Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 16

Ngày cập nhật : 2025-08-08 17:45:29
Ta cụp mắt: "Dĩ nhiên là thật."
Từng câu đều là sự thật, không có lấy nửa chữ hư cấu. Chỉ là có giấu đi một số chuyện, khiến bản thân trông càng đáng thương hơn mà thôi.
Thẩm phụ Thẩm mẫu lập tức nhìn ta với vẻ đầy thương cảm, dứt khoát quyết định nhận ta về nuôi như biểu tiểu thư trong phủ, còn chọn riêng một tiểu viện mới tinh cho ta ở lại an ổn.
Lúc được nha hoàn dẫn về phòng, Thẩm Niệm Chương đi theo ta suốt cả quãng đường, liên tục liếc trộm ta, muốn nói lại thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Lát sau, tay trái của tiểu công tử béo mập ôm một cái rương, tay phải xách một đống lặt vặt, trên người còn treo mấy bức thư họa, nặng đến nỗi bước đi loạng choạng, chật vật bước vào phòng. Mấy người hầu phía sau thì khiêng theo một đống đồ quý giá, cũng loạng choạng chen vào.
Căn phòng còn mới, chưa nhuốm hơi người, lập tức được bày biện đầy ắp, trong tráp trang điểm đã có sẵn trang sức son phấn, quần áo mới mẻ hợp mốt của nữ nhi nhét đầy tủ.
Cuối cùng, hắn đặt một hộp điểm tâm tinh xảo trước mặt ta: "Đây là bánh tùng hoa nương ta tự tay làm, chia cho ngươi một nửa."
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ luyến tiếc với đồ ăn, nhưng động tác lại rất dứt khoát.
Hắn còn vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm đi, Thẩm gia chúng ta có tiền lắm, nuôi ngươi cả đời cũng không thành vấn đề."
Ta thoáng sững người.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn cứ lẽo đẽo theo ta không rời nửa bước.
Thẩm Niệm Chương nghe ta kể về thân thế, muốn an ủi ta, nhưng lại vụng về không biết mở lời, thế là chọn cách âm thầm mang đồ đến.
Ta bị cha ruột bán đi, lưu lạc khắp nơi, hắn muốn cho ta chốn yên ổn không còn bấp bênh. Ta mất nương, hắn nguyện chia cho ta một nửa những điều tốt đẹp từ nương của hắn, để ta cũng có cảm giác được nương yêu thương chăm sóc.
Thật ra, biết bao nhiêu năm trôi qua, đây là lần đầu tiên có người dùng cách vụng về như vậy để an ủi ta.
Gương mặt trắng bệch như tờ giấy không chút biểu cảm, thân thể lảo đảo chao nghiêng.
Ta cụp nửa hàng mi, không nói một lời.
Vừa mới ở lại Thẩm gia không lâu, ta đã nghe các bà tử thì thầm rằng quan binh ngoài thành đang truy lùng đầu lĩnh phản tặc.
Vệ Thành điều thêm không ít binh lính, mở rộng phạm vi truy quét bên ngoài, mấy thành lân cận cũng bắt đầu giới nghiêm, kiểm soát nghiêm ngặt người ra vào. Các y quán lớn nhỏ đều có người canh giữ, bất kỳ bệnh nhân nào bị thương do đao kiếm đều phải qua kiểm tra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=16]

Trên tường thành còn dán cả lệnh truy nã, ai báo được manh mối sẽ được trọng thưởng.
Chỉ là bọn họ vẫn chưa điều tra rõ ràng rốt cuộc thủ lĩnh phản tặc là ai, trong truy nã vẽ một tên đại hán mặt mũi thô lỗ, ta đoán hẳn là một thủ lĩnh phản quân có chút danh tiếng gần đây.
Bức truy nã vẽ hình một kẻ vạm vỡ như vậy, khiến người ta bị đánh lạc hướng, nên dù thân phận của ta không rõ ràng, cũng sẽ không ai nghi ngờ tới.
Trông ta quá đỗi yếu ớt, người Thẩm gia cứ khăng khăng muốn mời đại phu tới xem bệnh, ta đã khéo léo từ chối mấy lần.
Nhưng nếu từ chối mãi, e rằng lại khiến người khác nghi ngờ. Hơn nữa, ta thực sự bị thương nặng, đúng là cần phải chữa trị.
Lúc không có ai để ý, ta tìm một hòn đá nhọn, không hề chớp mắt mà đập mạnh vào vết thương, vốn đã có chút hoại tử, nay lại càng thêm rách toạc đến ghê người. Nửa đêm lại nhảy vào ao lạnh ngâm mình suốt một canh giờ, thay y phục rồi nằm xuống, thành công khiến bản thân phát sốt không dứt.
Lúc sốt cao đến choáng váng đầu óc, đại phu của Thẩm phủ hối hả chạy tới, ta cố gắng gượng nói một câu: "Không... không cần đâu... đã làm phiền các người quá nhiều rồi, gọi đại phu... tốn kém quá..."
Vị đại phu ấy tức tối mắng: "Đồ ngốc, Thẩm lão gia có thiếu gì tiền chứ!"
Ta mê man vì sốt, không đáp thêm lời.
Vị đại phu kia phát hiện vết thương trên người ta bị ngâm nước trắng bệch, thịt da mờ nhòe, đúng như ta dự liệu, ông ấy đoán rằng ta bị nước lũ cuốn va vào đá ngầm. Ông ấy còn nói hẳn ta là tiểu cô nương xuất thân bần hàn, sợ tốn tiền nên không dám mở miệng cầu cứu.
Nghe vậy, các trưởng bối Thẩm gia càng thêm thương xót.
Nhờ thế, việc ta liên tục từ chối mời đại phu, cộng thêm thương tích trầm trọng cùng dáng vẻ yếu ớt đến lạ thường, đều có thể giải thích hợp lý.
Ta vốn luôn cẩn trọng, dù là chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng không để sót bất kỳ sơ hở nào.
Chỉ là, vết thương thật sự rất nặng, cơn sốt cũng là thật. Vết kiếm vốn đã sâu, lúc ta dùng đá đập xuống cũng chẳng hề nương tay, kết quả là sốt liền mấy ngày không dứt, suýt nữa mất nửa cái mạng.
Lúc sốt cao nhất, Thẩm Niệm Chương đích thân canh giữ bên giường, sốt ruột đến nỗi đi tới đi lui không ngừng.
"Ân nhân, cô nương, Thính Ngân muội muội… muội đừng c/h/ế/t… muội nhất định phải sống… ta còn chưa dẫn muội đi ăn cá quế hấp ở Hồ Kính, rượu mơ trong hẻm Tây, ngỗng sốt son ở tửu lâu Đông thị, còn có gân nai nướng, thịt anh đào, rồi cả vịt quay lò ở thành bên cạnh nữa…"
Thật ra ta cũng không đến nỗi c/h/ế/t, ta bất đắc dĩ khẽ hé mắt, nhưng vẫn không thể tỉnh lại.
Đêm đó, trong cơn mê man, ta mơ thấy vô số món ăn vây quanh mình nhảy múa suốt cả đêm.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận