mặc áo dày cộp, đội mũ che mặt, thứ gì cũng thấy mới mẻ, đi một vòng mua không ít đồ, đến khi thấy một sạp bán diều thì không bước nổi nữa.
Thấy ta nhìn về phía đó, Thẩm Niệm Chương lập tức đi đến, không nghĩ ngợi gì mà phất tay ra lệnh cho đám người phía sau: "Cái gì A Ngân muội muội thích thì mua hết cho ta!"
Tỳ nữ thân cận tên Sương Vân lập tức lên trả tiền, đám thị vệ đang ôm đầy đồ cũng chuẩn bị mang về, chỉ chờ ta chọn xong.
Ánh mắt ta lướt qua mấy chiếc diều hình bướm, chuồn chuồn, én... nhưng chẳng thích cái nào, ta liền vén mũ che mặt, mỉm cười nhạt với chủ quán: "Ta muốn một con diều hình chim ưng."
Không có chim ưng, nên đành hẹn mấy ngày sau quay lại lấy. Sương Vân sẽ đến nhận thay.
Vài ngày sau, lúc ta tiện tay mở con diều mới lấy về, bất ngờ lật ra một tờ giấy nhỏ không mấy nổi bật.
[Đang đợi ngoài Lâm Thành, chúc ngươi bình an.]
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận