Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 23

Ngày cập nhật : 2025-08-16 22:19:28
23
Từ trước đến giờ ta vẫn luôn đề cao cảnh giác, từ khi đám nam nhân kia lặng lẽ áp sát vào người ta giữa phố, ta đã phát hiện ra có gì đó bất thường rồi.
Đám người cũng chẳng cẩn thận, làm chuyện xấu mà trên người còn mặc trang phục, đeo trang sức của phủ Thành chủ, dễ dàng có thể đoán ra được bọn họ là người của ai.
Trong chớp mắt, ta đã điều chỉnh kế hoạch, mặc cho bọn họ trói buộc mình, liều lĩnh mạo hiểm để xem có thể tranh thủ một cơ hội tốt hơn hay không.
Khi thấy kẻ chủ mưu đứng sau đúng thật là Đại tiểu thư của phủ Thành chủ, là thiên kim tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, thì ta bật cười.
Canh bạc này ta thắng rồi.
Trong khoảnh khắc bị bắt đi, ta đã quyết định sẽ b/ắ/t c/ó/c ngược lại nàng ta.
Trên người ta luôn mang theo vô số vũ khí, trong tay áo giấu sẵn d/a/o g/ă/m, khi bọn họ trói hai tay ta, dưới lớp vải áo che khuất, ta đã lặng lẽ cắt đứt dây trói. Cố ý để mặc nàng ta quất một roi vào người, chính là để dụ nàng ta tự rời xa đám người hầu, tiến lại gần ta, vừa làm giảm cảnh giác của những kẻ có mặt, nhân tiện cũng thăm dò xem võ công của nàng ta tới đâu.
Tuy ta có chút nhẫn tâm với bản thân, nhưng sẽ không để bị thương trở nên vô nghĩa.
Cho nên…
Ta sẽ không cho nàng ta thêm cơ hội thứ hai để đánh roi vào người ta.
Thừa lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, ta nhanh chóng bắt giữ vị Đại tiểu thư chỉ có cái vỏ hào nhoáng kia, ra điều kiện với Thành chủ chuẩn bị cho tamột con ngựa, một bao bạc vụng, mở cửa thành thả ta đi.
“Chờ ta rời khỏi thành rồi, sẽ thả nàng ta.”
Ta chỉ có một mình, một người một ngựa, cũng không khiến Thành chủ cảnh giác.
Bọn họ cũng chỉ cho rằng ta tham tiền bạc, tự cho rằng đã đắc tội con gái của Thành chủ, không thể ở lại trong thành, nên muốn bắt nàng ta làm con tin để đòi tiền rồi bỏ trốn.
Chẳng qua chỉ có một ngựa, một túi bạc, Thành chủ đồng ý rất dứt khoát, vừa tức giận vừa vội vàng cảnh cáo ta không được làm con gái ông ta bị thương, còn liếc nhìn người Thẩm gia, chắc định sẽ tính toán hết mọi tội lỗi này lên đầu họ.
Suốt cả quá trình Thẩm Niệm Chương đều chỉ biết trợn mắt, há miệng nhìn ta.
Ta áp giải con tin lên ngựa, mới đi một bước, phía sau một đám người đã bắt đầu tiến lên một bước, đến cửa thành, ta dừng ngựa, xoay người nhìn lại, một đoàn quan quân đen nghịt kéo đến, cùng với đám dân làng hiếu kỳ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tết Trung Nguyên, trong thành tràn ngập sự muôn màu muôn vẻ của hoa đăng.
Mặt trời giữa trưa rực rỡ, chói chang, soi khắp thế gian.
Ánh mắt ta xuyên qua đám đông, rơi thẳng vào người Thẩm Niệm Chương, giọng nói xa xăm: “Xin lỗi… Ta không muốn làm thiếp, cũng không muốn làm chính thê.”
Mấy ngày nay ở trong phủ nghe người trong phủ âm thầm bàn luận, giễu cợt, thật giống như chuyện ta từ chối lời đề nghị làm thiếp của phu nhân, chính là chuyện lớn.
Ta cũng chẳng để ý đến.
Những điều ta nghĩ, những việc ta muốn, những mưu toan, những điều ta thấy, những thứ ta khát cầu...
Không cần phải giải thích với những người không cùng suy nghĩ, cũng không cần sự chấp nhận của đám người tầm thường.
Ta chỉ cần tự mình suy nghĩ, tự mình suy tính, tự mình nhìn, tự mình cầu xin.
Cho dù thiên hạ không dung, cho dù một mình bước tiếp.
Những kẻ trong phủ ấy cả đời giam mình trong tường cao viện kín, kẻ thì chìm đắm trong mưu hèn kế bẩn, người thì mơ tưởng được quyến rũ công tử nào đó để hưởng nhàn, kẻ lại lo lắng màu móng tay mới nhuộm chưa đủ xinh, người thì bàn tán về loại phấn sáp mới của nhà nào.
Bọn họ sẽ không biết, mùa hạ lũ về, nước ngập ruộng đồng, dân chúng ly tán, trăm họ lầm than.
Sẽ không biết, quan binh từ Vệ thành nối đuôi nhau tiến vào, loạn quân khởi nghĩa ngày càng không thể khống chế, một trận rung chuyển lớn sắp xảy ra.
Chúng nào có hay, nơi phương Đông xa xôi, danh tướng Triệu Thành, tướng quân Triệu Quốc lại một lần nữa toan tính binh đao, muốn tái thiết đế chế cũ, phá vỡ thế trận cân bằng mỏng manh giữa các nước thời loạn lạc, ngọn lửa chiến tranh lại sắp lan tràn khắp nơi.
Cả đời của họ, nhốt mình trong cái phủ đệ nhỏ bé, ngẩng đầu nhìn bầu trời trắng xóa và các mái hiên xung quanh.
Là một cái giếng được trạm trổ tinh xảo.
Ta không muốn trở thành người như vậy.
Dù là thê hay thiếp, đều là dựa vào người khác, như nương ta bị người khác tùy ý mua bán, không được tự do, mai sau dẫu lưu danh sử sách, cũng chỉ được ghi là thị nọ thị kia.
Ta không làm thiếp thất của ai, cũng không làm thê tử của ai.
Ta chỉ muốn làm chính mình.
Ta muốn lịch sử ghi nhớ tên thật của ta — Sở Thính Ngân.
“Thính Ngân là kẻ nhàn rỗi nghe tiếng bạc vụn lanh canh, thản nhiên nhìn phú quý vinh hoa rực rỡ như ánh vàng lấp lánh.”
Khi mới chào đời, ta chỉ được tùy tiện đặt một cái tên, nương ta biết tên ấy chẳng hay, đã khẩn khoản nài xin cha rất lâu, ông ta mới miễn cưỡng viết ra dòng thơ này, rồi tùy hứng chọn lấy hai chữ.
Thính Ngân — ngụ ý sống thanh bạch, không màng lợi danh, giàu nghèo đều do mình.
Thế nhưng ông ta tham danh trục lợi lại hy vọng ta thanh bạch không tranh giành.
Mà ta thì vẫn cứ tranh, vẫn cứ giành, dã tâm rất lớn, từng bước tính toán không từ thủ đoạn.
Cửa thành chầm chậm bị đẩy ra, ta nhìn về phía Thành chủ: “Ta đồng ý với ngươi, chờ khi ra khỏi thành sẽ thả nàng ta đi.”
Ánh mắt ta ghim chặt vào nữ nhân tội ác chất chồng ấy, tay ta siết chặt vũ khí, không chút do dự, lưỡi đao xé toạc mạch m/á/u, đẩy mạnh thân hình đẫm m/á/u rơi xuống ngựa.
“Nhưng ta chưa từng hứa sẽ ra khỏi thành này.”
M/á/u tươi đỏ thẫm và ánh mặt trời cùng nhau chiếu xuống đường, lấy m/á/u tế chiến tranh.
Ta thúc ngựa ra đến cửa, nhưng xoay người đi vòng, phát ra tín hiệu.
Lúc cửa thành mở toang ra, đội binh mai phục bên ngoài tiến lên bụi bay mịt mù.
Bắt con tin, chỉ để khiến họ tưởng rằng ta vì tham tiền bỏ trốn, nhưng thực chất là đang dụ Thành chủ mở cổng, tạo điều kiện cho quân mai phục.
Vốn định tấn công thẳng, nhưng thấy cơ hội tốt hơn, ta lập tức thay đổi chiến thuật.
Thuận thế mà làm, tùy cơ ứng biến, tận dụng mọi lợi thế, bất ngờ đánh thẳng, giành lấy thành trì.
Thẩm Niệm Chương bị huynh trưởng của hắn kéo đi sơ tán, Thành chủ trợn tròn đôi mắt đỏ ngầu, giận dữ xông tới, dân chúng thì hoảng loạn bỏ chạy.
Ta mở túi tiền, thứ mà ta đã đặc biệt yêu cầu đổi thành bạc vụn, rồi phóng một nắm lên không trung, những mảnh bạc lẻ rơi xuống giữa đám đông, ngay lập tức, tên đại hán đứng bên cạnh hiểu ý hét vang: “Chiêu binh tại chỗ! Vào nghĩa quân được một thỏi bạc, lấy đầu giặc được hai thỏi! Đến trước được trước! Đến trước được trước!”
Bụi mù cuồn cuộn, tiếng vó ngựa dồn dập như sấm, một toán thổ phỉ phản loạn được huấn luyện bài bản xông thẳng vào giao chiến với thủ binh cửa thành, trong khi đó, gã đại hán vung túi bạc kia vẫn ung dung tuyển quân phát tiền ngay giữa cảnh hỗn loạn.
Cảnh tượng lạ lùng.
Nhưng cũng có hiệu quả, dứt khoát đưa tiền, những thỏi bạc sáng loáng kia, bao người mơ ước cũng chẳng có được, kẻ nào không sợ c/h/e/c xông tới, nhặt vũ khí của lũ c/h/e/c trận là coi như gia nhập.
Trong cảnh hỗn loạn ngày càng nhiều người nhặt vũ khí lên đi theo đoàn người tấn công, cùng với ta ép Thành chủ mang theo quân lính tháo chạy.
Vó ngựa giẫm lên loạn xạc, gươm đao nhuộm m/á/u, chân người vó ngựa vội vàng tiến lên trong cảnh loạn lạc.
Mấy lượng bạc vụn rơi trên mặt đất, vang lên tiếng leng keng.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=23]

Bình Luận

0 Thảo luận