Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-08-08 17:41:45
5
Thực ra ta hoàn toàn có thể nói với gã hàng rong rằng, đến Lâm Thành rồi a tỷ của ta có thể bỏ tiền ra chuộc ta, chứ không cần dẫn gã bán ta vào thanh lâu.
Nhưng nếu làm vậy, ta sẽ không có lý do ở lại lâu trong thanh lâu.
Ta muốn lẻn vào, tìm cơ hội đưa a tỷ trốn cùng ta.
Ngoại trừ cha, a tỷ là người thân duy nhất của ta còn lại trên đời này. Bây giờ không còn vướng bận nương và tiểu muội, a tỷ cũng không cần tiếp tục nhẫn nhịn, tiếp tục bán thân chịu nhục trong thanh lâu.
Nhưng đến nơi rồi ta mới biết… A tỷ cũng không còn nữa.
Ngay đêm hôm trước khi ta đến, a tỷ đã dùng một dải lụa trắng, treo cổ tự vẫn trong căn phòng tiếp khách của mình.
Vì có người quen vô tình đi ngang qua, chứng kiến cảnh cha bán ta và nương, nên a tỷ mới biết được tin ta và nương bị bán làm thái nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=5]

Sau khi truy hỏi, mới hay được một sự thật bị giấu kín: tiểu muội đã c/h/ế/t từ lâu.
Khi đó, a tỷ vừa hầu hạ xong một gã khách béo phệ xấu xí, chịu đủ sỉ nhục, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, mà nỗi đau đớn này đã kéo dài quá lâu rồi.
Những cú sốc chồng chất, a tỷ không hề do dự, đêm đó chọn ba thước lụa trắng.
Ta chỉ đến muộn có một chút.
Chỉ muộn… một chút thôi.
Nếu sớm hơn một chút, ta đã có thể gặp lại a tỷ sau bao năm xa cách, có thể nghĩ cách đưa a tỷ trốn đi, cùng nhau nương tựa, cho dù là lưu lạc chân trời góc bể.
Nhưng hiện giờ, thứ ta nhìn thấy, chỉ là xác của a tỷ bị cuộn trong chiếu rơm, sắp bị quăng đi.
Bà chủ thanh lâu mất đi cây tiền hái ra bạc, đang đau lòng thì thấy ta tự dâng tới cửa, cười không thấy mắt, hết sức vui mừng.
Đúng như ta nói với gã hàng rong, ta là muội muội của a tỷ, chỉ cần tương tựa nhau, tương lai chắc chắn cũng sẽ là cây hái tiền. Món tiền dâng tới tận cửa, ai lại nỡ bỏ qua? Gã hàng rong hét giá trên trời mà bà ta chẳng mặc cả mấy, hào phóng trả tiền, còn nhanh chóng đuổi gã đi, sợ gã đổi ý.
Ta không chịu rời xác của a tỷ, bà ta cũng không nói gì, ngược lại còn bảo tên quản lý khiêng xác a tỷ đến chỗ yên tĩnh, phá lệ cho ta ở lại canh linh, còn xoa đầu ta, thở dài:
“Ôi, đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, ngươi hãy tiễn biệt a tỷ của ngươi cho đàng hoàng đi. Nén bi thương.”
Ta lặng lẽ đứng đó.
Sau đó ngồi bệt xuống một bên, ngồi lặng cả một đêm.
Sáng hôm sau, khi họ khiêng a tỷ đi, ta vẫn lặng lẽ đi theo. Bà chủ thanh lâu cũng coi như thấu tình đạt lý, cho ta đi cùng, còn bảo người giúp ta tự tay đào huyệt, an táng a tỷ đàng hoàng.
Thông thường người c/h/ế/t trong thanh lâu chỉ được quấn chiếu vứt vào bãi tha ma, a tỷ có mộ phần thế này đã xem như là một kết cục tốt.
Trở về rồi, họ bảo ta in dấu tay lên khế bán thân, còn nắm tay ta chấm một nốt ruồi son trên cổ tay, nói là “thủ cung sa”.
Bà chủ là một phụ nhân hơi béo, nét mặt hiền hòa, bàn tay ấm áp đầy đặn nắm lấy tay gầy gò của ta, có phần xót xa: “Đang tuổi ăn tuổi lớn mà gầy thế này, chắc đã chịu nhiều khổ cực. A tỷ ngươi từng nhắc đến ngươi, ta nhớ tên ngươi là…”
Ta đáp: “Thính Ngân.”
Bà ta sực nhớ: “À đúng, tên là Thính Ngân. Tên hay đấy, sau này cứ lấy tên này làm nghệ danh luôn.”
“Ta biết cái nghề này nghe ra thì không được mấy hay ho, nhưng bên ngoài loạn lạc, người ta còn ăn chẳng đủ no, ở đây ít ra còn có cơm ăn áo mặc.”
“Chúng ta không trộm không cướp, sống dựa vào bản thân, cũng không cần tự khinh rẻ mình, đều là con người cả, kỹ nữ thanh lâu cũng không hèn kém hơn ai. Những cô nương ở đây, ta đều thương như con ruột. Từ nay về sau, ngươi cũng là nhi nữ của ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”
“Sau này ta sẽ dạy dỗ ngươi đàng hoàng, ngươi có tư chất tốt, biết đâu tương lai thành hoa khôi một đời, nếu may mắn gặp được quan to quý nhân, cũng coi như là cải mệnh mà lên.”
Cải mệnh mà lên sao?
Ta nhìn bà ta vàng ngọc đầy mình, vinh hoa phú quý.
Khẽ gật đầu.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận