Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 32

Ngày cập nhật : 2025-08-16 22:23:20
32
Tự mình xây hoàng cung, sao nhanh bằng cướp lấy?
Sau khi đánh hạ Lương quốc, đẩy lùi Thái quốc, triều đình ta dọn thẳng vào hoàng cung cũ của Lương quốc, văn võ bá quan cuối cùng cũng không phải họp trong cảnh chân đứng không nổi nữa.
Thành này nằm giữa vùng trung tâm quốc thổ, đất đai phì nhiêu ổn định, lại có sông Kỳ bao quanh làm thiên hiểm, ta lập nơi đây làm kinh thành của Ung quốc.
Thôn tính Lương quốc đã tiêu hao không ít quốc lực, lại mở rộng thêm lãnh thổ mới, việc cấp bách hiện tại là nghỉ ngơi dưỡng sức, phát triển sản xuất, củng cố thành quả, vì thế ta cũng không truy cứu việc Thái quốc trở mặt cắn ngược nữa.
Đại nguyên soái Thái quốc bị chém c/h/e/c, binh lực tổn thất nặng nề, hận nghiến răng nghiến lợi nhưng mất tướng chủ lực, lại không kịp có người kế thừa, cũng đành tạm thời nhẫn nhịn lui về, chờ nuốt trọn Thi quốc đã rồi tính chuyện báo thù.
Dù sao thì mối thù giữa hai nước xem như đã lập rồi.
Lại một mùa xuân qua, hoa rụng khắp nơi, hạ tới tán lá xanh rợp trời, mưa lớn kéo dài không dứt, ta nhận được một phong thư lạ.
Mở ra, nét chữ có chút quen thuộc.
[Hỏi thăm sức khỏe Ung Chiêu Đế nữ]
Là nét bút của một vị tiên sinh từng truyền đạo dạy ta thời còn ở Thẩm gia.
Tiên sinh lo lắng, tới cầu xin ta khuyên nhủ tiểu thiếu gia của Thẩm gia.
Ông nói, từ sau khi ta rời khỏi Lâm thành, Thẩm Niệm Chương ngày một sa sút. Ban đầu chỉ là nghịch ngợm ham chơi, tính tình không đến mức tệ bạc, nhưng về sau lại mê rượu, suốt ngày say sưa sống trong mộng ảo, rồi bắt đầu dính vào cờ bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=32]

Con cháu Thẩm gia trước khi thành hôn thường không nạp thiếp, không nuôi thông phòng, vậy mà Thẩm Niệm Chương chỉ trong thời gian ngắn đã rước biết bao mỹ nhân vào phủ, thậm chí còn học đòi lui tới kỹ viện, suốt ngày dây dưa với kỹ nữ thanh lâu, hoặc là lảng vảng ở sòng bạc, chẳng nghe lời khuyên răn của cha mẹ thân tộc, đến cả huynh trưởng mà trước đây hắn từng kính trọng cũng chẳng buồn để tâm nữa.
Đám tiên sinh Thẩm gia mời đến đều bị hắn đuổi đi, vị lão tiên sinh kia vì tình thầy trò còn lưu tâm đến hắn, thấy hắn trượt dốc thế này, trong lòng đau đớn khôn nguôi.
Ông biết ta và Thẩm Niệm Chương có chút giao tình cũ, người Thẩm gia hết cách, cầu xin ta trở lại Lâm thành một chuyến, thử xem có thể kéo hắn quay về được hay không.
Chuyện cũ người xưa, khiến ta có chút hoảng hốt. Không ngờ, từ khi rời khỏi Lâm thành đến nay, đã ba bốn năm trôi qua rồi.
Hiện tại Ung quốc đã vào nề nếp, ngày một thịnh vượng, ta cũng không còn bận rộn như thuở ban đầu, vừa hay có thời gian, mà Thẩm Niệm Chương là người có ơn với ta, ta không thể làm ngơ.
Ta mang theo Sương Vân quay về Lâm thành.
Dọc đường, Sương Vân cứ lẩm bẩm mãi: “Chuyện gì thế này... Rõ ràng thiếu gia không phải đứa trẻ như vậy mà…”
Thẩm Niệm Chương lớn hơn ta một tuổi, đã qua hai mươi lâu rồi, nhưng trong mắt Sương Vân, hắn vẫn là một đứa trẻ y như ta vậy.
Ta cũng không biết nên trả lời nàng ấy thế nào.
Đến Lâm thành, chúng ta đến thẳng sòng bạc. Nghe nói thiếu gia Thẩm gia đang ở trên lầu, vừa lên bậc thang, đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên trong.
“Lớn! Lớn! Đặt to!”
“Cái gì?”
“Không được, thêm một ván nữa! Mau thêm ván nữa!”
Đẩy cửa ra, mấy kỹ nữ ăn mặc lả lơi uốn éo dựa vào người béo mập hưng phấn đang ngồi giữa, tất cả đều quay lưng về phía ta, một đám người say mê tửu sắc, thậm chí chẳng nhận ra có người bước vào, nét mặt phấn khích hiện rõ vẻ méo mó.
Ta khựng chân, gọi hắn: “Thẩm Niệm Chương.”
Người nọ quay đầu lại, thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy ta, nhưng sắp tới giờ đặt cược, tâm trí đều đặt cả lên bàn, hắn đáp lời đầy khó chịu: “Là ngươi à?”
“Sao lại quay về rồi? Không phải nói sẽ không trở lại Lâm thành nữa sao? Chờ chút…”
Hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào xúc xắc, gương mặt ấy vẫn là gương mặt quen thuộc kia, nhưng đã bị rượu chè và nữ nhân rút cạn sinh khí, trở nên bóng nhẫy xấu xí.
Lại thua.
Hắn bực bội rời bàn, gọi ta lại gần, vừa đi vừa làu bàu: “Ngươi cũng đến để thuyết giáo bản thiếu gia à?”
Ta nhìn người trước mặt, bỗng nhiên hiểu rõ, khẽ lùi lại một bước.
“Người Thái quốc vẫn thích chơi bẩn như thế nhỉ.”
Đây không phải là Thẩm Niệm Chương thật.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận