Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 47

Ngày cập nhật : 2025-08-20 17:22:43
Khi muốn ta dùng bữa cùng, hắn còn thật sự hỏi ý ta trước.
Ta lập tức nhân cơ hội đưa ra điều kiện:
"Được thôi, nhưng ngươi phải cho người g/i/ế/t Chu Linh. Kẻ vong ân phụ nghĩa, phản bội như thế, bệ hạ của Yến quốc như ngài cũng không dám trọng dụng hạng tiểu nhân này đâu nhỉ?"
Cơ Hành bật cười:
"Đúng là không dám.”
"Nhưng Cô cũng sẽ không g/i/ế/t hắn nhanh như vậy. Hắn vừa mới xong việc cho Cô mà Cô đã g/i/ế/t người diệt khẩu, nếu truyền ra ngoài thì sẽ tổn hại uy danh của Cô."
Ta thừa biết hắn sẽ không g/i/ế/t Chu Linh.
Lùi một bước, ta lại nói:
"Vậy thì ta muốn ra ngoài thả diều."
Hắn thoáng sững người, chắc không ngờ ta sẽ đưa ra yêu cầu kiểu nữ nhi nhỏ nhắn như vậy.
Hắn lập tức đồng ý, cho rằng ta bị giam quá lâu nên chỉ muốn ra ngoài hóng gió một chút.
Nhưng thật ra đây mới là mục đích chính của ta. Việc nhắc đến Chu Linh chỉ là dùng một điều kiện quá đáng để khiến điều kiện thật sự này có vẻ hợp lý hơn.
Ta chỉ muốn một con diều hình đại bàng. Bọn cung nhân tìm khắp nơi mới làm được theo ý ta. Nhờ vậy, cuối cùng ta cũng có thể bước chân ra khỏi cung điện đó, gió bên ngoài quả thật vô cùng mát mẻ dễ chịu.
Trước khi đưa diều cho ta, cung nhân còn kiểm tra kỹ càng nhiều lần, khi chắc chắn không có gì bất thường mới chịu đưa cho ta.
Và ta... Cũng thực sự chỉ thả diều.
Con diều hình đại bàng tung bay giữa bầu trời xanh trong. Một cung nhân nhân cơ hội đó khuyên ta nên thuận theo Yến Quân, đó là phúc phận mà biết bao người cầu còn không được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=47]

Được tiến cung làm phi tử, nếu sinh được con trai con gái cho bệ hạ thì càng củng cố địa vị, có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời, thậm chí có thể tranh đoạt vị trí Vương hậu.
"Nương nương nhìn xem, con diều này bay cao biết bao, nếu được làm quý phi hay vương hậu thì chẳng phải địa vị của người cũng cao như thế sao.”
Nàng ta được phân đến cung của ta, đương nhiên sẽ mong ta tranh giành sự sủng ái.
Ta không đáp lời, chỉ nói sang chuyện khác như gió thoảng mây bay:
"Trước kia ta từng nuôi một con đại bàng thật sự. Về sau nó già rồi c/h/e/c. Ta chưa từng đặt tên cho nó, vì lúc nào ta cũng nghĩ sẽ thả nó về núi rừng. Nhưng mãi đến khi c/h/e/c, nó vẫn không rời khỏi ta. Ta giữ lại một chiếc lông đuôi của nó, chôn nó dưới chân núi Hoành Nhai.”
"Ta... Nhớ nó rồi."

Nửa tháng sau, Cơ hành như thường lệ lại hỏi ta:
"Đế cơ đồng ý chứ?"
Ta lại tiếp tục từ chối kéo dài thời gian như thường lệ.
Lần này, Cơ Hành lại hỏi:
"Tại sao? Làm phi tử của Cô thì có gì không tốt? Ngươi nhìn y phục lụa là trên người mình đi, nhìn ngọc ngà châu báu, nhìn cung điện nguy nga tráng lệ, đầy ắp bảo vật này đi. Ngươi không còn phải vất vả xử lý quốc sự, cũng không cần dãi gió dầm sương cùng quân đội ra trận nữa, vinh hoa phú quý, an nhàn hưởng lạc, chẳng phải rất tốt sao?"
Quả thật rất an nhàn, những vết chai trong tay ta đã dần biến mất, thay vào đó là một đôi tay trắng nõn mịn màng như ngọc.
Cơ Hành tiến lại gần, đôi mắt đào hoa đen láy như thấm đẫm tình ý nhưng lại sâu không lường được:
"Lần đầu gặp ngươi, Cô đã rất thích. Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, Cô nhất định sẽ sủng ái ngươi."
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, vẫn là câu trả lời cũ:
"Không muốn."
Lần này, sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, lộ vẻ mất kiên nhẫn, lạnh nhạt nói:
"Đã không muốn thì vào Tân giả khố làm cung nữ đi."
Ta bị đuổi khỏi cung điện xa hoa đó, cởi bỏ xiêm y lộng lẫy, từng món trang sức châu báu quý giá đều bị tháo xuống, khoác lên mình bộ xiêm y vải thô của tầng lớp cung nữ thấp kém nhất rồi bị ném vào Tân giả khố.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận