Đợi thật lâu, nàng ta vẫn không thể thốt thành lời.
Thế là vẫn bị áp giải đến đại lao, không lâu sau sẽ bị đưa ra biên quan làm khổ sai.
Ta ghét kiểu thủ đoạn thấp hèn, dùng thuốc để làm nhục người khác.
Năm ta chưa chào đời, nương ta đã bị ép gả cho cha ta. Năm xảy ra lũ lớn và đói kém, bà ấy bị một gã bán hàng rong cưỡng bức, đau đớn tuyệt vọng mà nhảy sông tự vẫn.
Năm đó, lão bà ở kỹ viện từng chấm lên tay ta dấu chu sa giữ tiết, nhưng ta không chút do dự tự tay rạch thịt xóa đi. Đến nay, trên cánh tay vẫn còn hằn một vết sẹo.
Ta chán ghét cái thói tôn thờ cái gọi là trinh tiết và tiết hạnh của nữ nhân, rồi lại dùng việc phá hủy nó để giẫm đạp lên phẩm giá của người ta.
Ta càng chán ghét cái loại thủ đoạn bỉ ổi này.
Cho nên, dù đều là nội gián, hai kẻ kia bị ta xử trảm ngay tại chỗ.
Còn Liên Y Nhân, ta giúp nàng ta phản kháng, nhưng thân là nội gián, nàng ta vẫn phải chịu hình phạt thích đáng, xử trí theo luật.
Lần này, ngay trước mặt sứ thần các nước, ta đã xử tử “Công chúa Nhiếp quốc”. Nhiếp quốc có chút bất mãn, nhưng khi biết hai người đó đều là gián điệp giả mạo, thì cũng có thể hiểu được.
Không còn mỹ nhân nào quanh quẩn bên người chờ liên hôn, Lý Nhị Ngưu cuối cùng cũng dám quay về hoàng cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=40]
Ông ấy còn mang về một món quà là mấy quả mận hái trên núi, vỗ ngực đảm bảo: “Ngọt lắm đấy!”
Ta cắn một miếng, ngọt đến gắt cổ.
Lý Nhị Ngưu hồi tưởng khi còn nhỏ từng cùng mẹ ta đi trộm mận nhà người ta, cười hì hì nói: “Nương của con không thích ăn chua, mắt ta luyện nhiều rồi, mận nào chua, mận nào ngọt, chỉ liếc mắt là biết.”
Nói rồi, bỗng thở dài: “Thính Ngân à, thúc không muốn ở lại kinh thành nữa.”
Ông ấy muốn về quê sống, nếu có chiến sự, sẽ lại quay về giúp ta xông pha chiến trường.
Chừng ấy năm rồi, Lý Nhị Ngưu vẫn không quen nổi sự đấu đá âm hiểm nơi triều đình. Nay Ung quốc càng lúc càng lớn mạnh, triều chính cũng ngày càng phức tạp, ông ấy lại càng không quen nổi.
Ta nghĩ một lát: “Vậy thì nhường ngôi cho ta đi.”
Hiện giờ, đại quyền nằm trong tay ta, trên dưới triều đình một lòng, dân chúng yêu mến. Trải qua nhiều năm giáo hóa, nữ nhân làm quan buôn bán đã là chuyện thường. Làm hoàng đế thì có sao đâu?
Bên ngoài, Ung quốc cũng đã có đủ năng lực tự bảo vệ.
Thời cơ đã chín muồi, mọi việc cứ thuận thế mà làm.
Thế là trong tháng đó, sau khi chuẩn bị kỹ càng, Ung quốc tổ chức lễ tiếp đón Tân Đế. Không ngoài dự đoán, có người phản đối. Nhưng cũng không đủ tạo nên sóng gió.
Ngay trong lễ nhường ngôi, khi lễ quan đang tuyên đọc chiếu thư, bỗng một kỵ binh phi nước đại xông thẳng vào kinh thành, tin tức được truyền cấp tốc, một vị đại thần vội vã chạy vào bẩm báo: “Điện hạ, không ổn rồi! Yến quốc bất ngờ tập kích, đã đánh thẳng vào khu vực trung tâm của Kỳ Môn!”
40
Yến quốc bất ngờ phát binh, hơn nữa quy mô còn lớn chưa từng có, quân phòng thủ nơi biên ải bị đánh trở tay không kịp, liên tiếp để mất mấy thành, tình hình cực kỳ nguy cấp.
Ta buộc phải tạm dừng mọi việc trong triều, để lại đủ quân trấn thủ kinh thành, toàn bộ binh lực còn lại đều điều đến biên giới Tây Bắc để ngăn chặn Yến quân. Đồng thời, lập tức gửi thư khẩn cho Nhiếp quốc, yêu cầu nhanh chóng điều viện binh.
Ta đích thân ra tiền tuyến tọa trấn, các tướng lĩnh chủ chốt cũng đều điểm danh lên đường. Trên đường xuất chinh, lần đầu tiên thật sự ra chiến trường, Tiết Kỳ Ninh vô cùng phấn khởi, cưỡi một con ngựa trắng to lớn, mặc giáp sắt sáng loáng, tay cầm thương tua đỏ, cưỡi sát xe ta tháp tùng: “Điện hạ, điện hạ! Thần có một chuyện muốn cầu xin!”
Ta vén rèm xe, nghiêng đầu nhìn hắn.
Thiếu niên tướng quân, mày kiếm mắt sáng, hào khí ngất trời, thẳng thắn vô tư, thương trong tay, ngựa dưới chân, nguyện bình định thiên hạ.
Hắn đỏ mặt, hơi ngượng ngùng: “Điện hạ, thần có người trong lòng rồi. Đợi sau khi lập được chiến công trở về, thần muốn thổ lộ với nàng ấy. Điện hạ có thể chúc phúc cho thần trước được không?”
Trương Kiều Kiều giơ chân đạp một cái, đá thẳng vào ngựa của hắn: “Đi đi đi, tránh ra chút, ngươi cho ngựa ăn cái gì vậy hả? Xì hơi thối c/h/e/c người rồi!”
Mọi người cười ầm lên.
Tiết Kỳ Ninh biến sắc: “Xong rồi! Chắc chắn nó ăn hết mớ củ cái ta chuẩn bị để dọc đường gặm rồi!” Nói xong liền cuống quýt quay đầu đi tìm ngự y.
Ta bật cười nhìn theo, người đi rồi, ta vẫn khẽ đáp một câu: “Chúc ngươi, mọi điều như ý.”
Một đoàn người ngày đêm không nghỉ phi thẳng đến biên ải, nhưng còn chưa kịp đến tiền tuyến, đã bất ngờ rơi vào phục kích.
Tổn thất nặng nề, thương vong vô số.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận